TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 263

Trong phòng của chú Quan xuất hiện một bóng người vận đồ đen.

Anh cao chừng 1m9, kéo ghế ngồi xuống.

Anh khoanh chân dựa vào lưng ghế, chắp tay nhìn chằm chằm vào giường của chú Quan.

“Đến muộn một bước.”

Anh thì thào, giọng trầm xuống.

Trong căn phòng không bật đèn, nương theo ánh trăng chiếu vào có thể trông thấy một người đàn ông mặc đồ đen với đôi mắt sâu như hồ nước, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống lông mày, ánh mắt nghiêm túc.

Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, anh nhấc máy, trong căn phòng trống vắng thoáng nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia:

“Ông cụ Quan qua đời lúc 3:50 chiều nay. Người hàng xóm của ông ấy là Đường Điền Điền đã phát hiện ra…”

“Đến nhà họ Quan còn có người nhà họ Tô là: hai ba con Tô Nhất Trần, Tô Tử Du và cháu gái ngoại của Tô Nhất Trần là Tô Tử Túc, trợ lý Khúc Hưởng…”

“Còn số xương cốt chôn dưới sân bóng trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng, theo hồ sơ ghi chép của cảnh sát thì chính ông cụ Quan hồi quang phản chiếu trước khi mất đã khẳng định nơi đó được chôn xương cốt…”

Người đàn ông mặc đồ đen cười giễu.

Chú Quan hồi quang phản chiếu phá án ư? Anh không tin.

“Sao người nhà họ Tô lại tới đây?”

Người ở đầu dây bên kia đáp: “Vốn dĩ nhà họ Tô định tới nhà họ Đường…”

Đợi người kia nói hết, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Điều tra thông tin tất cả những người đã đến nhà họ Quan hôm nay, gửi tư liệu và ảnh của họ cho tôi.”

Dứt lời, anh cúp máy rồi nhét di động vào túi.

Anh là Mộc Quy Phàm, tên anh do ông nội đặt cho, hi vọng anh được sống cuộc đời bình yên giản dị của một người bình thường.

Còn ông nội anh đã sớm hi sinh từ mười tám năm trước.

Trước khi ra đi, ông nội anh giao phó và nhờ chú Quan – một doanh nhân tình cờ gặp gỡ hãy tìm anh.

Gập ghềnh khúc khuỷu mãi anh mới biết được chuyện này, tiếc thay anh đã về muộn, anh có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi chú Quan, nhưng bây giờ không thể hỏi được nữa rồi.

Mộc Quy Phàm đứng dậy, nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm.

**

Đêm nay Túc Bảo ngủ rất ngon.

Cô bé mơ thấy một người đàn ông cao hơn cả khung cửa, người đó nói là ba của bé. Kết quả, vừa vào cửa đầu người đó đã đập vào khung cửa cái rầm.

Túc Bảo cười khúc khích.

Kỷ Trường vừa từ bên ngoài về đã trông thấy cục bột nhỏ đang say giấc, không biết mơ thấy cái gì mà cười khúc khích, để lộ đôi má lúm ngọt ngào.

Kỷ Trường vận áo choàng trắng, gương mặt nhợt nhạt và quyến rũ của hắn bỗng hiện lên một nụ cười dịu dàng, hắn khẽ xoa đầu Túc Bảo.

“Cô nhóc ngốc nghếch!”

Bình luận

Truyện đang đọc