TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 337

[1]: Gà luộc kiểu Quảng Đông, được gọi là “gà cắt trắng”

Mộc Quy Phàm vừa xắn tay áo vừa đáp: “Đơn giản.”

Giết người anh còn làm được, giết con gà thì có gì mà biết với không biết.

Bà cụ Tô lại nói: “Làm thêm món cà tím rang với móng heo, Túc Bảo thích ăn cà, có điều không dễ xử lý cà tím đâu, cậu không biết làm thì hỏi dì Ngô.”

“Các món còn lại, trong phòng bếp có nguyên liệu gì thì cậu làm món đấy, một nhà hơn mười người, làm khoảng 18 món là được. À đúng rồi, làm thêm trứng phù dung có thịt băm nhỏ nữa. Túc Bảo đang tuổi cao lớn, cần ăn nhiều dinh dưỡng chút—- làm nhiều thêm vài phần đi, nhà nhiều trẻ con.”

Mộc Quy Phàm: “??”

Một bữa cơm mà nhiều món vậy ư?

Nhớ lại những lúc ở sơn trang nhà họ Mộc, món ăn nào cũng do đám đàn ông thô lỗ kia nấu, một món nấu luôn cả nồi, cả bữa ăn bốn món mặn một món canh, cứ thế mà sống qua ngày.

Mộc Quy Phàm đi băng qua khoảng sân nhỏ rồi vào nhà bếp.

Tô Tử Du nhỏ giọng hỏi: “Túc Bảo, chúng ta lên lầu đi.”

Không tìm được nữ quỷ, tinh thần cậu không sao ổn định được.

Túc Bảo không yên tâm, chạy theo ba cô bé vào bếp, nói: “Đợi em chút nha, em đi xem ba em thế nào.”

Trong bếp.

Dì Ngô đưa cho Mộc Quy Phàm một cái yếm, hỏi: “Mộc tiên sinh, giết gà trước nhé! Cần tôi giúp một tay không? Gà thả rông hung dữ lắm đấy.”

Vừa liếc thấy Túc Bảo chạy tới xem, lời vừa toan thốt ra đã bị Mộc Quy Phàm đổi thành: “Không cần.”

Trước mặt con gái mình, nhất định phải thể hiện được uy nghiêm của người làm ba.

Mộc Quy Phàm nhấc con gà lên một cách dễ dàng.

Chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng từng thấy heo chạy qua!

Vào nam ra bắc bao năm, anh đã thấy người khác giết gà.

Thời điểm đó cuộc sống rất khó khăn, được ăn một bữa no đã tốt lắm rồi, sau đó anh thu nạp một vài thuộc hạ rồi làm nội gián trong một tập đoàn làm ăn phi pháp.

Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ xuống tay giết gà.

Mộc Quy Phàm cầm dao rồi xoay như xoay bút, dì Ngô vội chắn trước mặt Túc Bảo, chỉ sợ con dao không có mắt mà bay ra ngoài.

Dì Ngô: “Vặt lông trước.”

Mộc Quy Phàm khựng lại, không phải giết trước rồi mới vặt lông hả?

Dì Ngô lập tức giải thích: “Ý tôi là lông ở cổ gà… vặt lông xong mới dễ cắt cổ.”

Mộc Quy Phàm gật đầu, vặt sạch lông ở cổ gà, cổ tay vặn một cái, dứt khoát ép chân gà, cánh gà và đầu gà vào nhau.

Một tay tóm gà, một tay cầm dao—– quả thực là một tay giết gà!!!

Con gà đáng thương bị vặn thành bánh quẩy, muốn kêu cũng chẳng kêu được, chỉ đành liều mạng giãy giụa, tiếc thay uổng công vô ích.

Túc Bảo: “Ôi, ba lợi hại quá!”

Cô bé che mắt, nói: “Ba ơi sau này chúng ta ăn thịt gà đã chín thôi, đừng giết gà cục tác nữa được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc