TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 208

Tuyết Nhi vờ vĩnh nói: “Thôi nào, mấy cậu rảnh quá vậy! Tớ không thể có quan hệ gì với bọn họ được.”

Người hầu nhỏ của Tuyết Nhi nói: “Đúng rồi đúng rồi! Tuyết Nhi nhà chúng ta đã hứa hôn từ bé với nhà họ Tư, sau này sẽ là cô Tư duy nhất của nhà họ Tư.”

Tuyết Nhi cũng không phủ nhận, ngầm thừa nhận trong tiếng cảm thán của mọi người, cảm giác hư vinh nơi đáy lòng lại càng khiến toàn thân cô bé như lâng lâng.

Không ngờ con quỷ hư vinh ở sau lưng cô bé cũng đang phình to đến cùng cực.

Kỷ Trường vừa đi dạo trở về nhìn thấy cảnh này.

“Ơ! Phình to nhanh vậy à?”

Nó đã hút được bao nhiêu sát khí hư vinh rồi?

Kỷ Trường không khỏi lắc đầu.

Tuyết Nhi là một đứa trẻ, không khỏe như người trưởng thành, dựa theo tốc độ hút của quỷ hư vinh, không quá hai ngày Tuyết Nhi sẽ chết.

Lúc Tuyết Nhi chết cũng chính là lúc quỷ hư vinh vào thế chỗ, đến lúc đó Tuyết Nhi sẽ không còn là Tuyết Nhi nữa mà là quỷ hư vinh.

Ác quỷ thay thế được ký chủ sẽ tiến hóa trở nên càng hung ác hơn, vì vậy cần phải tiêu diệt nó trước khi nó thế chỗ của ký chủ.

“Cặp sách nhỏ đi đâu rồi không biết…”

Kỷ Trường vừa lải nhải vừa bay đi.

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm vừa kết thúc tiết học uống một ngụm nước, thuận miệng hỏi: “Cô Vương, vừa rồi lớp của cô thế nào? Có thuận lợi không?”

Cô Vương uống một ngụm trà xanh, mơ hồ “ừm” một tiếng.

Túc Bảo là đứa trẻ mà hội đồng ban giám hiệu rất chú ý, tuy rằng cô ta không sợ cường quyền nhưng cũng không muốn bị trách phạt.

Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi: “Túc Bảo có ngoan không cô?”

Cô Vương cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Một đứa con nít mới bốn tuổi, sao có thể tuân theo kỷ luật cho được!”

Lúc này một cô giáo khác cũng trở lại: “Ủa, sao lại không thấy Túc Bảo đâu vậy?”

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng đi ra ngoài xem thử, quả nhiên Túc Bảo và Tô Tử Du đã biến mất, cô ấy vội vàng trở về hỏi cô Vương.

Cô Vương nhíu mày: “Sao mà tôi biết được? Hết tiết rồi thì ai biết con nhóc đó đã đi đâu chơi, mấy đứa nhóc bé xíu như vậy thì đứa nào chẳng ham chơi chứ? Trường học là nơi học tập, không phải là nhà trẻ, chẳng lẽ còn muốn tôi phải bám theo mông nó trông coi chăm sóc chắc?”

Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, có ý tốt nhắc nhở: “Cô Vương, cô vẫn nên sửa lại cái tính này của cô đi, đứa nhỏ lần này là ngoại lệ…”

Chuông vào lớp tiếng vang lên, cô Vương cầm lấy giáo án, nói: “Ở trong mắt tôi tất cả học sinh đều bình đẳng, không có phân biệt giàu nghèo sang hèn. Mọi thứ đều dùng điểm số để nói chuyện.”

Cô ta nói xong thì ngạo nghễ rời đi.

Các thầy cô giáo khác đều cạn lời.

Nói gì mà tất cả học sinh đều bình đẳng?

Bình luận

Truyện đang đọc