TRÁI TIM CỦA TUYẾT


Sau khi biết mọi thông tin về bảo vật, nó liền vẽ ra 1 kế hoạch mà không ai có thể ngờ tới. Hoàn thành xong, nó xuống căn phòng mật thấy Marry đang miệt mài làm việc với những con số chóng mặt trên màn hình chạy tới chạy lui. Marry nhấn Enter công việc ngày hôm nay cũng xong, cô vươn vai đứng dậy thấy Sakura liền mỉm cười, nó gọi cô đến ghế sofa ngồi nỏi chuyện:


- Souji, anh có thể đi lấy cho tôi 2 ly trà liptop ? – Sakura nói.


- Được. – Souji gật đầu liền đi pha trà.


- Sao hôm nay có ngẫu hứng uống trà thế cô bé ? – Marry nhìn nó cười trêu chọc.


- Cũng không có gì, thư giãn 1 chút thôi ạ.


- Công việc hôm nay chị đã hoàn thành xong rồi, còn em, thuốc mới xong chưa ?


- Đây là chuyện em cần nói với chị đây.


- Em nói đi.


- Công việc dưới căn phòng này em giao lại hết cho chị. – nói xong nó đứng dậy bỏ đi.


- Vậy còn em thì sao ? Em định sẽ làm gì ? – Marry ngạc nhiên nhìn Sakura nói


- Em muốn tập trung vào việc chế tạo thuốc mới nên công việc dưới căn phòng này em trả lại cho chị. – nó đứng lại trả lời, Souji vừa bưng khay trà, nó đưa tay lấy 1 tách rồi đi mất - cám ơn vì tách trà.


- Sakura... Sakura .... – Marry đứng sau gọi lại


- Con bé này... không biết định làm gì nữa đây – Marry lắc đầu.


Sakura rời khỏi phòng mật trở về phòng thay đồ rồi lái chiếc mui trần thể thao màu trắng Syaoran mua cho đi mất. Xe dừng lại ở công ty bất động sản lớn nhất thành phố, Sakura lựa 1 căn biệt thự hoa hồng trắng ở ngoại ô thành phố. Nó nhanh chóng ký hợp đồng và giao dịch thành công chỉ trong nháy mắt. Khi người môi giới rời khỏi biệt thự, nó liền cho người đem nội thất, những máy móc tối tân nhất, máy tính và laptop hiện đại nhất trên thị trường đã được đặt trước đến biệt thự.


Sau khi sắp xếp mọi thứ trong biệt thự đâu vào đó, Sakura thiết lập mạng lưới canh phòng và hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt cho biệt thự. Bên ngoài nó tạo ra những cái bẫy tinh vi đề phòng có ai đến gần, chỉ cần chạm nhẹ vào kíp bẫy không chết thì cũng khó sống. Nó yên tâm rời khỏi biệt thự hoa hồng....


Trên đường đi mua sắm về, xe của Tomoyo bỗng dừng lại trước biệt thự nhà mình. Nhìn thấy 1 người con gái mặc quần đùi màu đen và áo khoác jean sát nách mái tóc màu nâu trà đang phất phơ trong gió ngồi trước mũi xe màu trắng. Tomoyo xuống xe bước đến chỗ cô gái, nghe tiếng chân của cô đến gần Sakura quay mặt lại:


- Chào tiểu thư Daidouji, đã lâu không gặp cậu ! – Sakura mỉm cười, Tomoyo không hề biết đây là nụ cười đầu tiên trong 3 năm qua. chỉ có ở bên người bạn thân tri kỷ của mình Sakura mới có thể cười 1 cách thoải mái.


- Sakura !!! – Tomoyo nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình đã 3 năm không gặp liền chạy đến ôm chầm lấy nó.


- 3 năm không gặp cậu vẫn xinh đẹp như trước. – nó ôm Tomoyo vỗ lưng cô bạn.


- Con quỷ này, cậu biệt tích 3 năm chẳng nhớ cậu còn con bạn thân này hay sao chớ ? – Tomoyo trách


- Nhớ mới về thăm cậu đây... mà nè cậu định ôm tớ đến khi nào đây, bộ định cho tớ đứng ngoài đường hoài sao ? – nó trêu chọc.


 - À quên, thôi vào nhà rồi nói chuyện. – Tomoyo buông nó ra rồi cả 2 lái xe vào biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc