TRÁI TIM CỦA TUYẾT

Chuyến bay từ Mỹ về lúc 20h30, ngoài trời đang mưa rất to, Syaoran nhanh chân rảo bước ra khỏi phi trường để gặp người anh mong nhớ 3 ngày nay. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh, Marry liền chạy đến ôm chầm lấy anh:


- Anh về rồi, em nhớ anh quá.


- Ừ, ở nhà ổn cả chứ ? – Syaoran vừa hỏi vừa đưa mắt tìm hình bóng ấy.


- Vẫn ổn, chúng ta về thôi, em có nấu bữa tối chờ anh về đấy.


- Sakura đâu ? Cô ấy không tới đây sao ?


- Cô ấy mới đi chơi với Tomoyo về mệt nên ở nhà nghỉ ngơi rồi.


- Về thôi. – Syaoran lạnh lùng bước qua Marry ra xe lái 1 mạch về biệt thự.


Về đến biệt thự, Syaoran tức tốc chạy lên phòng gặp nó. Để mặc Marry đang nhìn theo anh, mặc dù nói buông bỏ nhưng tình cảm cô dành cho Syaoran đã hơn 8 năm đâu phải nói bỏ là bỏ được ngay. Thấy tâm trí anh lúc nào cũng hướng về Sakura, lòng cô đau như bị dao đâm nhưng cô chỉ biết đứng nhìn nuốt bao cay đắng vào trong để không ai có thể nhìn thấy, duy chỉ có 1 người mới hiểu được tâm can của cô đó là Souji.


Bỗng 1 chiếc xe màu trắng xuất hiện từ bên ngoài vào đậu ngay bên cạnh xe của Syaoran. Bước xuống xe, 1 cô gái tóc màu xanh thẳm cột 2 bên chạy vào nhà làm Marry giật mình:


- Hù... lâu quá không gặp chị, Marry à !


- MEILIN, làm chị hết hồn. Sao em lại qua đây ? – Marry quay lại tay bắt mặt mừng với Meilin.


- Em nhớ Syaoran, có qua đây vài lần tìm ảnh, anh Souji nói ảnh đi công tác. Nảy em cũng tính ra sân bay đón mà gặp chút rắc rối nên mới qua đây nè. Ảnh đâu rồi hả chị ?


- À... à Syaoran lên phòng rồi, em có muốn ở lại ăn tối chung với bọn chị không ?


- Tất nhiên rồi, em lên kiếm ảnh đây. – vừa dứt câu Meilin liền chạy biến đi ngay.


- Khoan đã... Meilin. – Marry tính ngăn Meilin lại vì không muốn cô thấy Syaoran đang trong phòng Sakura. Mặc dù là em họ nhưng Meilin luôn dành tình cảm đặc biệt cho Syaoran, Marry liền chạy theo.


Syaoran chạy đến phòng nó, mở cửa nhẹ nhàng sợ đánh thức nó, anh ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần khi ngủ. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu trà đang phủ xuống đôi mắt lục bảo đó, anh nhớ mái tóc này, anh nhớ đôi mắt ấy, anh nhớ gương mặt em lúc đã ngủ say,... bao nhiêu nỗi nhớ mấy ngày qua bây giờ nó đang nằm ngủ trước mặt anh. "Anh nhớ em, Sakura"


Nó cảm nhận được anh chạm vào mái tóc nó, nó mở mắt ngồi dậy, vai phải bị chấn động mạnh khiến phải nhăn mặt chịu đựng, nó sợ bị anh phát hiện mình đang bị thương anh sẽ lo lắng và kế hoạch tiếp theo không được thực thi.Thấy nó nhăn mặt anh lo lắng hỏi:


- Em sao vậy, bị đau ở đâu hả ? – Syaoran đưa tay lên liền bị nó nắm lại.


- .... – nó nắm tay anh ngăn ko cho anh chạm vào vết thương và lắc đầu.


- Vậy xuống nhà ăn tối đi. – anh nhìn cô mỉm cười ấm áp.


- Cũng được. – nó bước xuống 1 cách chậm rãi.


- Anh... – Syaoran ôm nó vào lòng vô tình chạm vào vết thương nếu nhúc nhích e rằng sẽ bị phát hiện nên đành đứng im chịu trận.


- Syaoran à, đi công tác về có quà gì cho... – Meilin vừa chạy lên vừa la lớn gọi Syaoran, đến phòng Sakura cô thấy anh đang ôm nó Meilin đứng khựng lại.


- Meilin à... Meilin... – Marry cũng vừa chạy lên thấy Meilin đang đứng cửa phòng Sakura cũng nhìn thấy cảnh tượng này.


- Meilin...Marry – nó dùng tay trái đẩy nhẹ anh ra.


- Sao cô dám ôm Syaoran của tôi chứ ? BỐP !!! – Meilin tức giận bước vào phòng tát Sakura. – tôi đã nói cô không được giành Syaoran với tôi mà, giờ còn dám ôm Syaoran trước mắt tôi nữa.


- Meilin, sao em đánh cô ấy ? – Syaoran đỡ nó.


- Tại nó ôm Syaoran của em. – Meilin uất ức bị anh quát chỉ thẳng vào mặt nó nói.


- Là anh ôm cô ấy, nhưng em cũng không quyền đánh Sakura.


- Tại sao chứ ? Syaoran là của em mà, hôm nay anh còn vì đứa con gái khác mà lớn tiếng với em nữa. – Meilin òa khóc rồi bỏ chạy.


- Meilin... Meilin – Syaoran và Marry gọi theo.


- Anh mau đi giải thích với Meilin đi. – nó dùng tay trái đẩy anh ra.


- Không sao đâu, vài ngày nữa nó hết giận thôi, con nít mà. – Syaoran đỡ nó ngồi lên giường.


- Tôi không sao, anh đi đi. Tôi cũng không thấy đói, giờ để tôi nằm nghỉ ngơi được rồi. – nó cố gắng để anh yên tâm mà đuổi theo Meilin.


- Vậy em nằm nghỉ đi, đói thì nói Souji mang đồ ăn lên cho em. – anh xoa đầu rồi quay lưng.


- Syaoran... - đột nhiên nó buộc miệng thốt lên tên anh.


- Sao vậy, em cần gì sao ? – anh khựng lại khi nghe tên anh phát ra từ miệng nó.


- À không... không có gì. – nó lúng túng quay mặt đi.


- Nếu cần gì thì gọi cho ta nhé. – anh lại xoa đầu nó rồi đi tìm Meilin.


- Phù... cũng may nhờ Meilin nhưng tại sao mình lại gọi tên anh ta chứ. – nó thở phào nhẹ nhõm.


Nó lấy trong tủ lọ thuốc R75 ra uống và băng bó lại vết thương rồi sau đó tiếp tục ngồi nghiên cứu TL869. Loại thuốc thúc đẩy sự hồi phục của vết thương 1 cách nhanh chóng. Cũng nhờ trước đó Sakura đã nghiên cứu sẵn các thành phần cần có trong thuốc nên việc chế tạo không mất nhiều thời gian. Thuốc vừa được chế tạo xong, nó không ngần ngại lấy bản thân ra làm vật thí nghiệm cho sản phẩm mới vừa được hoàn thành. Vì vết mổ khá sâu khiến cơ thể càng trở nên kiệt sức nếu cứ tiếp tục tình trạng này sẽ bị Syaoran phát hiện ngay, nhân tiện nó cũng muốn xem khả năng hồi phục của thuốc tới mức độ nào để điều chỉnh thành phần cho hợp lý. Khi TL869 ngấm vào cơ thể, Sakura lập tức lên giường và chìm vào giấc ngủ.


Syaoran đuổi theo Meilin đến bờ hồ ngoài công viên, cô nàng ngồi khóc như 1 đứa trẻ không quan tâm mọi người xung quanh đang nhìn mình. Anh nhìn cô nàng như vậy cũng không nỡ, bước chậm rãi đến bên Meilin:


- Này, Li Meilin, em tính ngồi khóc đến bao giờ ?


- Hic...hic...hic...


- Em biết không Meilin, tình cảm của em cho anh không phải là tình yêu, em dành tình cảm đặc biệt cho anh như vậy, anh rất vui. Nhưng sẽ có 1 người thật sự em yêu, người đó mới chính là 1 nửa của em. – anh vuốt tóc cô em an ủi.


- Nhưng em yêu Syaoran ...


- Em hiểu anh nói gì mà Meiling, em gái anh rất thông minh mà phải không ?


- Hic... Nhưng mà Syaoran là hôn thê của Meiling mà.


- Đó chỉ là lời chọc ghẹo em lúc em còn nhỏ thôi, chúng ta là Anh em họ làm sao có thể lấy nhau được đúng không, cô gái?


- Nhưng...


- Nghe Anh nào, Anh vẫn là của em, không ai dành của Meiling đâu, nên em không cần phải khóc. Nín đi nào, Meiling khóc xấu lắm đó, Syaoran không thương Meiling nữa nếu như Meiling không chịu nín.


- Em hiểu rồi, em sẽ xin lỗi Sakura.


- Được rồi, bây giờ anh đưa em về trời cũng khuya rồi, ở đây lâu em sẽ bị cảm đấy.


- Dạ.


Đưa Meiling về nhà, Syaoran yên tâm về biệt thự. Anh qua phòng Sakura như 1 thói quen trong nhiều năm qua, trước khi làm việc đêm hay đi ngủ anh đều ngắm nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ. 1 cô công chúa nhỏ chịu nhiều bất hạnh mang trong người mối thù giết người thân, sự thù hận đó đang làm tâm hồn và trái tim nó trở nên băng giá. 

Bình luận

Truyện đang đọc