TRÁI TIM CỦA TUYẾT


Chủ nhật, Syaoran không đến công ty nên dậy trễ hơn mọi ngày. Đang yên giấc thì tiếng ồn ào phía dưới nhà làm anh thức vậy, thay đồ bước xuống thấy cô gái mặc chiếc đầm màu hồng đang đùa giỡn với con Puding (con chó Syaoran cưng nhất). Syaoran bước xuống cười nhẹ:


- Em lúc nào cũng ồn ào chẳng cho ai ngủ yên hết vậy, thưa tiểu thư ?


- Syaoran...


Melin chạy đến khoác vai Syaoran kéo đến bàn ăn, dường như chợt nhớ ra mình quên cái gì đó Syaoran đứng lên. Melin nhìn với ánh mắt khó hiểu:


- Ủa đi đâu vậy không ăn sáng sao ?


- Ta cần giới thiệu cho em 1 người


- Ai vậy ? – nhìn Syaoran với 1 đống dấu hỏi trên đầu


- Chờ ta 1 lát – quay sang Melin ký lên trán cô 1 cái


Syaoran lên phòng thấy Sakura đang chăm chú đọc mấy cuốn sách trên kệ, anh bước tới kéo tay nó đi. Nó vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn im lặng đi theo Syaoran. Anh dắt nó xuống bàn ăn ngồi đối diện với Melin. Melin ngơ ngác nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, anh lên tiếng:


- Đây là Sakura Davichi, cứ gọi cô ấy là Sakura. – Syaoran đặt 2 tay lên vai nó nhìn Melin


- Ờ ... ờ chào Sakura – Melin ngơ ngác nhìn Sakura miệng lắp ba lắp bắp, trong lòng cảm thấy khó chịu với cô gái ngồi đối diện.


- Còn đây là Li Melin, em họ của ta. – anh đi qua sau lưng Melin nhìn Sakura nói


- Chào – nó đáp lại 1 câu chào thật nhạt nhẽo, ánh mắt vô hồn nhìn anh và Melin


- Thôi ăn sáng đi, ăn xong ta dắt 2 em đến Sun MariA.


- Oh yeah, Syaoran là nhất – nghe anh nói Melin liền thay đổi thái độ reo lên vui mừng. Sakura vẫn im lặng không nói gì, bình thản ăn bữa sáng.


Sakura lên phòng thay đồ, nó mặc chiếc áo crop-top màu trắng với quần đùi jean đen rất ngắn, tay đeo chiếc đồng hồ màu đen cộng thêm cái mũ lưỡi trai màu xám nhìn thật cá tính. Nó bước xuống ngồi trên ghế sofa chờ anh, Melin đến ngồi kế bên nói:


- Sakura là gì của anh Syaoran vậy ?


- ... - nó im lặng không nói gì


- Sao Sakura không nói chuyện, bộ chị không thích em sao ?


- Tôi không là gì của Syaoran cả


- Vậy sao chị ở chung với ảnh ?


- .... – nó im lặng.


- Em cảnh cáo chị trước không được giành Syaoran của em đâu đó.


- Có vẻ như em không chỉ là em họ thôi nhỉ.


- Tất nhiên rồi, em là hôn thê của Syaoran đấy. 


Chiếc xe thể thao chạy đến đậu trước cửa bóp kèngọi 2 cô em trong nhà ra. Melin chạy tới ngồi ngay ghế trước cạnh Syaoran, cònnó ung dung bỏ tay vào túi quần đi ra ghế sau ngồi. Chiếc mui trần chạy vòngqua đài phun nước ra cổng.


 Trên đường đi, Melin không ngừng la hét inh ỏi, Syaorannhìn cô cười nhẹ, đằng sau nó ngồi im lặng đeo headphone nghe nhạc. Anh nhìn nóqua kính chiếu hậu, từ lúc nó về nhà anh cho tới giờ anh chưa bao giờ được thấynụ cười của nó. Chẳng lẽ cô gái này chưa từng cười hay sao đôi mắt đó sao lạivô hồn khó hiểu đến thế. 1 cô gái mang vẻ đẹp thiên thần đó đáng ra phải được hạnhphúc, tại sao ông trời lại nhẫn tâm lấy đi cái hạnh phúc của cô gái nhỏ này màbắt cô phải gánh chịu nỗi đau quá lớn như vậy. Anh sẽ giúp em trả mối hận này, trảlại nụ cười đó cho em Sakura à. Đừng lo gì hết hãy yên tâm ở lại bên cạnh ta. 



Bình luận

Truyện đang đọc