TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Thượng Quan Ngâm Không biến sắc:
- Hoàng thất, đúng là Hoàng thất sao? Ngươi vì Hoàng thất xuất lực nhiều như vậy, bọn họ lại tính chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta... Ngươi, ngươi...
Cơ Trường Tín sắc mặt thâm tình nhìn về phía vợ mình:
- Ngâm Không, bất luận nói thế nào, lần đó ta cũng đã có lỗi với nàng... Xin lỗi nàng... Hiểu lầm cũng đã mấy chục năm rồi, bất luận nàng oán trách ta đến thế nào, ta cũng sẽ tuyệt không để cho nàng rời khỏi bên cạnh ta nữa. Hoặc là nàng giết ta, hoặc là ta sẽ vĩnh viễn đi theo nàng... nàng hẳn đã biết rõ ta là người như thế nào, chúng ta là vợ chồng đã trăm năm, ta có bao giờ nói dối với nàng lần nào chưa? Ngâm Không, ta không dám xin nàng tha thứ, ta biết rõ trong lòng nàng rất hận ta, rất tức giận. Nếu nàng muốn phác tác, vậy thì hãy giết ta đi. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với nàng, trong lòng ta đã không còn bất cứ vướng bận nào nữa. Ta tùy mặc cho nàng xử trí.

Ngơ ngác nhìn Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên cảm thấy hận vô cùng, nàng hận Hoàng thất của Trung Thổ Đế Quốc, hận bọn họ giả dối, đê tiện, hãm hại trượng phu, làm cho vợ chồng mình phải chia lìa mấy chục năm, cũng khiến cho mình oán hận, trách lầm trượng phu mấy chục năm. Nàng cũng hận chính mình, hận tính cách của mình quá mức kiên cường, căn bản không cho trượng phu bất cứ cơ hội giải thích nào cả. Rất rõ ràng, Hoàng thấy cũng chính là lợi dụng điểm này, mới có thể hãm hại Cơ Trường Tín như thế.
Mắt nhìn thấy trượng phu đầu đầy tóc bạc, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, nhớ lại khi nãy hắn vẻ mặt tuyệt vọng, định tự sát... Thân thể Thượng Quan Ngâm Không chợt run lên, hai hàng lệ tuôn chảy trên mặt, trong mắt đã không còn bất cứ hận ý hay lãnh ý nữa, chỉ có hối hận cùng bi thương. Mấy chục năm a, cho dù bọn họ thân là Chí Tôn Cường Giả, sinh mệnh so với người thường còn dài hơn nhiều, nhưng mà đời người có thể có được mấy cái vài chục năm cơ chứ? Mấy chục năm nay nàng bị sự thống khổ dày vò nội tâm, trượng phu hẳn cũng thống khổ như nàng...
Cơ Trường Tín phóng người lên, phi thân lên đỉnh đầu Hoàng Cự Long. Hai vợ chồng đối diện sát bên nhau, Thượng Quan Ngâm Không rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc đang dâng trào của mình, một lão bà đã hơn trăm tuổi, cứ như vậy liền nhào vào trong lòng ngực của Cơ Trường Tín, khóc rống lên. Tiếng khóc làm cho những người xung quanh phải quay lại nhìn.
Đám ma sư của Ma Sư Công Hội thật sự có chút không nói gì, vị Hội Trưởng đại nhân này mấy chục năm không quay về, vừa mới về đến đã đắm chìm trong thế giới tình cảm của mình, đại sự trước mắt vẫn còn chưa có giải quyết xong mà!
Lúc này, bên phía Ma Kỹ Công Hội bên kia cũng đã tuyển chọn ra người xuất chiến... Xa xa, Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt tự nhiên nhìn thấy được cảnh Thượng Quan Ngâm Không nhào vào lòng của Cơ Trường Tín.
Sự hiểu lầm mấy chục năm nay giữa hai vị Thổ Hệ Chí Tôn Cường Giả hiển nhiên đã được giải quyết. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Người đầu tiên xuất trận bên phía Ma Kỹ Công Hội, chính là Phó Hội trưởng Ma Kỹ Công Hội Thái Phật. Hắn một thân hắc y, dáng người có mấy phần giống với Thủy Minh Nguyệt, cũng là Nhâm Thủy Hệ cường giả.
Phất Thụy thét dài một tiếng, chỉ nghe một đạo lôi đình nổ vang, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã bay lên trời, thân thể Phất Thụy nhảy lên, trực tiếp rơi lên trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long. Bộ yên rồng hoàn toàn với nháy mắt đem hắn và Tử Lôi Diệu Thiên Long dung hợp thành một thể. Bộ toàn thân khải màu lam tím nháy mắt xuất hiện, hiển lộ phong thái của Lôi Đế.

Cơ Động nhíu mày chăm chú nhìn trận chiến trước mắt này. Hiện tại cái hắn khiếm khuyết duy nhất, chính là kinh nghiệm thực chiến giữa các cường giả với nhau. Khi thực lực bản thân hắn càng không ngừng gia tăng, đối với phương diện này nhu cầu càng lúc càng cao hơn. Hôm nay chính là một cơ hội tốt để gia tăng kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Điều khiến cho hắn có chút quái dị là, Phất Thụy cũng không có phóng xuất ra Lôi Ngục Thần Phủ của mình, trong tay chỉ là một thanh chiến phủ khổng lồ, chiều dài hơn một thước tám mà thôi. Chuôi chiến phủ này cùng với thanh Lôi Đình Chiến Phủ lúc trước mà hắn từng sử dụng càng cao hơn một bậc. Bộ giáp trụ trên người của hắn rõ ràng cũng đã được cải tạo lại một chút.
Bên phía Ma Kỹ Công Hội, vị Bát Quan Nhâm Thủy Hệ Thiên Tôn Thái Phật hừ lạnh một tiếng, tay phải nhoáng lên một cái, đã có thêm một thanh pháp trượng, cũng không phải là một kiện vũ khí dài, thanh pháp trượng cũng chỉ cỡ một thước. Toàn thân một màu ngăm đen, đầu trượng có khảm một viên bảo thạch màu đen lớn chừng quả táo. Thanh pháp trượng này vừa xuất hiện, trên người Thái Phật nhất thời xuất hiện một tầng Nhâm Thủy Nguyên tố ba động nồng đậm, Nhâm Thủy nguyên tốn trong không khí thậm chí nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy từng làn sóng gợn nhàn nhạt.
Âm Chiêu Dung đứng bên cạnh Âm Triêu Dương, nói:
- Ma Kỹ Công Hội lần này thật sự là dốc cạn túi a! Đây chính là vũ khí ma lực của Thủy Minh Nguyệt mà. Nếu ta nhớ không lầm, nó tên là Thiên Thủy Thần Trượng, trong những vũ khí Thứ Thần Khí cũng coi như là một kiện nhất phẩm. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Âm Triêu Dương cũng không có hé răng, chỉ là lẳng lặng nhìn. Từ trên mặt ông ta, rất khó có thể nhìn ra bất cứ cảm xúc ba động nào. Nhưng mà chỉ cần ông ta đứng đó, cũng làm cho người ta có cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân bên này cũng nhíu mày, bởi vì bọn họ cũng thật sự không ngờ bên phía Ma Sư Công Hội trận thứ nhất lại phái ra Phất Thụy. Đối với tình huống bên trong Thiên Can Học Viện, bọn họ cũng vô cùng thấu hiểu, cũng biết rõ trong lần gia nhập Thánh Tà Chi Chiến lần trước, Phất Thụy đã đạt được một kiện Thần khí, nhờ đó ma lực đã tiến hóa thành Cực Hạn Dương Lôi. Vốn là Thủy Minh Nguyệt đem cây pháp trượng của mình cho Thái Phật, cho rằng trận này thắng chắc, nhưng mà nếu đối thủ đã là Phất Thụy, thắng bại của trận chiến này sẽ rất khó mà đoán trước được. Mặc dù Phất Thụy cũng không phải là Bát Quan Ma Sư, nhưng mà hắn có Cực Hạn Ma Lực, Thần Khí, tọa kỵ Cửu Giai Tử Lôi Diệu Thiên Long, những nhân tố này cộng lại, Thái Phật mặc dù là Bát Quan Thiên Sư kinh nghiệm dày dặn, cũng tuyệt đối không có bất cứ nắm chắc.
Thanh pháp trượng Thiên Thủy Thần Trượng trong Thái Phật khẽ giơ lên, cũng không có mặc áo giáp ma lực, thế nhưng trên người lại có thêm một bộ trường bào màu đen phát ra thủy quang lưu chuyển. Bộ trường bào bao trùm thân thể, nhất thời làm cho khí tức Nhâm Thủy trên người của hắn càng thêm nồng đậm hơn nhiều. Bất luận là thanh pháp trượng trên tay hắn, hay là bộ y phục trên người, hoàn toàn đều là thứ dùng để tăng phúc ma lực, đúng là không hề có chút tính toán phòng ngự nào.

Cùng lúc đó, một đạo hắc quang đã vỡ ra trước mặt Thái Phật, hào quang chớp động, một đầu ma thú khổng lồ đã từ trong đó bay ra. Đó cũng không phải Cự long, mà là một đầu ma thú toàn thân màu trắng, hai cánh dang rộng, bay lên trời. Ngay sau đó, Thái Phật cũng đã nhảy lên lưng nó.
Đầu ma thú màu trắng này, từ mặt khí tức phát ra mà nói, so với Tử Lôi Diệu Thiên Long còn kém hơn rất nhiều. Nhưng mà độ phù hợp của nó với Thái Phật lại cực kỳ cao, sóng nước nồng đậm lưu chuyển, từng tầng từng tầng quanh quẩn chảy lan ra. Đầu ma thú này thân mình giống như hải âu, nhưng thân thể lớn hơn hải âu bình thường rất nhiều. Hai cánh dang rộng, lớn chừng hơn mười thước, tuy rằng không khổng lồ giống như Cự Long vậy, nhưng rõ ràng là linh hoạt hơn rất nhiều. Hiển nhiên là một đầu Thủy Hệ ma thú, am hiểu về tốc độ.
- Thủy, không lưỡng thê Cửu Giai Ma Thú, Bạch Thủy Thần Âu.
Âm Chiêu Dung nói theo bản năng.
Loại ma thú Bạch Thủy Thần Âu này Cơ Động cũng biết, nó cũng không có thiên phú giống như Cự Long vậy, không có khả năng tiến hóa trở thành Thập Giai Ma Thú, nhưng trong số những Cửu Giai Ma Thú, cũng tuyệt đối là đỉnh cấp. Thân là Thủy Hệ ma thú, nhưng nó lại am hiểu nhất về tốc độ. Có thể nói, là loài ma thú có tốc độ phi hành nhanh nhất trong tất cả các Ma thú. Hơn nữa nó còn giỏi về phi hành rẽ nhang, tốc độ nhanh chóng vô cùng. Trong không chiến, cho dù đối mặt với Thập Giai Cự Long, nó cũng hoàn toàn không rơi vào hạ phong. Có thể nói là loài Thủy Hệ ma thú gần với Hàn Băng Cự Long, Băng Tuyết Cự Long...


Bình luận

Truyện đang đọc