TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Phổ Lạp Đạt nhìn Địch Áo trầm giọng đáp:
- Ta không thể cam đoan với ngươi sẽ dẫn dắt mọi người an toàn rời khỏi đây. Nhưng ta bảo đảm với ngươi, nếu có người thứ hai ngã xuống, người đó nhất định là ta!
Địch Áo giơ tay phải của mình lên, Phổ Lạp Đạt liền nắm chặt lấy tay của hắn. Địch Áo gắng gượng kéo Phổ Lạp Đạt xuống thấp, hắn thoáng sững sờ, liền cúi thấp đầu xuống. Thân thể hắn chặn hết tầm mắt của mọi người, chỉ thấy được đôi môi của Địch Áo đang thì thầm nói điều gì đó.
Không hề có thanh hâm, chỉ có đôi môi của Địch Áo mấp máy. Nguyên văn lời của Địch Áo chính là “Thay ta chiếu cố Nại Nhi nhé!”
Chính vào tại lúc ấy, một loạt tiếng gầm chợt vang lên đinh tai nhức óc. Các thành viên trong tiểu đội Địch Áo đều ngẩng đầu nhìn lên. Khi nhìn rõ tình huống chung quanh, bao gồm cả Địch Áo cùng với Phổ Lạp Đạt, trong mắt mọi người đều hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Có ít nhất hai mươi con Địa Long đang chậm rãi tiến về phía bọn họ.
Sai lầm lớn nhất của tiểu đội Địch Áo khi tiến vào Tam Hợp Sơn Mạch chính là phán đoán sai lầm về tình hình Địa Long ở đây. Địa Long sinh sống ở nơi này toàn bộ là bầy đàn, hơn nữa mật độ rất cao. Mặc dầu nơi đây chỉ là ngoại vi của Tam Hợp Sơn Mạch, nhưng số lượng Địa Long từ cấp bốn đến cấp sáu đã nhiều đến không đếm xuể. Hai lần bọn họ giao thủ cùng với Địa Long, tiếng rống kèm thêm mùi máu tươi chính là nguyên nhân kéo các con Địa Long khác tới.
Giờ phút này bọn họ mới biết được ý nghĩa thực sự của hai từ tuyệt vọng.
Địch Áo thì thào:
- Quả thật ta phải táng thân chốn này sao? Cũng là lỗi của ta, thật xin lỗi mọi người. Ta quả thật không nên kéo các ngươi tới đây!

Phổ Lạp Đạt cả giận quát:
- Đây là lúc nào rồi mà ngươi còn tự trách nữa? Chuyện này là chuyện mà mọi người đều nhất trí đồng ý, sao lại có thể trách một mình ngươi. Chết thì chết! Cùng lắm thì kiếp sau lại tiếp tục làm huynh đệ. Cho dù chết, ta cũng quyết kéo thêm mấy con làm đệm lưng. Mấy con Địa Long khốn kiếp, các ngươi có giỏi thì tới đây!
Lúc Phổ Lạp Đạt rống lên thì một thanh âm bình thản chợt vang lên bên tai hắn:
- Đúng là hữu dũng vô mưu. So với Địch Áo, ngươi quả thật thua xa. Nếu Địa Long là khốn kiếp thì những người tiến vào lãnh địa của Địa Long như chúng ta nên gọi là gì? Là chúng ta tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn nó mới đúng.
Phổ Lạp Đạt sửng sốt, cùng với mấy đồng bạn quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đó là những người mà bọn họ vừa mới quen không lâu. Người thanh niên tóc trắng tên Cơ Động được mười người vây xung quanh, đang lững thững đi đến bên cạnh họ.
Đối với các Thiên Can thánh đồ, bất luận là Địch Áo hay là những đồng bạn của hắn, đều cực kỳ thống hận. Từ đầu tới cuối, ngay từ lúc bắt đầu đối mặt với Địa Long, đám người Cơ Động không hề xuất thủ trợ giúp. Theo bọn hắn, nếu như nhóm Cơ Động có thể ra tay trợ giúp ngay từ đầu, nói không chừng bây giờ bọn họ đã có thể chạy thoát rồi.
Phổ Lạp Đạt quát lớn với Cơ Động:
- Ngươi là đồ khốn kiếp, tất cả các người đều là đồ khốn kiếp! Địch Áo nhiệt tình mời các ngươi cùng đi. Trừ nói mát ra thì các ngươi có thể làm gì? Giờ thì tốt rồi, lần này đều chết cả nơi đây. Ta muốn xem khi thấy Địa Ngục, các ngươi còn bốc phét được nữa không!
Cơ Động khẽ mỉm cười, đáp:
- Mặc dù có một chút lỗ mãng, nhưng ngươi vẫn có thể xem là một nam nhi chân chính! Đỗ Minh, Thiên Ý, Hinh Nhi, những Địa Long này giao cho các ngươi! Nhớ kỹ, một con cũng không thể giết. Phàm là Lục giai Địa Long trở lên, mỗi thuộc tính đều phải lưu lại một con nguyên vẹn!
Đỗ Minh và Đỗ Hinh Nhi là đệ tử của hắn, ít nhất trên danh nghĩa là vậy. Lang Thiên Ý xuất thân từ Bình Đẳng Vương nhất mạch, Cơ Động ra lệnh cho bọn họ không có gì là không ổn. Còn đối với các Thánh đồ khác, Cơ Động tự nhiên sẽ dùng phương thức khác để tiến hành trao đổi.
- Vâng, lão sư!
- Dạ, Thiếu chủ!
Ba người đồng thời ứng thanh. Thấy đám Địa Long xung quanh sắp nhào tới, ba người cùng một lúc động thân.
Bọn họ phân ra những hướng khác nhau mà phát chiêu, ma lực cũng theo đó mà nở rộ khắp nơi.
Cực Hạn Nhâm Thủy như ngân hà cuồn cuộn, cùng với ngọc quang đầy trời của Cực Hạn Canh Kim, lại thêm Cực Hạn Mậu Thổ vững chãi như sắt như đồng, trong nháy mắt tam đại cực hạn ma lực cùng nhau phát uy.
Thuộc tính áp chế của cực hạn ma lực cơ hồ trong tích tắc lan tràn khắp một trăm thước trong không gian. Địch Áo và đồng bạn sắc mặc đồng thời đại biến, thần sắc trên mặt mỗi người cũng đều dại đi. Mặc dù bọn họ không biết ma lực mà ba người Đỗ Minh thi triển ra là dạng gì, nhưng hiệu quả của cực hạn ma lực thể hiện ra lúc này quả thật rất kinh khủng. Chu dù là một tia tâm tư phản kháng nảy sinh trong đầu họ cũng không có.
Nhìn ba luồng ánh sáng long lanh như ngọc đang bay múa trước mặt, tâm thái của Địch Áo chợt phát sinh biến hóa cực lớn.
Cơ Động căn bản không thèm xem ba người Đỗ Minh hành động. Hắn từ từ đi tới trước mặt Địch Áo và ngồi xuống, sau đó lấy ra một lọ Sinh Mệnh Chi Nguyên từ Chu Tước Thủ Trạc, mỉm cười nói:
- Mặc dù hành động dẫn đồng bạn đến Tam Hợp Sơn Mạch của ngươi là hết sức nông cạn, nhưng có thể lâm nguy không loạn, lại khéo léo điều động lực lượng của đồng bọn để ngăn cản nguy hiểm, hơn nữa trong lúc nguy cấp sẵn sàng hi sinh bản thân, đánh đổi lấy bình an cho đồng bọn. Ngươi là một lãnh đạo xuất sắc. Áp lực chính là động lực. Lần này, ngươi không vì áp lực nặng nề mà ngã xuống, ngươi đã chiến thắng trong canh bạc này. Hi vọng qua bài học lần này, mỗi khi định làm một việc gì đó, ngươi sẽ càng thêm cẩn trọng hơn, cẩn trọng đến mức nó trở thành thói quen của ngươi.

Nhìn vẻ bên ngoài, Địch Áo thậm chí còn lớn tuổi hơn cả Cơ Động, nhưng đừng quên Cơ Động đã trải qua hai kiếp người, tuổi đời chân chính cũng đã xấp xỉ năm mươi, giáo huấn Địch Áo cũng là luận lý thành chương.
Cơ Động mở nắp bình, rót một giọt nước màu ngọc bích rơi vào trong miệng Địch Áo. Sinh mệnh khí tức nồng đậm cơ hồ biến thành thực chất đột nhiên ùn ùn bộc phát trong cơ thể Địch Áo.
Sinh Mệnh Chi Nguyên được Mộc hệ ma sư xem như là chí bảo. Địch Áo vừa mới thiêu đốt Sinh Mệnh Hỏa của mình, vừa lúc kịp thời được nguồn sinh mệnh lực khổng lồ bổ sung. Thân thể hắn chẳng những có thể khôi phục trở lại, mà lần trở về từ cõi chết này, tu vi hắn thậm chí còn có thể tiến thêm một bước dài.
“Thịch!”
Mắt thấy sinh mệnh khí tức trên người Địch Áo đang không ngừng khôi phục, thiếu nữ tên Nại Nhi kia liền quỳ xuống trước mặt Cơ Động, nghẹn ngào không thốt nên câu.
Trần Tư Tuyền tiến tới đỡ Nại Nhi, mỉm cười bảo:
- Ngươi phải hảo hảo quý trọng phần tình cảm này nhé! Có thể tìm được một người nguyện ý giao ra tính mạng của mình là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của ngươi đó!
Lời của nàng mặc dù hướng Nại Nhi mà nói, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn rơi lên người Cơ Động.
Bên kia, ba người Đỗ Minh đã chính thức hành động.
Thuộc tính áp chế trực tiếp dọa sợ những con Địa Long đang hùng hổ xông tới, nhưng đám Địa Long bất động không có nghĩa ba người Đỗ Minh lại đứng yên. Ba người với ba thuộc tính bất đồng, dùng ba phương thức khác nhau mà chiến đấu, cơ hồ hành động cùng một lúc.
Hàn khí nồng đậm từ dòng ngân hà do Cực Hạn Nhâm Thủy cấu thành tràn ra tứ phía. Đỗ Minh đối với mệnh lệnh của Cơ Động luôn luôn thi hành triệt để, vì vậy ma lực của hắn nhanh chóng tán rộng ra khắp nơi. Lấy ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy gần xấp xỉ Lục quan của hắn, trừ khi gặp phải cửu giai ma thú, bằng không ma thú từ cửu giai trở xuống cũng phải chịu ảnh hưởng bởi ma lực áp chế. Nơi này chẳng qua chỉ là ngoại vi Tam Hợp Sơn Mạch mà thôi, vây quanh bọn họ phần nhiều chỉ là ma thú cấp bốn cấp năm, lác đác có thêm vài con cấp sáu.
Số lượng ma thú như thế, sao có thể là đối thủ của ba người được? Mục đích của Cơ Động khi phái ra ba người chỉ là muốn kết thúc nhanh chiến đấu mà thôi.
Cực Hạn Nhâm Thủy ma lực mang theo khí lạnh vô song lan tràn khắp mặt đất, cuộn nhanh về đám Địa Long. Chỉ trong khoảnh khắc, bảy con Địa Long chân đang chạm đất bị đã bị đông cứng lại. Bọn nó cố gắng vùng vẫy nhưng sao có thể rút chân mình ra khỏi băng được? Áp chế toàn diện, đem từng con một đánh bại, Đỗ Minh thể hiện ra phương thức chiến đấu hết sức quy củ.
Phương thức chiến đấu của Đỗ Hinh Nhi nhanh như chớp giật. Không biết có phải nàng học tập theo A Kim hay không, thế nhưng công kích lại ngập tràn tính bạo lực.
Kim quang chói mắt không ngừng chiếu rọi lóng lánh trên không trung, giống như từng tia chớp hung hãn đánh xuống. Ma lực của nàng rõ ràng tiêu hao lớn hơn so với Đỗ Minh, nhưng chỉ trong vài lần hô hấp, nàng đã dùng Cực Hạn Ma Lực Canh Kim hệ xuyên thấu lần lượt bắp đùi từng con Địa Long trước mặt. Tiếng kêu gào thê thảm vang lên, một đám Địa Long ngã ầm ầm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Phương thức công kích của nàng giống như cách dùng băng trùy lúc trước của Phổ Lạp Đạt và gã ma sư Quý Thủy hệ. Bất quá, so về thủ đoạn và cường độ công kích thì hai người Phổ Lạp Đạt có vắt giò lên cổ cũng không thể đuổi theo kịp.
Lang Thiên Ý công kích theo một sắc thái riêng, hắn không dùng công kích phạm vi lớn mà trực tiếp cận thân chiến đấu. Trước những ánh mắt trân trối của đám người Địch Áo, đối tượng Lang Thiên Ý tìm đến đầu tiên chính là một con Lục giai Thiết Giáp Long vương.
Hắn phóng ra một quyền trúng ngay đầu của Thiết Giáp Long vương, đó là nơi cứng nhất trên người nó, thế nhưng Thiết Giáp Long vương lại rên rỉ thành tiếng, thân thể nó đã bị đánh lún xuống đất hơn một thước. Sau đó Lang Thiên Ý tung mình lên không, lộn một vòng ra sau lưng nó, bàn tay nắm vào lân phiến trên người Thiết Giáp Long Vương, nhấc bổng nó lên và ném về phía sau.
Thân thể khổng lồ của Thiết Giáp Long vương nhất thời bị quăng lên không trung, rớt ầm xuống đất cách đám người Cơ Động không xa.
Từ khi trở thành Thiên Can Mậu Thổ thánh đồ, ma lực của Lang Thiên Ý đã đột phá Thất quan. Được sự nuôi dưỡng của Cực Hạn Ma Lực Mậu Thổ, hơn nữa còn được truyền thừa toàn bộ kỹ năng chiến đấu của Kim Cương quân đoàn, thực lực của hắn so với huynh muội Đỗ Minh không đơn giản chỉ là hơn một cấp.
Thân hình Lang Thiên Ý luân chuyển liên tục trên không trung, đám Địa Long căn bản không hề có sức phản kháng lại hắn. Phàm là Lục giai Địa Long, đều bị hắn trực tiếp ném tới trước mặt mọi người. Những con thấp hơn Lục giai thì bị vứt ra xa, thất điên bát đảo mà “hạ cánh” xuống đất. Không hề hao phí nhiều ma lực, chiến đấu cũng đã kết thúc.

Hai mươi mấy con Địa Long đang vây quanh chỉ trong mấy lượt hô hấp đã bị giải quyết. Bốn con Lục giai Địa Long cũng bị ném tới trước mặt mọi người, hơn nữa mất sạch năng lực phản kháng.
Đám người Phổ Lạp Đạt lúc này chỉ biết há hốc miệng mà nhìn. Địch Áo sinh mệnh lực căn bản đã khôi phục lại hoàn toàn, lúc này cũng đang trân trân nhìn một màn trước mắt. Cả đám giờ đây đã biến thành ngốc tượng.
Nhìn qua mọi người ở nơi này cũng không chênh nhau lắm về tuổi tác. Bên Cơ Động chia bình quân số tuổi cũng chỉ nhỉnh hơn bọn họ đôi chút, nhưng đám Địa Long đứng trước mặt bọn họ lại mỏng manh như tờ giấy vậy.
Lúc này, nhóm người Địch Áo mới hiểu được, lúc trước người ta một mực khoanh tay đứng yên không phải là không muốn giúp bọn họ, mà là mấy tên quái thai kia khinh thường không thèm xuất thủ với Địa Long.
Một Thất quan, hai Ngũ quan ma sư, hơn nữa sử dụng tự thân ma lực vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ. Người thanh niên Cơ Động này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Hơn nữa ba người kia rõ ràng là nghe theo lệnh của Cơ Động, như vậy người thanh niên tóc trắng này đến tột cùng là có thực lực ra sao?
Dưới ánh mắt hâm mộ của đám người Địch Áo, ba người Đỗ Minh khi quay lại liền đứng phía sau Cơ Động, thần sắc tự nhiên như vừa đi chẻ củi, thái rau vậy. Đám ma thú kia chỉ có tu vi từ tứ giai đến lục giai, căn bản không cách nào gây uy hiếp cho họ, cho dù số lượng lớn hơn thì cũng vậy mà thôi.
Cơ Động vươn tay, kéo Địch Áo từ mặt đất lên và nói:
- Thân thể của ngươi đang dần khang phục. Sau khi rời khỏi nơi này, ngươi nên nhanh kiếm một nơi để tu luyện, tu vi sẽ có thể tăng trưởng thêm một bước. Lần tiến vào Tam Hợp Sơn Mạch này chính là một bài học đối với các ngươi, bốn con Lục giai Địa Long này là quà mà ta tặng các ngươi. Ta tin tưởng các ngươi đã dám đến đây tự nhiên sẽ có năng lực thuần phục chúng. Có bốn con Lục giai Địa Long này, coi như cũng không uổng công chuyến đi này của các ngươi. Ta vốn muốn gom đủ mười con cho các ngươi, tuy nhiên thời gian của chúng ta có hạn, không thể bồi các ngươi thêm nữa. Các ngươi bây giờ nhanh mang theo Địa Long rồi đi thôi!
Vừa nói xong, hai mắt Cơ Động bỗng trở nên sáng chói. Địch Áo kinh ngạc phát hiện, đôi mắt Cơ Động lại phân biệt tỏa ra hai luồng sáng màu đen và màu vàng. Sau đó chỉ thấy hai cánh tay hắn vung lên, hai tia sáng một vàng một đen rời khỏi thân thể hắn và rơi trên khoảng đất bên cạnh, sau đó như đón gió vươn lên, ngưng tụ thành hình người cao chừng ba thước, trên đỉnh đầu mơ hồ như đội vương miện. Khí tức khủng bố của Cực Hạn Song Hỏa đột ngột dâng lên, làm cho đám người Địch Áo theo bản năng phải lui về phía sau mấy bước.
Một đen một vàng, hai nguyên tố thể do ma lực ngưng kết thành, đây chính là hai kỹ năng Cơ Động được truyền thừa từ hai đại quân vương – Thánh Hỏa Nguyên Tố Thể cùng với Ma Viêm Nguyên Tố Thể. Hai kỹ năng này một khi thành tựu đến chung cực, có thể triệu hồi ra nguyên tố thể cấp Quân chủ. Dĩ nhiên, thực lực Cơ Động hiện giời còn cách đẳng cấp kia quá xa, nhưng nguyên tố thể mà hắn triệu hồi ra là Hỏa Diễm Thống Lĩnh cùng với Ma Diễm Thống Lĩnh cũng đã là tương đối cường đại. Dù nguồn ma lực nuôi dưỡng chúng có tiêu hao gần hết, thì ít nhất cũng tương đương với Thất quan ma sư. Cơ Động không thể tự mình hộ tống đám người Địch Áo ra khỏi đây được, nhưng có hai nguyên tố thể này hộ tống, bọn họ rời đi đã không còn là vấn đề. Bằng vào tinh thần lực siêu cường của hắn, khống chế hai nguyên tố thể hộ tống đám người Địch Áo ra khỏi đây là chuyện trong tầm tay.
- Hỏa Diễm Thống Lĩnh cùng Ma Diễm Thống Lĩnh sẽ hộ tống các ngươi ra khỏi Tam Hợp Sơn Mạch. Bây giờ các ngươi mau rời đi thôi! Nếu các ngươi nguyện ý, có thể đến Trung Nguyên thành tìm Ma Sư công hội, học tập Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận pháp. Hẹn gặp lại sau!
Vừa nói, Cơ Động vừa mỉm cười phất phất tay với đám người Địch Áo. Mười vị Thiên Can Thánh Đồ cộng thêm Quang minh Thiên Cơ, mười một người đồng thời phóng người lên, trong nháy mắt đã biến mất.
Nhóm Địch Áo kinh ngạc nhìn về phía Cơ Động đang rời đi xa dần, nếu không phải hai nguyên tố thể vẫn còn tồn tại ở đó, bọn họ có thể hoài nghi là mình đang nằm mơ. Vào lúc ấy, một sợi tóc trắng từ không trung nhẹ nhàng rớt vào bàn tay Địch Áo, hai đầu sợi tóc nhuộm hai màu vàng và đen. Địch Áo hiểu đây chính là tín vật của Cơ Động để lại cho bọn hắn.
- Cảm ơn ngươi, Cơ Động. Mặc dù ta không biết ngươi là ai. Nhưng gặp ngươi lần này là may mắn lớn nhất đời ta. Ta bây giờ chỉ muốn nói, sống được thật là tốt! Tương lai nếu có cơ hội, ân ngày hôm nay Địch Áo ta nhất định sẽ hồi báo. Chúng ta đi!
Lập tức hắn cùng các đồng bạn của mình hướng về phía các Thiên Can Thánh Đồ đang rời đi, cúi người hành lễ thật sâu!


Bình luận

Truyện đang đọc