TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


- Thì sao chứ?
Cơ Động lạnh lùng trả lời một câu, đơn giản không tiếp tục chạy bộ nữa, xoay người đi về phía Giáo học lâu Thổ hệ. Trên sân thể dục ngươi cứ bám theo ta, ta cũng có thể trở về phòng ta vậy.
Nghe xong những lời này của Cơ Động, Cơ Dạ Thương không khỏi ngây ngẩn cả người, ở trong lòng hắn, trong số các đệ tử, Lôi Đế Phất Thụy trong Thiên Can Học Viện chính là có địa vị cao nhất. Cho dù là những đệ tử thứ hai, thứ ba cũng tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy. Tính tình nóng nảy của Lôi Đế, ngay cả những lão sư cũng phải kiêng kỵ vài phần. Hắn cũng là người duy nhất có can đảm dám cãi lại ban giám hiệu của học viện. Nhưng mà tên tân sinh mới nhập học, bất quá chỉ mới mười mấy cấp, còn không đến mười lăm tuổi, cũng dám xúc phạm đến tôn nghiêm của Lôi Đế như vậy.
Nhìn theo bóng dáng Cơ Động, Cơ Dạ Thương nhịn không được nói:
- Quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất dày! Cơ Động, xem ra ta phải khiến cho ngươi cầu xin ta mới được.
Sử dụng lệnh bài, trở lại Âm Dương Học Đường, Cơ Động lấy ra tấm bản đồ Dạ Tâm đã đưa cho hắn, nhìn qua một chút. Hắn còn chưa quen đường đi trong Âm Dương Học Đường, lúc nào cũng mang bản đồ theo trong người. Phòng ăn nằm ở phía Đông tầng một của Âm Dương Học Đường, đi ăn sớm một chút, đợi đến lúc tập hợp buổi sáng.
Khi Cơ Động đi đến phòng ăn, vừa vào đến cửa đã giật mình hoảng sợ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, mà là số lượng người ở nơi này nhiều hơn hẳn so với hắn tưởng tượng.

Hôm qua Dạ Tâm đã từng nói, tính luôn hắn cùng với Lãnh Nguyệt, số lượng đệ tử trong Âm Dương Học Đường cũng chỉ có năm mươi người. Nhưng khi hắn bước vào phòng ăn có diện tích khoảng năm trăm thước vuông kia, đưa mắt nhìn sơ qua, đã thấy ít nhất cũng không dưới trăm người, mặc các sắc phục khác nhau. Phần lớn là hai mươi, ba mươi tuổi, cũng có những người năm mươi, sáu mươi tuổi, thậm chí là còn lớn hơn nữa.
Phía bên trái phòng ăn, một loạt các bàn dài xếp liên tiếp nhau, trên đó có ít nhất hơn ba mươi món ăn khác nhau. Phải biết rằng, đây chỉ là bữa sáng mà thôi. Thậm chí ở sát phía trong, còn có một quầy rượu rộng khoảng năm mươi thước vuông nữa. Trong đó cũng có vài người đang ngồi, không biết là uống rượu hay các thức uống khác. Nhìn về phía bàn ăn bằng đá đặt giữa phòng, đừng nói là năm mươi người, cho dù là năm trăm người, ngồi quanh cái bàn này cũng không thấy chật chội.
- Xin mời đưa ra lệnh bài.
Một âm thanh hữu khí vô lực chợt vang lên bên cạnh, Cơ Động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuôi đang nhìn mình. Móc lệnh bài đưa ra, nữ nhân kia chỉ nhìn thoáng qua, sau đó chỉ vào dãy bàn thức ăn:
- Cứ việc ăn thoải mái, nhưng đừng có lãng phí.
- Cảm ơn.
Sáu giác quan của Cơ Động mạnh hơn người bình thường nhiều, am hiểu nhất chính là quan sát. Không đợi hắn kịp nhìn xem trong phòng ăn gồm những ai, đã có hai thanh âm gọi tên hắn.
- Cơ Động.
- Cơ Động ca ca.
Lãnh Nguyệt đang toe toét cười chạy tới, tay trái cầm một quả trứng gà đã bóc sạch vỏ. Người còn lại khiến cho Cơ Động không nói nên lời, chính là kẻ đầu tóc rồi bời, y phục rách nát, nhìn qua còn tệ hơn một gã ăn mày bình thường, Chúc lão nhị.
- Cơ Động ca ca, ngươi ăn đi.
Lãnh Nguyệt đưa quả trứng gà cầm trong tay cho Cơ Động. Nhìn cặp mắt to trong veo của nàng, Cơ Động nhận quả trứng, sờ sờ đầu nàng:
- Cám ơn ngươi.

Chúc lão nhị đi tới, cười hắc hắc nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi mau ăn sáng đi. Sắp tới giờ tập hợp rồi. Sư phụ của ngươi cũng không tệ đâu, theo hắn tu luyện nhất định sẽ có tiền đồ.
Giọng nói của Chúc lão nhị tương đối lớn. Một tiếng ‘tiểu đệ đệ’ của hắn vừa thốt ra, toàn bộ trong phòng ăn đều có thể nghe rõ. Có mấy người lập tức ngẩng phắt đầu lên, thậm chí ngay cả đồ ăn trong tay cũng rơi xuống, há hốc miệng nhìn qua bên này.
Chúc lão nhị có chút đắc ý quay về phía Cơ Động nháy mắt một cái, sau đó mới quay trở về chỗ ngồi của hắn mà ăn điểm tâm. Hiển nhiên là những lời vừa rồi của hắn là cố ý la lớn. Đối với lão ngoan đồng có chút điên điên khùng khùng này, trong lòng Cơ Động không khỏi dâng lên vài phần hảo cảm, hắn chính là tạo thanh thế cho mình đây. Quan trọng hơn chính là, ngay cả Liệt Diễm cũng nói hắn có thể tin được, không cần phải phòng bị. Cơ Động tùy tiện lấy một ít thức ăn.
Lãnh Nguyệt đi theo sau lưng Cơ Động, thấp giọng nói:
- Cơ Động ca ca, sau lão già kia lại kêu ngươi là tiểu đệ đệ vậy?
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Chúng ta vốn là huynh đệ khác họ, anh em kết nghĩa.
Lãnh Nguyệt lặng đi một chút:
- Như vậy cũng được sao? Cơ Động ca ca, ta phải trở về rồi, Dạ Tâm tỷ tỷ đang đợi ta.
Cơ Động gật đầu, đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt lăng xăng chạy về một góc nhỏ cạnh bàn ăn, nơi có Dạ Tâm cùng với hai nữ tử áo tím nhỏ tuổi đang ngồi ở đó. Dạ Tâm tự nhiên cũng nhìn thấy Cơ Động, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên khác thường, gật đầu với hắn.
Cơ Động cũng gật đầu trả lễ, sau đó tùy tiện lấy một ít thức ăn, đến một góc nhỏ còn trống cạnh bàn ăn ngồi xuống. Hắn có thể cảm nhận được, cơ hồ ánh mắt mỗi người trong phòng ăn ai cũng đang chăm chú nhìn mình. Nhưng cũng không có ai nói gì.
Thức ăn của Thiên Can Học Viện so với của Ly Hỏa Học Viện tuyệt đối tốt hơn nhiều lắm. Sự tu luyện cường độ cao trong gần tám canh giờ làm cho Cơ Động sớm cảm thấy có chút uể oải, sau khi ăn điểm tâm xong, tinh thần rõ ràng khôi phục lại vài phần. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, sau này cần phải thay đổi một chút phương thức tu luyện mới được. Cường độ tu luyện quá cao sẽ làm cho mình không thể nào khôi phục lại tinh thần để mà học tập. Sau này mỗi buổi tối đến Địa Tâm Hồ tu luyện, cần phải dành lại một canh giờ cuối cùng không luyện tập kỹ năng, mà phải tận khả năng khôi phục lại ma lực, đồng thời nghỉ ngơi một chút. Tập trung tinh thần chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.

Đại sảnh tầng một, ở ngay trung tâm tầng một của Âm Dương Học Đường, cũng chính là nơi cái cơ quan giống như thang máy đó đưa mọi người từ bên trên thẳng xuống đến tầng một. Đến nơi này, mới có thể chính thức cảm nhận được sự hùng vĩ của kiến trúc trong lòng đất của Âm Dương Học Đường. Đại sảnh tầng một cao chừng hơn mười thước, thậm chí có thể nói đây là một cái sân vận động loại nhỏ, rộng khoảng trăm thước vuông. Trong đại sảnh cực kỳ trống trải, chỉ có vách tường xung quanh có điêu khắc biểu tượng của mười hệ Âm Dương Ma Sư mà thôi.
Khi Cơ Động đến đây, một số người đã tụ tập tụm năm tụm ba ở nơi này. Thế nhưng có rất ít người nói chuyện với nhau, phần lớn là hai người làm thành một tổ. Cơ Động phát hiện, mỗi một tổ hai người này, cơ hồ là một người lớn tuổi một chút, cùng với một người nhỏ tuổi một chút. Xem ra nơi đây quả thật là dạy học theo phương thức một dạy một. Có bao nhiêu đệ tử, thì có bấy nhiêu vị sư phụ.
- Ngươi là Cơ Động hả?
Đúng lúc này, một âm thanh vang vọng như sấm rền chợt phát ra ngay sau lưng Cơ Động.
Thanh âm này vang lên bất thình lình, cho nên Cơ Động cũng không kịp chuẩn bị gì, lại càng thêm hoảng hốt. Đột nhiên quay đầu lại, nhất thời nhìn thấy một lão giả mặc trường bào màu đỏ rực, tóc bạc trắng, lông mi đỏ. Mái tóc bạc buộc chỉnh tề phía sau đầu, cặp mắt đen láy phát ra quang mang, khuôn mặt phong cách già nua, nhưng lại không có một nếp nhăn, vì vậy cũng không thể nào nhìn ra được tuổi tác thực tế của hắn. Điều làm cho Cơ Động giật mình chính là, trên người lão giả này, hắn không hề cảm nhận được một tia ma lực ba động nào, thậm chí cũng không cảm nhận được một tia khí tức của loài người nữa. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà giác quan của hắn nhạy cảm như vậy mà cũng không phát hiện ra lão giả đã tới gần hắn. Không biết tại sao, nhìn hắn, Cơ Động cảm giác hơi có chút quen mắt.
- Ngài là…?
Cơ Động nghi hoặc hỏi.
- Từ nay về sau, ta là sư phụ phụ trách của ngươi tại Thiên Can Học Viện. Ta tên là Chúc Dung.



Bình luận

Truyện đang đọc