Ra khỏi Tinh Hỏa Thành, ba người lập tức triển khai thân hình, chạy bộ đi, định rõ phương vị, chạy thẳng về phía Đông Bắc.
Kỳ thật, căn bản không cần phải định hướng cẩn thân, Phong Sương Sơn Mạch chỉ cách Tinh Hỏa Thành khoảng hơn năm mươi dặm, bọn họ đã sớm có thể nhìn thấy dãy núi tựa hồ như vô tận đang nằm chắn ngang nơi đó, giống như một con Cự Long đang ngủ say vậy.
Có kinh nghiệm rèn luyện thể lực tại Ly Hỏa Học Viện, ba người đi liền một hơi hơn năm mươi dặm, thẳng đến dưới chân Phong Sương Sơn Mạch mới ngừng lại nghỉ ngơi, ăn chút gì đó mới tiếp tục lên đường.
Nơi này gọi là Phong Sương Sơn Mạch, nhưng từ vị trí bọn họ đang đứng, căn bản là không cảm nhận được chút gió nào, càng nhìn không ra chút sương tuyết nào. Dù sao, Nam Hỏa Đế Quốc cũng ở phía cực Nam của đại lục, nhiệt độ khá cao. Về phần phiến sơn mạch này tại sao lại được gọi tên như vậy, bọn Cơ Động cũng không biết.
Bất luận là tu luyện Ma lực thuộc tính gì, sau khi tu luyện đều sẽ tinh lọc sạch sẽ tạp chất trong cơ thể, tăng cường tác dụng đối với thể lực cơ thể. Ba người đều đã ngưng tụ thành công , là Âm Dương Ma Sư cấp bậc Học sĩ, chạy với khoảng cách vài chục dặm cũng không đáng kể chút nào. Chạy qua mấy ngọn núi đầu tiên, đã rất nhanh xâm nhập vào trong lòng Phong Sương Sơn Mạch.
Mặt trời dần dần dâng cao từ phía Đông, đã giắt ngang giữa bầu trời. Cơ Động dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán:
- Chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi.
Chạy cho tới giữa trưa, bọn họ cũng đã chạy qua ba ngọn núi, dựa theo tốc độ hiện tại mà tính, trong vòng hai ngày nhất định có thể ra khỏi Phong Sương Sơn Mạch. Đợi sau khi vào đến trong cảnh nội Trung Thổ Đế Quốc, đi vào thành thị, sau đó tiếp tục thuê xe ngựa là có thể thoải mái trong vòng năm ngày còn lại đi đến Trung Nguyên Thành.
Ba người tìm một vị trí tương đối bằng phẳng mà ngồi xuống, Cơ Động lấy trong thủ trạc ra một ít thịt khô cùng với bánh mì, lại lấy tiếp ra ba cái túi nước, phân biệt ném cho Tất Tô và Tạp Nhĩ mỗi người một cái.
Hỏa Hệ ma sư ăn ngủ bên ngoài dã ngoại quả thật có chút ưu thế hơn người khác, ngọn lửa của bọn họ chẳng những có thể chiếu sáng, nhóm lửa sưởi ấm, đồng thời cũng không cần lo lắng đến chuyện đồ ăn thức uống nguội lạnh.
Cơ Động cầm lấy một khối thịt khô, tay phải dâng lên một ngọn Bính Hỏa màu đỏ, hơ qua vài vòng trên khối thịt khô. Một lát sau, mùi thịt nướng thơm lừng cũng đã phát ra, hắn lại tiếp tục hơ nóng một ổ bánh mì, nhất thời cũng là mùi bánh nướng xông lên mũi.
Tạp Nhĩ cũng đã sớm làm giống như Cơ Động, chỉ có Tất Tô vẫn ngồi yên bên đó nhìn ngắm, hắn cũng chỉ có thể nhìn, không có biện pháp gì. Đinh Hỏa của hắn nếu nói về tính hủ thực cùng với tính công kích liên tục, tuyệt đối mạnh hơn Bính Hỏa rất nhiều, nhưng mà đám hỏa diễm này có tính bám dính rất mạnh, nếu dùng để nướng thịt, khối thịt đó sẽ cháy hoài cho đến hết, không cách nào ăn được.
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ kia của Tất Tô, Cơ Động mỉm cười, đem bánh mì và thịt khô đã nướng xong của mình đưa qua cho hắn:
- Nè, ăn trước đi, ta nướng thêm một lần nữa là được rồi.
Tất Tô vui vẻ, không chút khách khí liền nhận lấy, cắn mạnh một miếng lớn.
Tạp Nhĩ cười hắc hắc. Nụ cười nịnh nọt mà xuất hiện trên mặt con người to con này thật sự có chút quỷ dị. Nhưng vẻ tươi cười hiện tại trên mặt hắn quả thật cũng chỉ có thể dùng tới hai chữ nịnh nọt để hình dung:
- Lão Đại, có thể cho chúng ta uống chút rượu để lên tinh thần hay không?
Cơ Động tức giận nói:
- Giữa trưa không được uống rượu, nếu không, sẽ không phải là lên tinh thần, mà là sẽ ngủ. Tối nay chúng ta nhất định sẽ ăn ngủ trong núi, đến lúc đó nhất định sẽ cho các ngươi uống để chống lạnh.
Ngay khi Cơ Động lại bắt đầu nướng lương khô lại lần nữa, đột nhiên, một mùi tanh nhàn nhạt nhẹ nhàng thổi tới. Lục cảm của Cơ Động cực kỳ mẫn cảm, lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ đứng lên:
- Cẩn thận, có thể có biến.
Tạp Nhĩ và Tất Tô nhanh chóng đứng lên bên cạnh Cơ Động. Miệng Tất Tô còn đang nhai xồm xoàm một miếng bánh lớn, mở to mắt nhìn, mơ hồ nói không rõ ràng:
- Chẳng lẽ là ma thú? Không xui xẻo như vậy chứ?
Ánh mắt Cơ Động trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, nhìn chăm chú vào một chỗ, chậm rãi nâng tay phải mình lên, chợt nắm bàn tay lại, phù một tiếng, nhất thời một cỗ hỏa diễm tràn ngập khí thế cuồng dã đã nháy mắt vọt lên.
Soạt một tiếng, một đạo thân ảnh màu xanh từ một lùm cây cách đó không xa nhảy ra, ba người tập trung nhìn vào, nhất thời đều nở nụ cười.
Đúng vậy, đó đúng là một con ma thú, nhưng thân hình chỉ dài hơn một thước mà thôi, bộ lông màu xanh nhìn sáng bóng. Đó rõ ràng là một con sói con, trên người có ma lực dao động nhàn nhạt, đang nhe răng nhếch miệng hướng về phía ba người Cơ Động phát ra âm thanh ô ô.
Cũng khó trách ba người bọn họ cười, mặc dù bọn họ cũng không biết nhiều lắm về Ma thú, nhưng con ma thú trước mặt này đây rõ ràng là một con Sơ giai Mộc Hệ ma thú, Thanh Mộc Lang.
Ma thú trên Ngũ Hành Đại Lục cũng phân chia từ cao đến thấp thành mười cấp, dựa theo thực lực mà phân chia, cũng giống như là Âm Dương Ma Sư có mười danh hiệu vậy. Cấp một chính là Sơ giai Ma thú, cấp hai, ba là Trung giai Ma thú, bốn đến sáu là Cao giai Ma thú, bảy đến chín là Siêu giai Ma thú, cũng còn được gọi là Đế vương Ma thú. Cấp mười chỉ là những tồn tại trong truyền thuyết, cũng được gọi là Thần thú, cũng giống như là Âm Dương Ma Sư cửu quan cao cấp nhất vậy, vô cùng hiếm có.
Thông thường, các ma thú thuộc loài sói đều sinh sống trong các cánh đồng hoang vu hoặc là trong rừng rậm, chỉ có loài Thanh Mộc Lang trước mắt mới hay sinh hoạt trong núi rừng mà thôi. Bản thân Thanh Mộc Lang trưởng thành cũng chỉ là Trung giai Ma thú mà thôi, mà con trước mặt này chỉ là một con nhỏ Sơ giai, cũng giống như là Âm Dương Ma Sư chưa ngưng tụ thành vậy.
Hơn nữa, ba người Cơ Động đều là ma sư Hỏa thuộc tính, trong Ngũ hành, Hỏa chính là khắc Mộc, lại là ba đối một, cũng khó trách ba người thấy được nó thì nở nụ cười thả lỏng.
- Để đó cho ta.
Tất Tô trực tiếp nhảy tới phía trước, cười hì hì tiêu sái chạy đến trước mặt con Thanh Mộc Lang, cầm trong tay miếng thịt khô thơm ngào ngạt đưa ra phía trước:
- Ngươi muốn ăn sao? Nghe được mùi thơm không?
Con Thanh Mộc Lang con hiển nhiên là không hiểu hắn đang nói cái gì, nhìn miếng thịt khô trước mặt, cái mũi giật giật mấy cái, nghếch miệng lên, định cắn một miếng.
Tất Tô một tay đưa miếng thịt khô giật lại, nhét hết vào miệng mình, vừa nhau vừa nuốt, vừa hết sức thô bỉ đứng cười ha hả:
- Muốn ăn ta cũng không cho ngươi ăn, ai bảo ngươi làm bọn ta sợ làm gì. Ha Ha, con sói con này, thiệt biết điều, lông còn mọc chưa hết, đã chạy đến đòi ăn. Biến nhanh đi, ca ca mi có lòng tốt không giết ngươi đâu.
Vừa nói Tất Tô vừa vung hai tay lên, hai cỗ Đinh Hỏa màu lam trong nháy mắt bốc cao lên khoảng hơn một thước, múa may trước mặt con Thanh Mộc Lang con. Con Thanh Mộc Lang con sợ đến mức vô cùng ủy khuất vừa ô ô kêu lên mấy tiếng, vừa quay đầu chui trở lại lùm cây.
Tất Tô xoay người lại, ha ha cười nói:
- Thế là xong, như vậy con tiểu tử kia cũng đã mới xuất môn đã gặt đả kích, thật là không biết lượng sức mình.
Mới vừa nói tới đây, Tất Tô đột nhiên sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện, nụ cười trên mặt Tất Tô và Tạp Nhĩ cũng đột nhiên đọng lại.
- Mau lại đây.
Cơ Động quát lên một tiếng, hắn phản ứng lại đầu tiên, đột nhiên vọt tới trước.
Tất Tô theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cũng là từ cái lùm cây khi nãy, không biết từ lúc nào, một con cự lang thân dài ba thước, cao hơn một thước tám đã chui ra. Bên cạnh nó, chính là con Thanh Mộc Lang con khi nãy, đang hướng về phía Tất Tô phẫn nộ kêu ô ô.