TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Tỷ thí trao đổi vẫn tiếp diễn, mọi người trên đài chủ tịch cũng đã trở về vị trí của mình. Thế nhưng vào lúc này căn bản không còn một ai quan tâm đến sự thắng bại của tràng tỷ thí này nữa. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Cơ Động, dường như trong mắt mỗi người đều toát lên sự cuồng nhiệt cháy bỏng. Cơ Động đã mang đến cho họ cả một cuộc cách mạng, nó đủ sức tạo thành một sự thay đổi to lớn cho toàn bộ giới Ma sư hiện nay.
Tràng tỷ thí trên thao trường lúc này đang đến hồi gay cấn. Bởi vì ma lực đang dần dần suy giảm, cộng với việc thiếu đi sự chỉ huy hoàn mỹ bằng Tinh Thần Lực của Cơ Động, nên các học viên của Sí Hỏa học viện bắt đầu thu hẹp đội hình. Sáu tổ dần tập trung lại một chỗ, từ chủ công chuyển sang chủ thủ, thong thả điều chỉnh và khôi phục lại ma lực của bản thân.
Các học viên của Âm Dương học đường nhờ vậy mới có thể dần ổn định lại, nhưng bọn họ cũng không thể nào công phá nổi phòng ngự của các học viên Sí Hỏa học viện. Cục diện trận đấu nhất thời lâm vào trạng thái giằng co.
Xét cho cùng thì Âm Dương học đường cũng không phải là một lũ ăn hại, trong trường hợp không có sự phụ trợ toàn lực của Cơ Động, Sí Hỏa học viện muốn giành được thắng lợi cuối cùng cũng vô cùng khó khăn. Dù sao ma lực của bọn họ còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, trừ phi ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, ma lực còn đang sung mãn, bọn họ tranh thủ dứt điểm luôn thì còn có cơ hội. Nhưng một khi đã để cho các học viên Âm Dương học đường có thời gian nghỉ ngơi thì kẻ thua cuộc cuối cùng rất có thể là bọn họ.
Tuy nhiên, những điều này bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, hiện tại không còn một ai quan tâm đến kết quả của trận đấu nữa. Tiêu điểm của toàn trường lúc này là người thanh niên diện đồ trắng, mái tóc bạc trắng đang đứng đó – “hót boi” Cơ Động.
Hưng phấn nhất lúc này chính là nhóm Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ, trong lòng tất cả bọn họ đều nghĩ đến một điều, cũng với trận pháp đó, nếu như để bọn họ - những người mang sẵn trong mình Cực Hạn Ma Lực - sử dụng thì sẽ dẫn đến tình cảnh như thế nào đây?
- Tốt lắm, có thể dừng lại được rồi.
Thanh âm của Thiên Cương Miện hạ Cơ Thường Tín vang lên. Dường như theo bản năng, học viên hai bên đều đồng thời ngừng lại.

Không một ai dám nghĩ vị Chí tôn cường giả này đã đi quá giới hạn. Lấy thân phận cùng với địa vị của ông ta thì có mấy người dám lên tiếng dị nghị chứ?
Lãnh Nguyệt mang theo vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Cơ Động bên này, dù trong thâm tâm nàng biết rằng Cơ Động đã để cho các học viên Sí Hỏa học viện hạ thủ lưu tình, nhưng thật sự nàng vẫn có chút không cam lòng. Rõ ràng thực lực bên mình mạnh hơn đối phương rất nhiều, vậy mà từ đầu tới cuối lại bị đặt ở trạng thái bị động. Tình huống như thế là lần đầu tiên vị thiếu nữ thiên tài này gặp phải, làm sao nàng có thể dễ dàng chấp nhận được cơ chứ!
Tuy rằng cuộc tỷ thí này còn chưa chân chính phân định thắng bại, nhưng trong mắt tất cả mọi người, Thiên Can học viện đã thua rồi. Ma lực có sự cách biệt cao như vậy mà kết quả cuối cùng lại bị toàn diện áp chế, vậy còn không tính là thua sao? Nếu như không phải Cơ Thường Tín cùng Thượng Quan Ngâm Không còn đang ở đây, e rằng hội trưởng Ma sư công hội Hi Lạc đã lao xuống mà quấn lấy Cơ Động.
Nhóm học viên Sí Hỏa học viện tự động lùi lại về bên cạnh Cơ Động, mắt bọn họ thậm chí đã ngân ngấn nước. Bọn họ mới vừa so đấu cùng với Âm Dương học đường, tất cả những gì đã trải qua đối với bọn họ rất chân thật nhưng cũng rất hư ảo. Ba tháng trước đây, nào có một ai trong số bọn họ nghĩ đến những gì vừa diễn ra. Những điều mà Cơ Động lão sư từng nói đã biến thành sự thật. Giờ phút này đây, Cơ Động trong mắt bọn họ chẳng khác nào thần thánh!
Mặc dù được vạn người chú ý nhưng thần sắc của Cơ Động vẫn không hề xuất hiện biến hóa, bởi tất cả những diễn biến đã sớm được hắn phán đoán từ trước. Đây cũng là mục tiêu lớn nhất của hắn trong chuyến hành quân đến Trung Nguyên thành lần này.
Khẽ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của Trần Tư Tuyền, Cơ Động bước từng bước về phía trung tâm của thao trường, ánh mắt hắn không nhìn về phía đài chủ tịch mà tập trung toàn bộ về phía Lôi Đế. Trận đấu trao đổi đã kết thúc, tiếp theo đây chính là trận chiến của hắn và Phất Thụy. Mục đích duy nhất của Cơ Động khi tham gia trận tỷ thí này, chính là làm sống lại ý chí chiến đấu của sư huynh.
Trận chiến này cũng là trận chiến mà hắn đã mong đợi từ lâu lắm rồi. Nhớ lại năm đó, khi hắn vừa mới tới Thiên Can học viện, sư huynh chính là mục tiêu phấn đấu của hắn. Trong một khoảng thời gian rất dài cho đến tận bây giờ, Lôi Đế với thực lực cường đại của mình đã trở thành một tượng đài sừng sững bất khả xâm phạm trong lòng mọi người, kể cả là Cơ Động. Rốt cuộc hắn và sư huynh đã có một cơ hội chân chính để đánh một trận công bình.
Không phải nói bất cứ điều gì, ánh mắt đó đã nói lên tất cả. Phất Thụy từ trong đám người sải bước đi ra. Thân thể hùng tráng giờ khắc này dường như còn cao lớn hơn bình thường, khí thế sắc bén không gì sánh kịp trong nháy mắt bộc phát.
Những người quan khán cuộc chiến đang rung động bởi biểu hiện kinh người của các học viên Sí Hỏa học viện, giờ đây đã tỉnh táo lại dưới khí thế sắc bén đó của Phất Thụy. Bọn họ chợt phát hiện, họ đã chờ mong trận chiến này biết bao, trận chiến giữa Bạo Quân và Lôi Đế đã sắp bắt đầu rồi. Trận đoàn chiến lúc trước tạo cho bọn họ nhiều xúc cảm đến mức họ đã quên mất còn có trận đấu thứ hai này nữa.
- Lôi Đế tất thắng!
Không biết là gã học viên Thiên Can vọc viện nào đã hô lên. Ngay sau đó, những thanh âm tương tự liên tiếp vang lên trên khắp khán đài. Tiếng hô trong chốc lát vang tận trời cao.
Âm Dương học đường không thể chiến thắng nhưng bọn họ còn có Lôi Đế. Một trong những biểu tượng của Thiên Can học viện không phải Lôi Đế thì là ai đây? Phất Thụy cùng Cơ Động dường như không nghe thấy bất kỳ một tiếng hò reo nào, giờ phút này trong mắt của hai người bọn họ cũng chỉ có sự tồn tại của đối phương.
Hai người đồng thời đi về phía đối phương, mãi cho đến khi đối diện mới dừng lại. Cơ Động giơ tay phải của mình lên, đưa tới trước mặt Phất Thụy.
- Trở lại đi, sư huynh.
Phất Thụy chăm chú nhìn vào hắn, nụ cười thản nhiên chợt xuất hiện trên khuôn mặt cương nghị, hai luồng tinh quang chói mắt nơi con ngươi trong nháy mắt bộc phát ra. Trong giây lát, tay phải của hắn đã nắm chặt lấy tay của Cơ Động.
- Tiểu sư đệ, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!

Ầm ầm, từ trong lòng bàn tay nơi tương giao giữa hai người chợt bộc phát ra tiếng nổ vang. Trong nháy mắt, Cơ Động cùng Phất Thụy đã tách ra. Giữa sự chấn động mãnh liệt của ma lực đó, hai người đồng thời bay ngược về sau hơn mười thước. Cũng tại thời điểm đó, khí thế mạnh mẽ không gì sánh kịp đồng thời bộc phát ra trên người của cả Bạo Quân lẫn Lôi Đế.
Trên đài chủ tịch, Cơ Thường Tín nắm tay Thượng Quan Ngâm Không đứng lên, ma lực đậm đặc của Cực Hạn Mậu Thổ và Cực Hạn Kỷ Thổ đồng thời được phóng xuất. Một tầng ánh sáng màu vàng phóng lên cao, lan rộng ra, hóa thành một màn hào quang khổng lồ đem thao trường bao phủ lại.
Phải khiến cho hai vị Chí tôn cường giả đồng thời xuất thủ tạo ra phòng ngự kết giới, có thể thấy được bọn họ coi trọng hai thanh niên trước mắt này như thế nào.
Cơ Động và Phất Thụy đều tập trung sự chú ý vào đối phương, không ai có ý định xuất thủ trước.
Hai mắt Phất Thụy đã chuyển thành màu xanh tím, kể cả mái tóc dựng đứng như cương châm cũng biến thành một màu xanh tím như vậy, mơ hồ có thể thấy được ở mi tâm của hắn có một đạo quang mang màu xanh tím long lanh không ngừng phun ra nuốt vào. Khí tức cuồng bạo cũng không ngừng từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
Trong tiếng leng keng, một bộ áo giáp màu xanh tím bất chợt xuất hiện. Ngay sau đó, toàn bộ thân thể Phất Thụy đã được bộ áo giáp này phủ kín. Vốn thân thể hắn đã cao lớn uy nghi, giờ nhìn vào không khác gì Lôi Thần hạ phàm. Từng đạo điện quang thô to như cánh tay vây quanh thân thể hắn bành trướng ra, tử quang chói mắt mang theo thuộc tính áp chế mạnh mẽ, phô thiên cái địa hướng về phía Cơ Động mà xông tới.
Nếu như không có sự tồn tại của tầng phòng ngự kết giới Thổ hệ của hai đại Chí tôn cường giả, thì chỉ riêng thuộc tính áp chế tỏa ra trên người Lôi Đế cũng đã làm không biết bao nhiêu người đang hiện diện ở đây không cách nào thừa nhận nổi.
Đứng ở phía đối diện, dưới sự tác động cuồng bạo của Cực Hạn Dương Lôi, mái tóc trắng Cơ Động tung bay lất phất. Nhưng cũng vào lúc đó, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng hai mắt của hắn đã biến thành một màu trắng bạc.
Không giống như Phất Thụy ngay lập tức bộc phát ra bốn phương, cũng không có khải giáp bao trùm lấy cơ thể. Trên người Cơ Động lúc này được phủ thêm một tầng bạch sắc quang mang đang dao động rất nhỏ, bất luận khí thế mạnh mẽ như thế nào đánh tới cũng đều bị tầng dao động này hóa giải hoàn toàn. Ngay sau đó, kèm theo một tiếng “xoạt” là một đôi cánh chim màu trắng khổng lồ xòe ra ở sau lưng hắn, đó chính là Phượng Vũ Long Xà Biến.
Ngay sau đó, khải giáp màu đỏ sậm trực tiếp từ trên người hắn hiện ra, dường như bộ giáp này chính là một bộ phận thân thể của hắn vậy. Áo giáp đỏ sậm, gai nhọn dữ tợn, lại thêm giáp mặt nanh ác hoàn toàn bao phủ thân thể của Cơ Động trong nháy mắt. Khí tức cao ngạo và cuồng bạo cũng ầm ầm bộc phát ra từ trên người hắn.
Đúng vậy, Thần Hỏa Thánh Vương Khải đã khôi phục. Sau một thời gian được Hỗn Độn Hỏa chữa trị, Thần Hỏa Thánh Vương Khải một lần nữa đã thành hình. Nhất là sau khi Cơ Động đem tấm lệnh bài mà Chu Tiểu Tiểu đưa cho hắn dung nhập vào bên trong Thần Hỏa Thánh Vương Khải lại càng giống như thiêu đốt lên linh tính của bộ giáp. Phá rồi lại lập, dường như phẩm chất của Thần Hỏa Thánh Vương Khải lại tăng lên so với trước. Mặc dù vẫn chưa thể trở thành Thần khí, nhưng khi mặc vào, Cơ Động có thể cảm nhận được lực lượng của mình đã tăng lên trên diện rộng. Hỗn Độn Lực trong cơ thể cũng trở nên hòa hợp hơn, tựa hồ có một tầng Hỗn Độn Lực phân bố ở trên Thần Hỏa Thánh Vương Khải vậy.
Lôi Đế cùng Bạo Quân, Âm Dương Miện của bọn họ gần như đồng thời hiện ra trên đỉnh đầu. Dương miện Dương Lôi của Phất Thụy hiện ra trước mắt Cơ Động với một màu tím thần bí, thất quan tứ tinh.
Bảy mươi tám cấp, ma lực của sư huynh vậy mà đã đột phá bảy mươi tám cấp sao? Sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt Cơ Động, nhưng sự kinh ngạc mà hắn mang lại cho Phất Thụy còn lớn hơn những gì mà Phất Thụy tạo ra cho hắn.
Đồng dạng là Thất quan, Cực Hạn Song Hỏa Âm Dương Miện hai màu đen trắng ngang nhiên hiện ra. Phất Thụy cũng thấy rõ ràng ma lực của Cơ Động đã đột phá bảy mươi hai cấp. Bảy mươi hai cấp, vậy là tiểu sư đệ cũng đã đột phá Thất quan.
Từng đạo Lôi Điện nồng đậm không ngừng bộc phát trong vòng mười thước xung quanh thân thể Phất Thụy. Phía Cơ Động, hai tay của hắn chậm rãi mở ra hai bên, ánh sáng của hai ngọn lửa màu đen và vàng kim lặng lẽ lan tỏa, làm không gian xung quanh Thần Hỏa Thánh Vương Khải tỏa ra một tầng ánh sáng vặn vẹo kỳ dị.

Dường như cùng một lúc, Cơ Động cùng Phất Thụy, Bạo Quân và Lôi Đế đồng thời nắm chặt hai nắm tay của bọn họ thành quả đấm. Một màn kỳ dị chợt xuất hiện trước mắt mọi người, Lôi Điện vốn dĩ đang bao phủ xung quanh Phất Thụy cũng như Cực Hạn Song Hỏa đang phát ra quanh người Cơ Động trong nháy mắt hoàn toàn thu liễm. Ngay sau đó, hai người lao đi như hai quả đạn pháo, cứng rắn va chạm mạnh mẽ vào thẳng đối phương.
Hữu quyền của bọn hắn trong khoảnh khắc đó phóng đại lên, đây chính là phương thức đối chiến trực tiếp nhất, đối quyền.
Không có bất kỳ sự dao động nào của ma lực, tràng cảnh chỉ là sự đối chọi trực tiếp nhất của lực lượng thân thể, nhưng bất kỳ một Ma sư bát quan nào trở lên cũng có thể thấy được những gì ẩn trong hình thức chiến đấu như vậy. So với việc phóng thích ma lực ra ngoài, thì hình thức chiến đấu như thế này lại càng thêm nguy hiểm, đó chính là quá trình đem ma lực hoàn toàn áp súc vào trong cơ thể, chỉ sau khi hai bên va chạm mới bộc phát ra toàn bộ. Đây cũng chính là hình thức chiến đấu của Chí tôn cường giả a! Không nghĩ tới ngay khi bắt đầu, Cơ Động và Phất Thụy không hẹn mà cùng sử dụng phương thức chiến đấu này.
Hữu quyền được bao phủ trong khải giáp màu xanh tím đồng thời va chạm với hữu quyền trong khải giáp màu đỏ sậm. Trong phút chốc, trong mắt Cơ Động và Phất Thụy cùng bộc phát ra ánh sáng sắc nhọn mà trước nay chưa ai từng thấy. Những người đang xem cuộc chiến, ai cũng có thể cảm nhận được lực lượng mà cả hai bộc phát ra là mạnh mẽ như thế nào. Có cảm giác như thân thể của Cơ Động và Phất Thụy đã hoàn toàn bị bóp méo, sau khoảnh khắc ảo giác đó là những tiếng nổ vang kịch liệt. May mắn là có tầng phòng ngự kết giới của hai vị Chí tôn cường giả Thổ hệ, thanh âm kia mới không thật sự chấn nhiếp lòng người.
Đồng dạng là hữu quyền, ngay sau khi hai người dùng cứng đối cứng thì cao thấp đã phân giải.
Thân thể Cơ Động mất đi sự khống chế mà bay ngược về phía sau, phần giáp bọc của Thần Hỏa Thánh Vương Khải từ nắm tay cho đến cẳng tay của hắn bị vỡ nát từng khúc, hóa thành vô số mảnh vụn bay tán loạn giữa không trung. Trong đợt va chạm vừa rồi, hắn bị đánh bay ra gần mười thước mới miễn cưỡng dừng lại được. Nếu như cẩn thận quan sát hoặc thị lực tốt, có thể phát hiện được thân thể Cơ Động trong quá trình lui ra phía sau vẫn duy trì một tần số chấn động kỳ dị.
Trên phương diện bộc phát ma lực, không thể nghi ngờ Lôi thuộc tính đã áp đảo hoàn toàn Hỏa thuộc tính, hơn nữa ma lực của Phất Thụy còn cao hơn Cơ Động sáu cấp, lại thêm sự tăng phúc của Lôi Ngục Thần Phủ sau khi biến thành khải giáp, nên một kích kia mới có thể giúp hắn chiếm thượng phong.
Dựa theo tình huống bình thường, sau khi đánh lui đối thủ thì nhất định Lôi Đế sẽ lập tức thừa thắng xông lên, không cho đối thủ có cơ hội trở tay. Thế nhưng lúc này Phất Thụy lại không hề động đậy, ánh sáng màu xanh tím chói mắt vừa biến mất lại một lần nữa hiện ra trên người hắn, hơn nữa còn nhanh chóng ngưng tụ trên cánh tay phải của hắn.
“A… A…A…!”
Phất Thụy hét lớn, kèm theo đó là một tiếng nổ vang bộc phát ra từ trên cánh tay phải của hắn. Điều quỷ dị chính là từ cánh tay của hắn không bộc phát ra ma lực Cực Hạn Dương Lôi, mà lại bộc phát ra kim quang nồng đậm, đây không phải là Cực Hạn Dương Hỏa của Cơ Động sao?
Đây mới chính là nguyên nhân khiến Phất Thụy không tiếp tục truy kích. Mặc dù dưới tình huống cứng đối cứng, Cơ Động phải chịu thua thiệt nhưng Phất Thụy tuyệt đối cũng không thoải mái gì. Một quyền của Cơ Động bao hàm uy lực của Diệt Thần Kích, đồng thời đem Cực Hạn Dương Hỏa ngưng tụ lại đánh vào trong cơ thể của Phất Thụy, rồi sau đó mới bộc phát. Cảm giác được có điều không hợp lý, Phất Thụy trước tiên ngừng lại, toàn lực ứng phó đem Cực Hạn Dương Hỏa bức ra ngoài cơ thể, mặc dù hóa giải được nhưng hắn cũng không thể không đổ mồ hôi lạnh.
Thực lực của Phất Thụy mạnh mẽ như thế nào chứ? Cho dù hơn nửa năm qua hắn lâm vào chán chường nhưng Lôi Đế dù sao vẫn cứ là Lôi Đế! Giữ vị trí Thủ tịch của Âm Dương học đường nhiều năm như vậy đã giúp hắn rất nhạy cảm trong việc phán đoán ma lực và ma kỹ. Hắn hiểu rõ rằng, nếu như vừa rồi đối mặt với Cơ Động không phải là hắn mà chỉ là một tên Ma sư bảy mươi tám cấp bình thường khác, ắt hẳn sẽ thua thiệt dưới một kích kia của Cơ Động, căn bản không thể nào chống lại tác dụng công kích của Diệt Thần Kích. Nói một cách chuẩn xác, chỉ cần ma lực không đủ để áp chế Cơ Động, để Diệt Thần Kích của hắn trực tiếp đánh trúng thì xác định sẽ phải ăn khổ không ít. May mắn là ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã đem Lôi Ngục Thần Phủ chuyển thành Lôi Ngục Thần Giáp, do đó khi Diệt Thần Kích nhập vào người đã bị suy yếu trên diện rộng, mới khiến cho thân thể hắn chỉ thừa nhận thương tổn nhỏ nhất. Sau đó lại bằng vào Cực Hạn Dương Lôi hóa giải hết mới khiến Phất Thụy không bị thương.


Bình luận

Truyện đang đọc