TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


- Rống —
Lôi Đình hiển nhiên là vẫn chưa thể nói được tiếng người giống như Phong Sương vậy, nhưng nó lại hiểu được những gì Phất Thụy nói, có chút bất mãn gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi hạ thân thể nằm rạp xuống.
Phất Thụy bật cười nói:
- Lôi Đình và ta có tâm ý tương thông, ý nó là trách ta còn đánh giá nó thấp quá. Năm trăm dặm, nửa canh giờ là đủ rồi. Lại đây, chúng ta xuất phát thôi.
Vừa nói, hắn vừa giơ hai tay ra, phân biệt nắm ở trên vai Cơ Động và Lam Bảo Nhi, mũi chân dậm mạnh xuống đất, cả người giống như một mũi tên phóng thẳng lên, trực tiếp nhảy lên trên lưng Lôi Đình. Hắn đem Lam Bảo Nhi và Cơ Động đặt ở phía trước yên rồng. Hai người đều còn vị thành niên, dáng người nhỏ hơn Phất Thụy khá nhiều, cùng nhau ngồi trên cái yên rồng rộng lớn này mặc dù có chút chật chội, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Phất Thụy nhẹ nhàng ấn trên cái yên rồng một cái, thanh âm leng keng vang lên, Cơ Động và Lam Bảo Nhi chỉ cảm thấy chân mình hơi căng cứng một chút, bộ yên rồng màu lam tím đã rất nhanh khép chặt lại. Giống như lúc trước Cơ Động nhìn thấy vậy, toàn bộ bộ yên rồng hoàn toàn khép cứng lại, đem phần dưới thân thể bọn họ cố định một chỗ. Nhìn qua nơi này cũng rất cao, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không té xuống.

Bất quá, chỉ có như vậy, nhưng mà Cơ Động cũng nhất thời xấu hổ một trận. Thân thể của hắn cùng với của Lam Bảo Nhi bị bộ yên rồng gắn cứng lại một chỗ, căn bản là không có khoảng hở nào. Lưng của Lam Bảo Nhi bị gắn sát vào lồng ngực của Cơ Động, đùi, chân của hai người cũng bị ép sát vào nhau. Lam Bảo Nhi lần đầu tiên gần gũi với một nam nhân sát nhau như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã trở nên đỏ bừng. May mắn là nàng ngồi ở đầu tiên, nên không ai nhìn thấy mặt nàng. Thế nhưng Cơ Động ngồi sau cũng có thể nhìn thấy được hai vành tai của Lam Bảo Nhi đã đỏ ửng lên rồi.
Mà tình huống của Cơ Động so với Lam Bảo Nhi chỉ có hơn chứ không kém. Hắn cũng không phải là thanh niên thanh xuân chuyện gì cũng không hiểu, không biết. Có toàn bộ những kinh nghiệm của kiếp trước. Hai người vừa tiếp xúc, nhất thời ngửi được mùi u hương xử nữ trên người Lam Bảo Nhi, nhất là cảm giác đùi cùng đùi tiếp xúc nhau, hạ thân hắn lại kề sát vào mông của Lam Bảo Nhi. Tuy rằng còn cách đến hai lớp quần áo, nhưng xúc cảm co dãn mềm mại kia lại càng ngày càng cứng lên, không cách nào kiềm chế được. Càng không biết phải làm thế nào cho đúng.
Phất Thụy thì ngồi sau lưng bọn họ, một tay cầm lấy một cái gai lưng của Lôi Đình, hét lớn một tiếng:
- Lôi Đình, chúng ta xuất phát.
Trong tiếng kinh hô của Lam Bảo Nhi, hai chân sau tráng kiện hữu lực của Lôi Đình phóng thẳng lên. Thân thể khổng lồ của nó tựa như là một tia chớp mãnh liệt phóng thẳng lên cao. Lực quán tính mãnh liệt nhất thời làm cho Cơ Động và Lam Bảo Nhi chợt ép chặt vào nhau. Hai tay của Cơ Động theo bản năng ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Lam Bảo Nhi, mà Lam Bảo Nhi lúc này lại nhắm chặt hai mắt lại.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cưỡi rồng, cảm giác kích thích mãnh liệt làm cho hai người nhất thời quên đi cảm giác xấu hổ của việc tiếp xúc thân thể. Phất Thụy ngồi sau lưng hai người, trên mặt lại toát ra một tia mỉm cười giảo hoạt. Tất cả những chuyện này hiển nhiên là do hắn sắp xếp cả. Âm thầm giúp tiểu sư đệ làm một chút tiện nghi, với hắn mà nói, là chuyện hết sức đơn giản.
Tốc độ phi hành của Tử Lôi Diệu Thiên Long quả thật không khác gì sấm chớp. Cảm giác trong khoảnh khắc phóng thẳng vào trong không trung, mặc dù là tràn ngập lực quán tính, thế nhưng Cơ Động và Lam Bảo Nhi lại hoàn toàn không hề cảm thấy một chút gió mạnh thổi quét. Lam Bảo Nhi nhắm chặt hai mắt nên không biết, nhưng Cơ Động lại nhìn thấy rõ ràng, ngay lúc Tử Lôi Diệu Thiên Long bay lên không trung, bên ngoài thân thể nó hiện lên một quầng sáng màu lam tím, đem toàn bộ không khí ngăn cách hết bên ngoài. Thậm chí tựa hồ còn có tác dụng phá vỡ không khí, khiến cho nó bay nhanh hơn nữa.
Kề sát thân thể Lam Bảo Nhi, Cơ Động có thể cảm giác được nàng đang run lên nhè nhẹ. Sự ma sát tiếp xúc của thân thể càng trở nên kích thích hơn. Cơ Động cũng không có buông hai tay đang ôm lấy hông nàng ra, trong đầu không ngừng nghĩ về Liệt Diễm, cố làm cho tâm tình kích động kịch liệt của mình có thể ổn định lại một chút. Thế nhưng tâm thần hắn có thể dựa vào tình cảm mãnh liệt đối với Liệt Diễm mà ổn định lại, thế nhưng thân thể của một thanh niên mới mười mấy tuổi thanh xuân lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy.
Chẳng bao lâu sao, Lam Bảo Nhi đã mở hai mắt ra, nhìn ngắm những đám mây đang không ngừng xẹt qua trước mặt. Tâm tình kích động cũng dần dần bình phục lại, hạ giọng nói:
- Cơ Động, ngươi, trong đũng quần của ngươi có nhét vật gì vậy, nó đâm vào ta.
Sắc mặt Cơ Động đã cứng đờ. Phất Thụy ngồi phía sau bọn họ thì lại một phen bịt kín miệng mình, cố nén không cho mình cười thành tiếng.
Nhưng mà, khiến cho Phất Thụy mở trừng hai mắt kinh ngạc chính là, Cơ Động không ngờ lại hết sức bình tĩnh trả lời một câu:

- À, trong đũng quần ta có nhét một cái vũ khí ma lực. Do bộ yên rồng nén chặt nên ta không cách nào lấy ra được nữa, ngươi cố chịu thêm một lát đi.
Sắc mặt Phất Thụy nhất thời trở nên vô cùng cổ quái, thầm nghĩ trong lòng, tiểu sư đệ ơi tiểu sư đệ, ngươi quả thật là một nhân tài a!
Càng làm cho Phất Thụy không nói nên lời chính là, Lam Bảo Nhi không ngờ lại còn thật thà, trả lời một câu:
- Được, cũng không có việc gì. Thứ vũ khí kia của ngươi tuy rằng đâm hơi mạnh, nhưng cũng không có chỗ nào bén nhọn. Hơn nữa lại còn có khả năng co dãn nữa. Chỉ có điều là hơi lớn a.
Khóe miệng Cơ Động khẽ giật giật mấy cái, hắn lần đầu tiên cảm thấy được, người con gái trước mặt mình quả thật có chút đáng yêu a. Sự đơn thuần chất phác như vậy, ở kiếp trước của mình tựa hồ là chưa từng gặp qua.
- Khụ khụ…
Phất Thụy chợt ho khan kịch liệt lên. Hắn chỉ cảm thấy, thà rằng mình cùng một đối thủ cấp bậc bảy quan cùng nhau đại chiến một hồi, cũng không chịu nổi sự kiềm nén như vậy. Hai đứa tiểu tử này, quả thật là rất thú vị a.
Quả nhiên, chỉ không đầy nửa canh giờ, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã bắt đầu giảm tốc độ lại, luồng hào quang lôi điện bên ngoài hơi phát ra quang mang nhàn nhạt, giống như một đạo lôi điện phóng xuống vậy.
Xa xa, Cơ Động có thể nhìn thấy rõ ràng phía dưới có một tòa thành thị. Kích thước tòa thành này cũng không lớn, tựa hồ chỉ bằng Ly Hỏa Thành mà thôi. Phía sau tòa thành thị này mấy chục thước, là một dãy núi nòn cùng rừng rậm xanh biếc bao phủ. Hiển nhiên, đây chính là đích đến của bọn họ, Địa Linh Sơn.
Khiến cho Lam Bảo Nhi kinh hô chính là, Tử Lôi Diệu Thiên Long Lôi Đình đột nhiên rơi thẳng xuống dưới, thân thể khổng lồ tựa như là từ trên cao rơi thẳng xuống vậy. Cảm giác không trọng lực mãnh liệt làm cho trái tim người ta giống như nhảy tọt ra ngoài vậy.
Sự bình tĩnh ổn định của Cơ Động khiến cho ngay cả Phất Thụy cũng có chút kinh ngạc. Đối mặt với tình huống như vậy, hắn cũng chỉ thoáng nắm chặt hai tay Lam Bảo Nhi một chút mà thôi, cũng không có bất cứ phản ứng dị thường nào. Bởi vì Cơ Động muốn dùng thực tế để chứng minh rằng, ngay cả đại sư huynh cũng không có khẩn trương, hắn tại sao lại phải khẩn trương chứ? Đây là một đầu Bát giai Cự long mà.

Không biết vì sao, Lam Bảo Nhi khi được Cơ Động ôm lấy như vậy, cũng trở nên yên tĩnh lại, thậm chí còn có chút chủ động dựa vào ngực của Cơ Động nữa. Tựa hồ như là mượn thân thể của hắn để tìm một chút cảm giác an toàn vậy.
Quả nhiên, khi Lôi Đình rơi xuống cách mặt đất còn khoảng một trăm mét, cặp cánh khổng lồ chợt dang rộng ra, trong không khí vang lên thanh âm sấm chớp dày đặc. Thế rơi của nó đã giảm lại. Hai cánh thu lại, Lôi Đình đã đứng vững vàng trên mặt đất. Có thể thừa nhận xung lượng lớn đến như vậy, có thể thấy được cánh nó cứng cỏi đến mức nào.
Phất Thụy mở yên rồng ra, nắm lấy hai người từ trên lưng Lôi Đình nhảy xuống. Cơ Động nhất thời cảm nhận được, cảm giác kích thích khi hạ cánh đã giúp cho cái ‘Vũ khí ma lực’ của hắn bị áp chế hơn nửa canh giờ bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, rất nhanh trở về đúng vị trí của nó.
Nhưng không ngờ Lam Bảo Nhi lại có chút tò mò nhìn về phía hắn:
- Cơ Động, có thể cho ta xem qua cái vũ khí ma lực kia của ngươi không?
Cơ Động trả lời rất đơn giản, chỉ có hai chữ:
- Bí mật.



Bình luận

Truyện đang đọc