TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Cúc Hoa Trư cùng Thiên Cơ đều sững sờ một chút, mấy hành động đầu của Cơ Vân Sinh, bọn họ đều có thể lý giải nhưng một điều cuối cùng làm cho mấy người có chút mờ mịt. Cúc Hoa Trư nghi hoặc hỏi:
- Thiên Can thần thú tuy rằng rất mạnh, nhưng có lẽ vẫn còn kém Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ có thần khí hơn nữa tu vi đạt tới Cửu Quan, trên người bọn họ Quang Minh thuộc tính mới có thể khắc chế Hắc Ám Thiên Cơ.
Cơ Vân Sinh nói:
- Chính là bởi vì họ có thể khắc chế Hắc Ám, mới không thể đơn thuần đi công kích Hắc Ám Thiên Cơ. Nếu như Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đều đủ, như vậy, mấy người đối phó Hắc Ám Thiên Cơ đương nhiên không có vấn đề gì cả, ta thậm chí sẽ lệnh người khác đến phụ trợ, dùng hết sức đánh chết Hắc Ám Thiên Cơ. Nhưng mà, dùng tình huống hiện giờ của Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ thiếu khuyết hạch tâm là Tề Nhạc, muốn đánh chết Hắc Ám Thiên Cơ là chuyện không thể. Bởi vậy, ta hi vọng bằng vào thuộc tính đều đủ của Quang Minh Thiên Can thần thú đến ngăn trở Hắc Ám Thiên Cơ, kéo dài thời gian hắn tham gia chiến trường. Lại dùng thực lực cường đại của Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đánh chết cường giả trong Hắc Ám đại quân. Bây giờ Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ của đối phương còn chưa xuất hiện, chúng cũng cần có Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ kềm chế. Về phần không quân, tuy rằng bên ta ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng chiến trận lớn như thế không phải một lát có thể quyết định thắng bại. Lại cộng thêm ngũ đại quân đoàn phối hợp, tạm thời không phải là vấn đề. Từ tình hình của chiến trường suy tính, song phương Ma Sư chiến đấu phải hạn ché Hắc Ám Thiên Cơ chiến đấu mới là tối trọng yếu nhất. Kính xin các vị dựa theo chỉ huy của ta làm việc.
Loại đại chiến này, đừng nói là Thiên Cơ, cho dù là Cơ Động cũng sẽ sinh ra cảm giác có lực không chỗ dùng. Dù sao họ không phải thống soái của quân đội kinh nghiệm dẫn đại quân chiến đấu cũng không có. Nghe xong Cơ Vân Sinh nói, Thiên Cơ gật nhẹ đầu:

- Hết thảy thì theo như lời của Vương gia.
Không nói Cơ Vân Sinh là gia gia của Cơ Động, riêng phần cơ trí bình tĩnh thong dong chỉ huy đã làm các Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ không thể không bội phục. Hiển nhiên, an bài của Cơ Vân Sinh vô cùng hợp lý.
Lúc này, chiến đấu bên trên bầu trời hai đại Long Hoàng đã đến trình độ gay cấn.
Hắc sắc cùng kim sắc không ngừng va chạm kịch liệt, mỗi một tầng quang vựng khuếch tán đều là do song phương va chạm mà sinh ra. Bất luận là thực lực hay là chiến đấu kỹ xảo, song phương đều không kém bao nhiêu, dưới tình huống toàn lực ứng phó không ai có thể chiếm được tiện nghi.
Chiếm được va chạm tương đương với Siêu Tất Sát Kỹ, cũng chỉ có Thánh cấp cường giả mới có thể làm cho mỗi một lần công thủ đều đạt tới cấp độ này. Cửu Quan Ma Sư bình thường, cho dù là thi triển một cái Siêu Tất Sát Kỹ đều cần thời gian dài tụ lực, hơn nữa sẽ tiêu hao ma lực trên phạm vi lớn. Còn đây là Thánh cấp, nếu như cả hai trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, tuyệt đối sẽ là một tai nạn thảm thiết.
Phất Thụy vẫn đứng bên người Hắc Ám Thiên Cơ lẳng lặng quan sát, không biết vì cái gì mà hắn có cảm giác hôm nay Hắc Ám Thiên Cơ có chút quái dị. Cho tới nay, trận Thánh Chiến này chính là chờ mong lớn nhất của Hắc Ám Thiên Cơ. Hắn một mực chờ đợi nó bắt đầu, nhưng mà khi Thánh Chiến thật sự bắt đầu sau khi. Hắn lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Hắc Ám Long tộc xuất hiện, cũng không có thể làm cho Phất Thụy chứng kiến nửa phần kinh hỉ từ trên mặt của Hắc Ám Thiên Cơ. Thậm chí, hai đại Long Hoàng bắt đầu chiến đấu, Hắc Ám Thiên Cơ lại thủy chung không có hạ một mệnh lệnh. Điều này hiển nhiên không bình thường chút nào.
- Lý Vĩnh Hạo còn chưa tới sao?
Đúng lúc này, Hắc Ám Thiên Cơ hỏi Phất Thụy ở bên cạnh.

Phất Thụy gật nhẹ đầu:
- Vẫn chưa tới.
Hắc Ám Thiên Cơ cau mày nói:
- Tại sao lâu như thế?
Trong mơ hồ, Phất Thụy đột nhiên cảm giác được, cảm xúc của Hắc Ám Thiên Cơ mang theo vài phần gấp gáp. Điều này càng làm cho hắn thêm khó hiểu. Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ tuy rằng không có ở đây, nhưng cũng không trở thành nguyên nhân làm cảm xúc của Hắc Ám Thiên Cơ sinh ra biến hóa. Phải biết hiện tại tình hình trên chiến trường cho thấy Hắc Ám đại quân vẫn chiếm cứ ưu thế áp đảo hết thảy.
Hắc Ám Thiên Cơ đột nhiên nói:
- Phất Thụy, con đi điều binh khiển tướng. Trước khi Lý Vĩnh Hạo tới, ngoại trừ Hắc Ám ma quân, những quân đội khác do con thống nhất điều khiển.
Cũng không phải là hắn không muốn đem Hắc Ám ma quân giao cho Phất Thụy chỉ huy, mà là uy vọng của Phất Thụy không đủ, còn không có khả năng chỉ huy được Hắc Ám ma quân. Ngoại trừ Hắc Ám Thiên Cơ cũng chỉ có Hắc Ám Thiên Can Thánh vương Lý Vĩnh Hạo mới có năng lực này.

Phất Thụy tuy rằng không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn vẫn gật nhẹ đầu, quay người đi. Luận năng lực chỉ huy, hắn xác thực kém hơn Lý Vĩnh Hạo. Lúc này đối mặt với chiến trận lớn như thế, hắn cũng chỉ có thể tạm thời thu hồi nghi vấn trong lòng. Ở thời điểm này vô luận như thế nào cũng không phải cơ hội tốt để động thủ. Huống chi do hắn đến khống chế Hắc Ám đại quân không thể nghi ngờ đối với Quang Minh đại quân mà nói càng thêm có lợi.
Tay phải Quang Minh Long Hoàng đánh tới chặn nắm đấm của Hắc Ám Long Hoàng, đồng thời thân thể lóe lên, đùi phải như là chiến phủ quét ngang nhưng lại bị Hắc Ám Long Hoàng dùng đầu gối vung ra chặn lại. Song phương va chạm không biết tiến hành bao nhiêu lần, mỗi một lần đều khiến cho ma lực sinh ra ma sát lịch liệt.
Tu vi của bọn hắn quá tương cận, ma lực tương khắc lẫn nhau, không ai chiếm được tiện nghi. Dưới loại tình huống này ma lực của bọn hắn tiêu hao nhanh chóng, đồng dạng là Thánh cấp lại toàn lực chiến đấu, vậy thì cuối cùng phải xem ma lực của ai nhiều hơn.
Đột nhiên trong nháy mắt, thân thể Long Hoàng nhoáng một cái, tựa hồ lộ ra một sơ hở, Hắc Ám Long Hoàng cười lạnh một tiếng trong lòng: Nhịn không được sao? Chẳng lẽ đơn giản dụ địch xâm nhập như thế mà ta không nhìn ra? Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng công kích của hắn vẫn tiếp tục. Phát hiện mục đích của đối phương, đã làm tốt chuẩn bị, nó tin tưởng, mình nhất định có thể thông qua dùng tổn thương đổi tổn thương chiếm cứ thượng phong. Hiện tại là thời khắc quyết định thắng bại rồi.



Bình luận

Truyện đang đọc