VĂN VÕ SONG TOÀN

Vừa rồi, Chấn Võ ở bên cạnh, Chấn Văn có thể tỏ ra trấn tĩnh, nhưng bây giờ trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách tới bức tường rất gần, lại chỉ có một cửa sổ nhỏ, hoảng hốt bắt đầu lấp đầy đầu óc cậu.

Luật sư La đỡ khuỷu tay cậu, giúp cậu ngồi xuống ghế.

Lần này hoàn toàn khác với lần trước cậu đến đồn cảnh sát. Lần trước cậu là người bị hại, nhưng bây giờ cậu lại là người bị cáo trạng, chỉ khác với kẻ tấn công cậu khi đó ở chỗ cậu không bị còng tay.

Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng ngoài mặt cậu vẫn giả bộ bình tĩnh. Chấn Văn nghĩ đến những chuyện không liên quan, để giúp mình không quá căng thẳng. Bọn cậu ngồi xuống, cảnh sát lấy sổ ra ghi chép. Cậu nhắm hai mắt lại, biết đã đến lúc phải đối mặt.

Cảnh sát dò xét nhìn vị luật sư mặc âu phục thẳng thớm, giọng điệu rất khách khí: “Bây giờ là các câu hỏi thủ tục, yêu cầu cậu trả lời thành thật. Tên?”

“Vương Chấn Văn.”

“Tuổi?”

“Mười tám.”

“Cậu là sinh viên?”

“Vâng, năm nhất.”

“Thanh niên vừa rồi là gì với cậu?”

“Bạn trai của tôi.”

“Bạn trai cậu gọi mẹ cậu là mẹ?”

Luật sư nghiêng người cắt ngang câu hỏi: “Vấn đề này không liên quan đến vụ việc, đương sự của tôi có quyền không trả lời.”

“Ừm, tôi chỉ muốn xác định quan hệ giữa bọn họ để thẩm định độ tin cậy từ lời khai của bạn trai cậu ta.”

Chấn Văn hơi kiêu ngạo mà nói: “Chấn Võ học luật, anh ấy sẽ không làm chứng giả.”

“Được. Tôi hỏi tiếp, cậu và người bị hại Cố Tiềm có quan hệ thế nào?”

“Không có quan hệ gì. Chỉ biết, cậu ta và Chấn Võ là bạn học.”

“Giữa các cậu có mâu thuẫn gì không?”

“Trước kia không có.”

“Vậy tức là bây giờ có?”

Chấn Văn cắn môi nói: “Tôi không thích cậu ta, lúc nào cậu ta cũng giả vờ yếu đuối để nhận được sự thương hại của Chấn Võ.”

“Cho nên cậu ghét cậu ta?”

Luật sư nhẹ gõ bàn nói: “Xin ngài chớ suy đoán lung tung. Chấn Văn, cậu có thể không trả lời câu hỏi này.”

“Ngài luật sư, anh đừng căng thẳng như vậy. Đâu phải là mở phiên toà.”

“Ngài cảnh sát, ngài cũng biết mỗi câu chữ cậu ấy nói ra ở đây cũng giống như nói trước tòa.”

“Được, được, bỏ qua câu này. Năm giờ chiều hôm nay cậu ở đâu?”

“Năm giờ? Tôi ở nhà.”

“Ở nhà? Có ai làm chứng không?”

“Không có, tôi ở nhà một mình. Lúc đó hình như tôi đang ngủ.”

“Năm giờ đã đi ngủ?”

“Tâm trạng tôi không được tốt.”

“Lần cuối cùng cậu nhìn thấy người bị hại là khi nào?”

“Khoảng ba giờ chiều.”

“Cậu nhìn thấy người bị hại ở đâu?”

“Chỗ ở của cậu ta”

“Cậu vừa nói cậu không quen người bị hại, tại sao lại tới chỗ ở của cậu ta?”

“Bởi vì cậu ta gửi cho tôi một bức ảnh chụp với bạn trai tôi.”

“Ảnh chụp đâu? Có thể cho tôi xem được không?”

Chấn Văn lấy điện thoại ra, nhìn luật sư La. Luật sư La nhận điện thoại của cậu, nhìn ảnh chụp, cau mày, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đưa cho cảnh sát xem.

Cảnh sát nhìn bức ảnh, khóe môi hơi cong lên: “Cậu tức giận vì bạn trai mình có quan hệ mờ ám với cậu ta, cho nên tới tìm cậu ta tính sổ?”

“Không phải, nhất định là cậu ta dùng thủ đoạn gì đó để chụp. Chấn Võ sẽ không chụp bức ảnh này với cậu ta.”

“Sao cậu lại khẳng định như vậy?”

“Tôi chắc chắn Chấn Võ tuyệt đối không làm chuyện này. Thời gian gần đây bọn họ cùng chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện, không biết cậu ta gài bẫy Chấn Võ từ lúc nào mà chụp được bức ảnh này.”

“Ý cậu muốn nói bạn trai cậu bị ép chụp? Cậu ta cường tráng như vậy, sao có thể bị người khác ép chụp được?”

“Tôi cũng không biết tại sao, nhưng chắc chắn là Chấn Võ không tự nguyện.”

“Vậy là Cố Tiềm gửi ảnh cho cậu, sau đó cậu chạy tới chất vấn Cố Tiềm? Cậu đã hỏi bạn trai mình chưa?”

“Chưa. Tôi thấy anh ấy vội vã rời đi như là có việc gấp, cho nên chưa có cơ hội hỏi.”

“Rời đi? Cậu nhìn thấy cậu ta ở đâu?”

“Chỗ ở của Cố Tiềm.”

“Vậy tức là cậu thấy bạn trai mình đến chỗ ở của Cố Tiềm. Cậu theo dõi cậu ta?”

“Không. Chấn Võ gửi tin nhắn nói hôm nay cùng về nhà, tôi tới đón anh ấy, tình cờ nhìn thấy anh ấy đang đi cùng Cố Tiềm. Tôi xuống xe định gọi anh ấy, nhưng thấy anh ấy bế Cố Tiềm vào trong tòa nhà, cho nên tôi ở bên dưới chờ.”

“Ý cậu là cậu nhìn thấy bạn trai mình bế một người con trai khác, mà cậu chỉ đứng chờ bên dưới?”

“Sức khỏe của Cố Tiềm không được tốt, Chấn Võ chỉ chăm sóc cậu ta, tôi không cần đi theo.” Chấn Văn thật sự không muốn kể lại tâm trạng rối rắm suốt buổi chiều của mình, chỉ nói ậm ờ.

“Sao cậu biết bạn trai cậu chỉ chăm sóc cậu ta chứ không làm gì khác?”

“Chấn Võ nói cho tôi biết.”

“Lúc nào?”

“Trước khi các anh tới.”

“Vậy tức là lúc sự việc phát sinh, cậu không biết tại sao cậu ta lại bế Cố Tiềm?”

“Mặc dù không biết, nhưng chắc chắn không phải như anh nghĩ. Tôi tin tưởng Chấn Võ!” Chấn Văn cảm giác lúc nói những lời này bản thân cậu hơi chột dạ. Cậu không hoàn toàn tin tưởng, cho nên mới rối rắm, khổ sở. Cậu không nên không tin Chấn Võ.

“Cậu nhận được bức ảnh này khi nào?”

“Sau khi Chấn Võ rời đi. Tôi đang định đuổi theo anh ấy, nhưng chưa bắt được xe thì đã nhận được bức ảnh này.”

“Sau đó cậu đến chỗ ở của Cố Tiềm. Cậu đến chỗ cậu ta làm gì?”

Chấn Văn cắn môi, dừng lại một chút rồi mới nói: “Tôi đánh cậu ta, nhưng chỉ đấm, đá mấy cái. Lúc tôi rời đi, khóe môi cậu ta chỉ hơi rách ra, cùng lắm thì trên người bị bầm tím mà thôi.”

“Nhưng lúc chúng tôi nhìn thấy người bị hại, chẳng những cả mặt cậu ta đều sưng vù, mắt không thể mở ra được, trên cổ còn có vết dây thừng, thậm chí bộ phận sinh dục cũng có vết thương. Cậu giải thích thế nào?”

Chấn Văn đứng bật dậy, tức giận nói: “Không thể nào! Tôi không biết tại sao cậu ta lại bị như vậy, nhưng tôi có thể khẳng định lúc tôi rời đi, ngoại trừ quần áo của cậu ta bị xộc xệch, khóe môi bị rách, ngoài ra không còn vết thương nào khác.”

“Nhưng người bị hại nói đó là vết thương do bị cậu hành hung, thậm chí khi cậu ta phản kháng, cậu còn định mưu sát cậu ta.”

Luật sư La thấy Chấn Văn kích động, vội ấn vai, để cậu ngồi xuống, rồi nói: “Đó chỉ là lời của một phía. Chúng tôi cần chứng cứ trực tiếp. Xin hỏi, trong đoạn ghi hình, có hình ảnh đương sự của tôi làm vậy với người bị hại không?”

“Không có, đoạn ghi hình chỉ có một đoạn ngắn.”

“Chính thế! Tôi nghĩ ngài cảnh sát cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao đã báo án lại còn phát đoạn ghi hình đó lên mạng, phóng viên cũng được gọi tới? Tôi biết phóng viên thường rất quan tâm tới những tin tức hình sự, nhưng chưa đến mức này. Ngoài ra, người bị hại đã bị thương nặng như ngài cảnh sát nói, sao cậu ta có thể làm được những chuyện này? Liệu có phải là có người nào đó lợi dụng mâu thuẫn giữa đương sự của tôi với người bị hại, vu oan cho đương sự của tôi, mượn cơ hội gây tổn hại cho tập đoàn Minh thị?”

“Vậy anh có biết người nào có thù oán với tập đoàn Minh thị, muốn dùng cách này để gây tổn hại cho tập đoàn Minh thị không?”

“Câu này tôi không thể trả lời. Có điều chuyện này bắt đầu từ khi đương sự của tôi và bạn trai cậu ấy lên đại học, hẳn là vì tìm điểm phá đám xung quanh bọn họ sẽ dễ dàng hơn?”

“Xem ra phải nhờ anh dạy chúng tôi về nghiệp vụ phá án?” Cảnh sát có chút bất mãn với thái độ của luật sư, khinh thường nói.

Luật sư La lập tức lộ nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Xin lỗi, lời tôi nói có thể chưa thỏa đáng, mong ngài cảnh sát rộng lượng bỏ qua.”

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn trở nên căng thẳng, cảnh sát Lý nhìn bản ghi chép của mình, hỏi tiếp: “Sau khi rời khỏi chỗ ở của người bị hại, cậu đã đi đâu?”

“Tôi về thẳng nhà.”

“Nói vậy nghĩa là trong khoảng thời gian đó không có người nào làm chứng cho cậu?”

“Tôi bắt taxi ở gần cổng Học viện Pháp thuật về thẳng nhà.”

“Cậu có nhớ biển số xe không?”

“Không nhớ, tôi chỉ bắt xe ven đường.”

Cảnh sát Lý ghi chép xong, suy nghĩ, đang định hỏi thêm. Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bật mở, một người mặc đồng phục cảnh sát bước vào: “Cảnh sát Lý, có điện thoại của Cục trưởng.”

“Cục trưởng?” Cảnh sát Lý nhìn viên cảnh sát, nhận được câu trả lời khẳng định, mới khẽ vặn cần cổ cứng đờ, “Tôi biết rồi.” Nói xong ra dấu cho viên cảnh sát đi vào trong để mắt đến hai người, còn mình thì ra ngoài nghe điện thoại.

Nhân lúc cảnh sát Lý không có ở đây, luật sư nhìn kỹ bức ảnh trong điện thoại di động, hỏi: “Cậu đã hỏi Chấn Võ về bức ảnh này chưa? Cậu ấy nói thế nào?”

“Tôi chưa hỏi. Từ lúc tôi từ chỗ kia trở về mãi đến vừa rồi mới gặp được Chấn Võ. Anh ấy đang tìm hiểu việc gì đó, nói là có quan hệ với Cố Tiềm.”

“Cậu ấy? Chấn Võ đi tìm hiểu?” Luật sư La nghi hoặc nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn lắc đầu: “Chấn Võ có một người bạn rất thân, làm thám tử tư, tên Chương Vũ, anh ta đang điều tra.”

“Chương Vũ? Tôi nghe tên quen quen.”

Cảnh sát Lý đẩy cửa đi vào, nét mặt có vẻ trầm trọng.

“Luật sư La đúng không? Tôi nghĩ đương sự của anh phải ở nơi này một đêm rồi. Cục trưởng vừa gọi điện chỉ thị, vụ án này nhất định phải cho quần chúng một câu trả lời thỏa đáng. Tôi sẽ điều tra từ những thông tin đương sự của anh cung cấp. Giờ thì mời anh về.”

“Tôi đề nghị được nộp tiền bảo lãnh cho đương sự của tôi.”

“Xin lỗi, Cục trưởng đã chỉ thị không được nộp tiền bảo lãnh.”

“Tôi đại diện cho đương sự của tôi đứng ra kháng nghị, không được nộp tiền bảo lãnh là vi phạm quyền tự do của đương sự tôi.”

“Chúng tôi có quyền giam giữ người bị tình nghi. Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở anh, phóng viên đang đứng đầy ngoài cửa, nếu như bọn họ thấy đương sự của anh vừa vào đã được thả ra, sẽ không phải chuyện tốt cho tập đoàn Minh thị các người đâu.”

“Luật sư La, không sao đâu. Chấn Võ và Chương Vũ đang tìm chứng cứ, hẳn là sẽ tìm được nhanh thôi. Chúng ta không nên kiếm chuyện cho đám ký giả ngoài kia.” Nhớ tới cảm giác bị cánh phóng viên hỏi dồn lúc nãy, thật giống như rơi vào hang sói. Hơn nữa vì lỗi của cậu mà làm ảnh hưởng tới công ty của ba, cậu không thể làm chuyện này chuyển biến xấu đi.

“Bị giữ ở đây sẽ không dễ chịu.” Luật sư La nhận ra được lo lắng của Chấn Văn, cũng cảm thấy thái độ của cảnh sát Lý kia sau khi nghe điện thoại thì hoàn toàn thay đổi, xem ra chuyện này càng lúc càng lớn.

“Không sao. Ngày mai tôi được ra ngoài rồi.”

Cảnh sát Lý lắc đầu nói: “Cậu thật tự tin. Cậu có thể ra ngoài hay không còn phải xem những lời cậu nói có phải sự thật không.”

“Tôi tự tin bởi vì tôi không làm chuyện đó. Tôi chỉ đánh người mà thôi.”

“Hy vọng là thế. Tôi dẫn cậu đi làm thủ tục tạm giam.”

Ra ngoài phòng thẩm vấn, Chấn Văn nhìn quanh, không thấy Chấn Võ.

Cảnh sát Lý chỉ gian phòng bên cạnh: “Bạn trai cậu ở trong kia, lát nữa sẽ ra.”

Có lẽ lời khẳng định chắc nịch của Chấn Văn khiến ấn tượng của cảnh sát Lý với cậu tốt hơn.

Trên thực tế, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Chỉ là áp lực dư luận trên mạng quá lớn, bọn họ không thể không quyết định như vậy. Quan sát kỹ, tuy gương mặt tuấn tú của Chấn Văn có căng thẳng, lo sợ, nhưng không hề có nét… thiếu gia nhà giàu ngang ngược như trên mạng nói.

Mà ai biết được? Có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài.

Cảnh sát Lý dẫn Chấn Văn đi làm thủ tục tạm giam. Chợt tiếng bước chân hối hả vang lên, Trần Cẩn lo lắng đi tới.

Thấy Chấn Văn đứng cạnh cảnh sát, bà vội gọi tên con trai: “Chấn Văn!”

Đã lâu không gặp Trần Cẩn, lại gặp bà trong tình cảnh này, Chấn Văn nhào vào vòng tay rộng mở của bà, gọi: “Mẹ.”

Cậu đột nhiên cảm thấy ấm ức, tựa như đứa trẻ bị tủi thân chợt nhìn thấy mẹ.

Trần Cẩn đẩy Chấn Văn ra, nhìn từ trên xuống dưới: “Con thế nào? Không bị thương chứ?”

Chấn Văn lắc đầu, Trần Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang luật sư: “Luật sư La, tình hình thế nào?”

Luật sư La sầu lo nói: “Nơi này không cho nộp tiền bảo lãnh, nhưng bà yên tâm, hẳn là sẽ sớm có chứng cứ chứng minh Chấn Văn chỉ đánh người, chứ không có hành vi hành hung nào khác. Trong chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc.”

Chấn Văn nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, xoay người, thấy Chấn Võ từ bên trong đi ra, vội bước tới.

Cảnh sát lấy khẩu cung của Chấn Võ gọi cảnh sát Lý lại, thì thầm vào tai anh ta.

Chấn Võ ôm Chấn Văn, vỗ lưng cậu.

“Chấn Võ, bọn họ nói không thể nộp tiền bảo lãnh, đêm nay em sẽ phải ở lại nơi này.”

“Anh đã đoán ra được, dường như là có người cố ý thổi phồng việc này lên. Bọn anh sẽ nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn, em yên tâm, anh sẽ ở lại với em.”

Chấn Văn đẩy vai Chấn Võ nói: “Anh ngồi đợi thì tính làm gì?”

“Vậy hay là anh cũng đi đánh người bị thương để được nhốt lại?”

Trần Cẩn lau khóe mắt, trách cứ Chấn Võ: “Đừng nói bậy.” Rồi nhìn sang Chấn Văn, dịu giọng nói: “Chấn Văn, chúng ta đều ở đây, con không một mình đâu.”

Hai cảnh sát thì thầm xong đi tới, cảnh sát Lý nói: “Các vị muốn nói chuyện phiếm thì đợi ra ngoài rồi hãy nói. Chúng tôi còn phải mời một nhân chứng vô cùng quan trọng tới. Các vị muốn ở lại thì có thể ngồi đây, nhưng Vương Chấn Văn phải vào bên trong. Mong các vị phối hợp.”

Nói xong ra dấu cho Chấn Văn đi theo mình.

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, chậm rãi buông tay anh, theo cảnh sát Lý vào phòng tạm giam.

Bình luận

Truyện đang đọc