VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn đứng ở cửa phòng làm việc, xoay danh thiếp trong tay, suy nghĩ một hồi rồi quyết định ném danh thiếp vào thùng rác. Cậu không muốn có bất cứ liên quan gì với Jason nữa, cũng không muốn cái tên này xuất hiện bên tai Chấn Võ. Tuy quan hệ với Jason trở nên ngượng ngùng, nhưng chỉ giới hạn trong việc riêng tư. Cậu hiểu Jason, cậu biết anh ta có phải là người tiết lộ sản phẩm mới hay không.

Xong xuôi công việc, khi hai người về đến nhà đã là chín giờ tối. Hai người đều vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc rời công ty, phòng Khai thác thông báo đã tìm được một vài thông tin có thể thay đổi cục diện, sau khi sắp xếp xong công việc vào ngày mai, cuối cùng hai người đã có thể thở ra một hơi.

Trở về nhà, Chấn Võ rửa tay, vào bếp, chuẩn bị bữa ăn khuya, để Chấn Văn đi tắm trước.

Biết Chấn Võ còn mệt mỏi hơn mình, cũng biết tranh chấp việc nhỏ này với anh sẽ không có kết quả gì, cho nên Chấn Văn vui vẻ vào phòng tắm trước.

Đến khi cậu tắm rửa xong đi ra, Chấn Võ đã ngồi bên cạnh bàn ăn, hai tay đan vào nhau đặt trên môi, như là đang trầm tư, trước mặt đặt hai món ăn, một cháo, cùng điện thoại di động của anh.

Chấn Văn cởi dép lê, bước chân không khẽ khàng đi đến sau lưng Chấn Võ. Hình như đã rất lâu không chơi trò này rồi, dù lần nào Chấn Võ cũng nhận ra, nhưng cậu vẫn thích chơi.

Chấn Văn đi tới, bất ngờ từ phía sau ôm cổ Chấn Võ, mò mẫm hôn lên gò má anh.

Chấn Võ như bị điện giật, vội vươn tay cầm điện thoại trên bàn, giữ chặt, lách mình tránh đi, cách Chấn Văn khoảng hai bước chân mới quay người lại.

Chấn Văn chưa hôn đến mặt Chấn Võ, lại bị anh đột ngột tránh đi mà mất đà, nhào tới bàn, khuỷu tay đụng phải cạnh bàn, đau vô cùng.

Nhưng cậu không để ý đến đau đớn này. Trong nháy mắt vừa rồi, cậu đã loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại của Chấn Võ màu da người.

Cậu xoa khuỷu tay, vừa xuýt xoa, vừa cười nói: “Anh đang nhìn gì thế? Xem phim người lớn à?”

Mặt Chấn Võ đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại hơi kỳ quái, không giống dáng vẻ ngượng ngùng khi bị bắt gặp xem phim người lớn, mà giống như chột dạ nhiều hơn.

“Sao thế? Không có gì, đều là đàn ông, em hiểu mà.” Chấn Văn cầm khăn lau nước đọng trên tóc.

Chấn Võ bật cười, bàn tay cầm điện thoại giấu ra sau lưng: “Anh đi tắm, em ăn trước đi.”

“Em chờ anh.” Chấn Văn nghi hoặc nhìn tay Chấn Võ, hành động của anh thật sự khác thường, như là có gì giấu cậu.

Chấn Võ lắc đầu: “Không cần, em ăn trước đi, anh muốn ngâm nước một lát.” Nói xong cầm điện thoại đi vào phòng tắm.

Chấn Văn nhân lúc Chấn Võ đi ngang qua người mình, không phòng bị mà đưa tay đoạt điện thoại trong tay anh, rồi chạy đến một chỗ cách xa Chấn Võ.

Phản ứng của Chấn Võ chỉ chậm hơn chưa tới một giây, anh đuổi tới, vươn tay muốn đoạt lại điện thoại. Cậu bấm mật khẩu, điện thoại mở ra, đoạn clip đang xem dở lập tức hiện trên màn hình. Chấn Văn xoay người, dùng lưng chặn tay Chấn Võ, xem clip trong điện thoại.

Cậu vốn chỉ nửa đùa, nụ cười vui vẻ lúc Chấn Võ vươn tay đoạt lại vẫn còn chợt đông cứng trên mặt.

Clip trong điện thoại đúng là cảnh trẻ nhỏ không được xem, là cảnh thân mật của hai người đàn ông. Chỉ có điều, người trong clip chính là cậu, mà người còn lại không phải Chấn Võ, mà là Jason.

Trong clip, Jason đang nhẹ liếm ngực cậu, tiếng mình rên rỉ phát ra khiến sắc mặt Chấn Văn hết biến đỏ lại thành trắng.

Cậu chỉ nhìn được tới đây, Chấn Võ đã đoạt lại điện thoại, xóa clip này đi. Bàn tay vừa rồi cầm điện thoại của Chấn Văn vẫn giữ nguyên tư thế, lục tìm trong trí nhớ, chuyện này xảy ra khi nào? Sao cậu hoàn toàn không nhớ? Ngay sau đó, một khung cảnh nhảy vào trong đầu của cậu, chẳng lẽ là lần uống rượu đó?

Chấn Văn xoay người nhìn Chấn Võ, trái ngược là người trước mắt nhìn Chấn Văn như thể chính anh là người làm sai.

“Anh không tức giận sao?” Nhìn vẻ mặt của Chấn Võ, Chấn Văn hỏi điều mà cậu quan tâm nhất.

Chấn Võ cười khổ nói: “Em đã nói chuyện này cho anh, chỉ là không nói cụ thể. Bây giờ xem, đúng là không nói cụ thể thì…”

Chấn Văn đột nhiên ngắt lời Chấn Võ, hỏi: “Ai gửi cho anh?”

Chấn Võ đáp: “Là một số điện thoại lạ, anh đoán là Jason!”

Chấn Văn lắc đầu: “Không phải anh, không thể nào là anh.” Cậu đi đến bàn anh, vịn cạnh bàn rồi xuống, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ hoảng hốt và không thể tin.

Chấn Võ đi đến đối diện Chấn Văn, hai tay chống bàn, nhăn mày nhìn Chấn Văn, hỏi: “Sao em có thể chắc chắn như vậy?”

Chấn Văn tránh mắt nhìn quanh, không nhìn Chấn Võ: “Em hiểu Jason không phải là người như thế. Hơn nữa chúng em không hề làm chuyện này. Em uống rượu say, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, quần áo vẫn mặc trên người, cũng không cảm thấy có gì khác thường. Cho nên anh ta nói không làm gì, em tin, chỉ vô cùng tức giận vì anh ta biết em không thể uống rượu còn lén đổi đồ uống của em thành rượu. Khung cảnh cuối cùng trong trí nhớ là anh ta ôm em nói gì đó.” Chấn Văn vẫn đang cố gắng hồi tưởng, không nhận thấy cái nhếch môi của Chấn Võ.

Sắc mặt Chấn Võ trầm xuống: “Điều đó chỉ có thể chứng minh anh ta đã lừa em. Chấn Văn, thông tin về sản phẩm mới rất có thể do người của Hữu Minh tiết lộ ra ngoài. Tính toán thời gian K Lâm nhận được thông tin cũng chính là thời gian Jason rời Hữu Minh, cho nên anh ta là người đáng nghi nhất.”

“Anh có chứng cứ gì không?” Chấn Văn bàng hoàng. Chính cậu nghi ngờ là một chuyện, Chấn Võ nghi ngờ lại là chuyện khác.

Chấn Võ kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện Chấn Văn, thân thể nghiêng tới trước, nhìn Chấn Văn: “Mặc dù chưa có chứng cứ, nhưng anh ta có động cơ, không phải sao? Có lẽ anh ta không chiếm được cho nên muốn hủy diệt, bởi vậy mới làm chuyện này. Anh căm giận nhất chính là anh ta lén quay lại cảnh này, anh ta gửi cho anh, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn chúng ta vì chuyện này mà chia tay.”

Chấn Văn vẫn không muốn tin tưởng, cậu biện giải: “Vậy tại sao đến bây giờ anh ta mới gửi cho anh? Nên gửi trước khi em trở về, trong lúc chúng ta không có cơ hội nói trực tiếp mới đúng?”

“Em vẫn tin tưởng anh ta? Anh nhớ em đã từng nói anh ta đã phụ sự tin tưởng của em.”

“Đó là chuyện khác. Em vẫn tin anh ta không quay. Cả chuyện tiết lộ sản phẩm cũng chắc chắn không phải do anh ta làm!”

“Tại sao?”

“Anh ta không phải người duy nhất có động cơ. Lý Nam thì sao? Chị ta cũng có thể vì yêu sinh hận!”

Chấn Võ chán nản nói: “Em không nên tìm bừa một người gánh tội thay Jason. Lý Nam dành rất nhiều tình cảm với Minh thị, chị ta sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm chuyện tổn hại cho Minh thị.”

“Jason cũng rất có tình cảm với Hữu Minh, đó là do chính tay chúng em gây dựng lên.”

Chấn Võ đứng bật dậy, đi tới đi lui hai vòng mới nhớ ra Chấn Văn vẫn còn ở đây, anh dừng lại: “Em tin tưởng anh ta, cho dù anh ta thật sự đã làm những chuyện không thể chấp nhận được, em vẫn tin tưởng anh ta!”

“Em cũng tin tưởng giữa em và anh ta không hề xảy ra chuyện gì cả, nếu không, em không thể nào không cảm nhận được.”

“Chấn Văn, nếu như em ở phía trên thì sao? Nếu là như vậy, đúng là em sẽ không có cảm giác gì.”

Chấn Văn híp mắt nhìn Chấn Võ: “Anh có ý gì? Anh thà tin em đã phát sinh quan hệ với người khác cũng không chịu tin em và anh ta không hề xảy ra chuyện đó?”

“Anh chỉ muốn em nhận ra con người thật của Jason, không nên bị anh ta mê hoặc. Hơn nữa em vẫn luôn muốn chứng minh mình là đàn ông, có lẽ trong vô thức em sẽ làm hành động như vậy?”

“Hành động gì? Anh nghĩ rằng em vì muốn chứng minh mình là đàn ông mà lên giường với người đàn ông khác sao?”

“Anh không có ý này.”

Chấn Văn gầm nhẹ, cười giễu cợt: “Anh có ý này! Anh nói đúng rồi, sáu năm em ở Anh ngày ngày hân hoan ca hát, uống rượu tìm vui, bên cạnh chưa bao giờ thiếu đàn ông, hơn nữa em còn luôn ở phía trên.”

“Chấn Văn!”

Chấn Võ đưa tay muốn che miệng Chấn Văn, Chấn Văn lại lui về phía sau tránh đi, nói tiếp: “Sao không để em nói? Đây không phải những lời anh muốn nghe hay sao? Giống như anh thấy đấy, em rất hưởng thụ, kỹ thuật của anh ta rất tốt, miệng lưỡi càng khiến người ta mất hồn, bây giờ nhớ lại em đã thấy hưng phấn rồi! Em đê tiện như thế đấy, không biết xấu hổ như thế đấy…”

“Chát!” Lời của Chấn Văn bị cắt ngang, Chấn Võ ửng đỏ vành mắt nhìn Chấn Văn bụm mặt thảng thốt nhìn mình.

“Em tỉnh táo lại được không?”

“Em đang rất tỉnh táo. Không phải anh muốn nghe sao? Em nói anh nghe là sai à?”

“Anh chỉ không muốn em trốn tránh. Chúng ta không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận nó, đối mặt với nó.”

“Cách đối mặt mà anh nói chính là bắt em tin em đã từng quan hệ với người đàn ông khác?”

“Chuyện này không phải em tự nguyện. Anh chỉ cho rằng nếu như chuyện này là thật, chúng ta cũng không cần che giấu nhau.”

“Nếu như em tự nguyện thì sao? Nếu như anh phát hiện ra là em tự nguyện, anh sẽ làm thế nào?”

“…” Môi Chấn Võ giật giật, nhìn Chấn Văn giống như con mèo xù lông, ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm không có dịu dàng, mà như đang muốn chiếm đoạt.

“Sao anh không nói gì?” Chấn Văn đi tới, tiến sát mặt Chấn Võ, tay bưng mặt anh, dùng sức hôn.

“Nếu như là thật, anh còn muốn hôn em không?” Chấn Văn vừa hôn lên mặt Chấn Võ, vừa cởi quần áo của Chấn Võ, luồn tay vào trong, vuốt ve, bờ môi phối hợp tới đôi tay, lướt xuống lồng ngực Chấn Võ. “Giống như thế này, anh còn thích không?”

Chấn Võ đứng đó, không tránh, cũng không trả lời, cảm nhận được sự tức giận trong mỗi động tác của Chấn Văn, anh nhắm mắt lại, thầm thở dài.

Anh biết Chấn Văn nổi giận thật rồi, biết mình làm vậy dường như có chút quá đáng. Cùng là đối mặt với sự thật, nhưng hai lần phản ứng của Chấn Văn lại hoàn toàn trái ngược nhau! Lần trước, Chấn Văn chỉ hời hợt nhắc đến, có lẽ so với chuyện mình bị ngược đãi, cậu không thể đối mặt với chuyện này hơn. Mà lần này, khi một lần nữa bị nhắc tới, thái độ của anh dường như đã khiến cậu bị tổn thương.

Theo nụ hôn của Chấn Văn càng lúc càng đi xuống, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.

Chấn Văn luồn tay qua thắt lưng, môi dán bên tai Chấn Võ, khẽ nói: “Anh còn chịu để em đụng vào anh như thế này không?”

Chấn Võ hơi nghiêng mặt, tiến sát môi Chấn Văn, vành môi khô rát mút lấy môi Chấn Văn: “Nó đã trả lời em.”

Nói xong, Chấn Võ duỗi một tay, nâng đầu Chấn Văn lên, đói khát mút môi Chấn Văn vào.

Lăn lộn vào phòng ngủ, sau một hồi mây mưa, tiếng thở dốc của hai người dần chậm lại. Chấn Văn nằm bên cạnh Chấn Võ, đưa tay che mắt, xoay người, đưa lưng về phía Chấn Võ, thân thể cuộn lại.

Chấn Võ lau dọn xong, nhúc nhích người, từ phía sau ôm lấy Chấn Văn: “Em có hài lòng không?”

Chấn Văn vùi đầu trong khuỷu tay, không trả lời.

Chấn Võ nhẹ chạm lên gò má Chấn Văn, nói tiếp: “Xin lỗi, vừa nãy anh quá kích động. Còn đau không?”

Chấn Văn vùi mặt càng sâu, vẫn không mở miệng.

Chấn Võ khẽ thở dài: “Dù chuyện kia có xảy ra hay không anh đều tin tưởng em, anh chỉ không tin tưởng anh ta. Nếu anh ta đã đến Đài Loan, hay là ngày mai chúng ta tới hỏi.”

Chấn Văn hơi nâng đầu lên, buồn bực hỏi: “Hỏi ai?”

Chấn Võ gác cằm lên vai Chấn Văn, muốn từ khe hở giữa cánh tay nhìn mặt cậu: “Không phải Jason đang ở Đài Loan sao?”

Chấn Văn thẳng người, quay đầu nhìn Chấn Võ: “Anh biết anh ta đang ở Đài Loan?”

“Biết!”

Chấn Văn cau mày hỏi: “Biết từ lúc nào?”

Chấn Võ khẽ cười nói: “Phải chăng em nên hỏi tại sao anh biết lại giả vờ không biết?”

“Trả lời em, anh biết từ lúc nào?”

“Trước khi anh Chương đến anh đã biết rồi.”

“Vậy là Chương Vũ hoàn toàn không cần tránh mặt anh để nói cho em biết, nói đúng hơn là anh bày kế để anh ta làm vậy?”

“Đúng vậy, nhưng anh chỉ…”

“Tại sao? Anh muốn xem em có vụng trộm đi tìm anh ta hay không à?”

“Anh biết em sẽ không đi.”

“Hay anh đang dò xét em?”

“Không phải dò xét. Anh chỉ không muốn mỗi khi nhắc đến tên anh ta trước mặt anh, em lại lúng túng.”

“Vậy sao anh không giả bộ tiếp đi?”

“Em có quyền được biết và tự quyết định.”

“…” Chấn Văn nhìn chằm chằm Chấn Võ, không rõ sao trong đầu anh lại có thể suy nghĩ nhiều đến vậy.

Chấn Văn quay người, cuộn lại.

Chấn Võ nhẹ vỗ cậu: “Chúng ta ăn khuya thôi.”

“…”

“Anh đói rồi, ăn với anh đi.”

“…”

“Vậy anh ăn một mình?”

“…”

Chấn Võ không thấy được mặt Chấn Văn, không biết nét mặt Chấn Văn lúc này thế nào, nhưng anh biết Chấn Văn vẫn chưa nguôi giận. Có lẽ để cậu yên tĩnh một lúc sẽ khá hơn.

Chấn Võ kéo chăn, đắp lên người Chấn Văn, đứng dậy, mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ. Còn một hôn lễ đang chờ anh sắp xếp, Chấn Võ thầm nghĩ, anh phải chuẩn bị hôn lễ càng thêm tỉ mỉ mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc