VĂN VÕ SONG TOÀN

Con người là một sinh vật thật ngu ngốc, luôn khao khát những thứ mình không có được, lại không biết quý trọng những thứ có quá dễ dàng.

Chấn Văn thật sự rất giận Chấn Võ, cho nên mới không muốn để ý đến anh, không muốn nói chuyện với anh, không muốn nhìn anh. Cậu dám làm vậy là bởi vì cậu biết Chấn Võ sẽ luôn ở bên cậu, sẽ dỗ dành cậu, cho đến khi cậu nguôi giận mới thôi.

Nhưng thực tế lại không giống như trong tưởng tượng. Khi cậu nói muốn yên tĩnh, thực ra là chỉ muốn giận dỗi một, hai ngày. Nhưng hơn mười ngày sau đó Chấn Võ lại không quấn lấy cậu, không dỗ dành cậu, không tìm cách làm cậu vui. Dù trong phòng làm việc của anh vẫn có món bánh ngọt mà cậu thích, trên bàn của cậu mỗi ngày đều có một bó hoa, bữa tối cũng đều là những món cậu thích.

Nhưng Chấn Võ lại không hề nhắc tới chuyện kia.

Mười mấy ngày trôi qua, Chấn Văn bắt đầu cảm thấy khổ sở, cậu cần phá vỡ giằng co này.

Nhưng Chấn Võ lại luôn biến mất lúc nào không hay, đi sớm về muộn, mỗi ngày gặp nhau đều chỉ vì chuyện công việc, khiến cậu dù muốn mở miệng cũng không có cơ hội, càng không biết nói thế nào.

Hai người liên tiếp ba ngày gần như không nhìn mặt, không nói với nhau câu nào chợt đối diện trước thảm đỏ, khát vọng của Chấn Văn với Chấn Võ đột nhiên sôi trào mãnh liệt, thế nên cậu luôn chăm chú nhìn Chấn Võ cũng mặc âu phục đẹp đẽ, cũng đang chăm chú nhìn cậu. Ngoại trừ Chấn Võ, cậu không thấy gì nữa.

Đến khi bị Chấn Võ kéo lại sân khấu, thấy mình cũng đứng ở vị trí dành cho chú rể, thấy ảnh của mình và Chấn Võ trên màn hình, cậu mới nhận ra, hôn lễ này không phải chỉ của Hạ Vũ Hào. Đây cũng là hôn lễ của cậu!

Đây là niềm vui bất ngờ Chấn Võ dành cho cậu!

Khoảnh khắc đó, tất cả như dừng lại, âm thanh xung quanh dường như biến mất. Cậu nhìn Chấn Võ, lời nói nghẹn ngào trong cổ họng.

Chờ Chấn Văn dần bình tĩnh lại sau lời thổ lộ của Chấn Võ, cậu mới chú ý đến khung cảnh mà cậu đã bỏ qua, bắt đầu thưởng thức hôn lễ của mình.

Dàn hoa tươi màu trắng bao quanh sân khấu được dựng giữa bãi cỏ trong biệt thự, khách mời ngồi kín bên dưới.

Chấn Văn nhìn ba mẹ ôm nhau đứng dưới sân khấu, vui mừng nhìn bọn cậu, thỉnh thoảng mẹ còn đưa tay lên lau nước mắt. Khách mời bên dưới, ngoại trừ người thân của Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên, bạn học của bọn cậu: Trần Gia Quân, Tiểu Cát Cát, Tiểu Tiểu…, còn có bạn bè của cậu và Chấn Võ: cả nhà Khương Vũ Thần, Chương Vũ và Liễu Ngu, cả nhà Yến Thành, thậm chí cả Lý Nam cũng mặc trang phục lộng lẫy ngồi đó, nước mắt sắp làm trôi cả lớp trang điểm.

Có rất nhiều người cầm máy ảnh chụp lại, trong đó có hai phóng viên cậu đã từng nhìn thấy, hai máy bay điều khiển từ xa quanh quẩn trên không, ghi lại từng khoảnh khắc.

Bốn, năm trăm mét quanh sân khấu đều được trang trí bằng hoa trắng lẫn xanh, xung quanh là những cột chống và bức rèm màu lam nhạt và màu trắng từ trên cao phủ xuống. Đỉnh cột được tô điểm bằng những đóa hoa, hương bách hợp lan tỏa trong không khí.

Âm nhạc thay đổi, dưới sân khấu lại vang lên tiếng vỗ tay. Chấn Văn quay đầu thấy Gia Quân và Tiểu Cát Cát đang đẩy hai chiếc bánh ngọt sáu tầng lên sân khấu.

Hai đôi chú rể đi đến trước bánh ngọt, trên chiếc mâm kim loại tinh xảo đặt bánh ngọt bày sẵn một hộp nhẫn.

Chấn Võ lấy nhẫn kim cương ra, nâng tay Chấn Văn lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của Chấn Văn, lại nhìn Chấn Văn đeo nhẫn vào ngón tay mình. Hai bàn tay nắm thật chặt. Niềm hạnh phúc trong giờ phút này khiến mỗi mạch máu, mỗi tế bào trong cơ thể anh đều hưng phấn, sôi trào. Trong mắt, trong lòng đều là nước mắt hạnh phúc của người trước mặt.

Bên kia, sau khi Hạ Vũ Hào đeo nhẫn cho Khâu Tử Hiên xong, cậu ta sung sướng gập eo, bế bổng Khâu Tử Hiên lên theo kiểu bế công chúa, rống lớn: “Chúng ta kết hôn rồi!”

Khâu Tử Hiên ôm chặt cổ Hạ Vũ Hào, mê muội nhìn người trước mắt đã vui vẻ đến phát điên: “Hạ Vũ Hào, thả anh xuống!”

“Em không thả, sau này cũng sẽ không thả.” Hạ Vũ Hào lớn tiếng thề, ánh mắt kiên định khiến Khâu Tử Hiên cảm động, không nói được lên lời. Anh ghé tới gần, hôn lên má Hạ Vũ Hào, đổi lại một cái hôn sâu của cậu ta.

Người ở dưới sâu khấu vui vẻ hô toáng lên. Tiểu Tiểu khép tay thành loa, hét lên với Chấn Võ: “Chấn Võ, cậu còn chờ gì nữa?”

Không đợi Chấn Võ hành động, Chấn Văn đã giành trước, nhảy lên ngực Chấn Võ, hai chân vòng sau lưng anh, ôm cổ Chấn Võ, từ trên nhìn xuống.

Chấn Võ đỡ mông Chấn Văn, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nhẹ vụn của Chấn Văn, tiếng cười không biết tràn ra từ lúc nào.

Tiếng đếm ngược xem lẫn tiếng hoan hô vang lên từ dưới sân khấu, hai đôi chú rể ôm nhau cùng cắt bánh ngọt, nhìn nhẫn kết hôn đeo trên bàn tay cầm dao cắt bánh, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Tiếng nhạc thay đổi, mọi người hào hứng đứng dậy, di chuyển ra bãi cỏ trống được vây lại, xung quang là những chiếc bàn xinh đẹp, trên mặt bàn đặt sẵn những cái khay tiệp màu trang trí xung quanh, chén đĩa xanh trắng đặt trên khăn trải bàn màu trắng in hoa, trên mỗi chiếc bàn lớn đều có một giỏ hoa tươi.

Lúc này, đồ ăn theo kiểu buffet đã được bưng lên, mấy người đầu bếp bắt đầu chế biến thực phẩm, mười mấy nhân viên phục vụ đi qua đi lại, bưng đồ ăn đã được làm xong. Mọi người lấy rượu ngon đặt trên khay, lần lượt đi tới nâng ly với hai đôi chú rể, nói lời chúc phúc, thể hiện sự vui mừng, người thân quen thì trêu chọc, mãi không hết chuyện.

Trong lúc khách mời túm tụm, âm nhạc lại thay đổi, là giai điệu mà rất lâu trước kia bọn cậu đã từng nghe – điệu nhạc trong vũ hội tốt nghiệp cấp ba. Những người biết khúc nhạc này vội đẩy hai đôi chú rể ra giữa, nhận lại ly rượu bọn họ đang cầm trên tay.

Hai đôi người nhìn nhau, ôm nhau, chuyển động theo tiếng nhạc. Mặc dù bước chân đã không còn lưu loát như năm đó, nhưng lại ăn ý hơn gấp bội.

Chấn Võ hẳn đã luyện tập, anh hướng dẫn Chấn Văn di chuyển, xoay tròn. Động tác Chấn Văn vốn đã quên lại, nhờ sự dẫn dắt của anh mà nhanh chóng tìm về.

Lý Nam chưa từng thấy bọn họ khiêu vũ lúc này trợn tròn mắt nhìn, cảm thấy bọn họ xứng đôi vừa lứa là thế, lại tự giễu mình từng si tâm vọng tưởng.

Âm nhạc lên cao trào, rất nhiều người đi ra giữa sân, bắt đầu khiêu vũ. Ngay cả những người lớn cũng ôm nhau, đong đưa theo tiếng nhạc.

Khúc nhạc kết thúc, một khúc nhạc khác sôi động hơn vang lên. Mọi người đang uyển chuyển đong đưa bắt đầu nhảy nhót tưng bừng.

Chấn Văn bị Chấn Võ nhét vào tay một ly rượu, trong ly chỉ có một chút sâm banh. Chấn Võ ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Uống từ từ sẽ lâu say hơn.”

Chương Vũ ôm Liễu Ngu từ trong đám người đi tới: “Từ lần đầu tiên gặp, các cậu mới chỉ là thanh niên mới lớn, vậy mà bây giờ đã kết hôn rồi, đến bao giờ sẽ sinh con đây?”

Chấn Văn còn chưa kịp mở miệng đáp trả, một giọng nói non nớt đã vang lên: “Hai ba không cần cục cưng, con đã là bảo bối của hai ba rồi. Còn bác nữa, bác không biết hai người đàn ông thì không thể sinh cục cưng hay sao?”

Mấy đấng mày râu cúi đầu nhìn Tư Tư mặc váy công chúa màu tím nhạt xinh đẹp bưng một ly nước trái cây như người lớn chậm rãi đi tới.

Chấn Văn ngồi xổm xuống, ôm Tư Tư, nhẹ hôn lên mặt con bé một cái: “Đúng vậy, chúng tôi đã có một nàng công chúa rồi.”

Tư Tư cười trộm, ghé tai Chấn Văn nói bằng âm lượng tất cả mọi người xung quanh đều nghe được: “Con nói cho ba biết một bí mật, con sắp có một em trai hoặc em gái rồi. Đến lúc đó, hai ba không được là ba em ấy đâu đấy, các ba chỉ làm ba của mình con thôi, ba nghe chưa?”

“Được, tuân mệnh công chúa!”

Khương Vũ Thần và Trần Hiểu Hiểu đi tới, bất đắc dĩ nhìn Chấn Văn: “Nhiều khi mình thật hâm mộ hai cậu, thế giới hai người không bị người thứ ba quấy rầy, bây giờ bọn mình lại có thêm người thứ tư. Quá mệt mỏi!” Tuy nói vậy, nhưng trên mặt Khương Vũ Thần vẫn tràn ngập vui sướng.

Dù thế, Trần Hiểu Hiểu vẫn véo hông làm cậu ta xuýt xoa rên lên: “Anh nói năng phải chú ý đó, cẩn thận con nghe thấy.”

“Mới hai tháng, có thể nghe được gì chứ? Á! Anh biết rồi, nghe được, nghe được.” Khương Vũ Thần nhìn Chương Vũ, Liễu Ngu đứng cạnh đó, nâng ly: “Chào hai anh. Nghe Chấn Văn nói các anh là thám tử tài ba, thật khiến người khác hâm mộ. Có chuyện hay gì, có thể kể cho tôi nghe được không?”

Chương Vũ nhẹ cụng ly của Khương Vũ Thần, nói: “Cậu ta mà nói về tôi như vậy sao? Tôi rất nghi ngờ đó. Về chuyện hay ấy hả, nếu như cậu muốn nói đến việc giấu mình trong thùng rác, ngồi trong xe hai tuần lễ, ngay cả đánh răng cũng không được, nhiều lần lướt qua tử thần thì đúng là có rất nhiều chuyện hay.”

Khương Vũ Thần nhận ra Chương Vũ không muốn nhắc đến chủ đề này, sờ mũi, vội chuyển sang chuyện khác: “Sao hai anh không kết hôn cùng bọn họ luôn? Ba cặp chú rể, sẽ chấn động lắm đây.”

Liễu Ngu cúi đầu cười yếu ớt không nói gì, Chương Vũ đầy kiêu ngạo nói: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, chỉ không đeo nhẫn mà thôi, nếu không ra ngoài làm việc sẽ rất phiền toái.”

Chấn Văn, Chấn Võ liếc nhau, đều kinh ngạc nhìn hai người: “Các anh kết hôn từ bao giờ? Sao không nói với chúng tôi một tiếng?”

Chương Vũ nhấc chân khẽ đá chân Chấn Văn: “Tại sao tôi phải nói với cậu? Cậu là gì của tôi?”

“Nhưng chúng tôi kết hôn cũng báo cho anh biết mà. Hơn nữa chúng ta quen biết đã nhiều năm, xét về công về tư, chúng ta đều có thể xem như bạn bè?”

“Ít nói chuyện tình nghĩa đi được không? Chúng tôi cảm thấy kết hôn là chuyện của hai chúng tôi, hơn nữa càng khiêm tốn càng tốt, vừa tiết kiệm tiền lại bớt phiền phức. Chúng tôi không giống các cậu, các cậu là người của công chúng, chắc hẳn bây giờ tin tức về hôn lễ của các cậu đã được đăng lên khắp nơi rồi? Toàn bộ Đài Loan đều sẽ biết đến các cậu.”

Tư Tư bị phớt lờ đứng bên cạnh đột nhiên nhìn sang, quan sát hai người: “Các bác là bạn của ba ạ? Thật kỳ lạ, sao bạn của ba đều yêu nhau thế ạ? Toi rồi, nếu sau này con trai đều yêu nhau, con sẽ không có bạn trai mất.”

Lời này vừa thốt ra, đám người xung quanh liền bật cười ha hả. Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đang đi tới, nghe thấy Tư Tư nói vậy cũng không ngậm miệng lại được.

Trần Cẩn ôm Tư Tư, nhẹ giọng nói: “Con yên tâm. Trên đời này vẫn còn rất nhiều con trai thích con gái, hơn nữa có rất nhiều chàng trai ưu tú.”

“Bà nội nói thật chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi. Con thấy hôm nay có nhiều khách như vậy, chỉ có sáu người bọn họ là thích con trai thôi.”

Tư Tư vỗ ngực nói: “Làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng tương lai con sẽ không có bạn trai.”

Khương Vũ Thần gõ đầu Tư Tư: “Con cứ lớn lên trước đã, bây giờ nghĩ đến chuyện này hơi sớm.”

Hạ Vũ Hào kéo Khâu Tử Hiên đi tới, nâng ly lên: “Chấn Văn, Chấn Võ, chúng mình mời hai cậu một ly. Hôm nay đúng là ngày vui!”

Chấn Văn khẽ hừ một tiếng, nói: “Có phải cậu đã biết từ trước rồi không? Còn giấu mình.”

“Đương nhiên phải giấu cậu rồi. Phá hỏng niềm vui bất ngờ là tội lớn đó.”

Khâu Tử Hiên cười nói: “Quan trọng nhất là Chấn Võ sợ cậu không đồng ý cho nên mới tiền trảm hậu tấu. Nói thật, tôi bội phục cậu đấy, Chấn Võ. Lá gan cậu thật lớn, nếu như hôm nay Chấn Văn không đồng ý thì cậu sẽ làm thế nào? Nơi này có rất nhiều phóng viên.”

Chấn Võ ôm Chấn Văn, hôn trán cậu: “Đương nhiên là tôi chắc chắn em ấy sẽ đồng ý mới dám làm vậy. Sao tôi có thể mang chuyện lớn thế này ra đánh cược chứ?”

Hạ Vũ Hào hất đầu nhìn Chấn Võ: “Mấy ngày trước thấy các cậu lạnh nhạt với nhau, cho nên nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.”

Trần Cẩn nghi ngờ nhìn Chấn Văn, Chấn Võ: “Lạnh nhạt gì? Hai con cãi nhau à?”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn, Chấn Văn nhìn Chấn Võ, hai người nhìn nhau cười.

Tư Tư kéo tay Trần Cẩn, nói: “Bà nội yên tâm, con đã giải quyết xong, bây giờ hai ba đã không sao rồi. Đúng không hai ba?”

“Đúng! Con có công lớn nhất.” Chấn Võ, Chấn Văn gần như đồng thanh nói.

Khương Vũ Thần ngồi xổm xuống ôm con gái, hỏi: “Con giúp hai người họ hòa giải thế nào, nói cho ba nghe xem?”

“Con lừa hai ba hôn nhau, nói ba Võ tặng quà cho ba Văn, sau đó con còn nói cho tất cả mọi người đều biết hai ba sắp kết hôn. Ba xem, đúng là hai ba ấy kết hôn rồi. Có phải con rất giỏi không?”

Vương Tuần Dương vẫn luôn hé miệng cười, nghe Tư Tư nói như vậy, không nhịn được nữa, bật cười ha hả: “Nhóc con này thật lanh lợi. Chấn Văn, Chấn Võ, về sau hai đứa có người quản rồi.”

Mấy người lại phát ra tiếng cười vui vẻ. Tiếng cười thu hút mọi người gần đó tụ lại. Có người tò mò muốn biết câu chuyện tình yêu của bọn họ. Tiểu Tiểu dù đang mang thai vẫn chảy nước miếng nhìn ba đôi trước mặt, cơ hội tốt như vậy, sao có thể để lỡ? Hạ Thừa Ân ở phía sau bất đắc dĩ cầm đồ uống giúp, thỉnh thoảng dặn dò cô nàng đi chậm thôi.

Sau đó, hôn lễ biến thành trận đánh võ mồm. Bọn họ cùng nhau ôn lại những thời khắc rung động, trêu chọc chuyện xấu hổ, chia lìa đau xót trước kia.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống, trời tối đen, cả bãi cỏ sáng bừng ánh đèn – thì ra khăn trải bàn được bao quanh bằng những chuỗi đèn, lớp vải trùm bên ngoài khiến ánh đèn vàng óng bên dưới thêm phong phú sắc màu. Những thứ đồ trang trí ban ngày nhìn bình thường, lúc này được ánh đèn tô điểm, trở nên long lanh, huyền diệu vô cùng.

Mọi người chợt phát hiện ánh đèn từ chỗ bọn họ chậm rãi, chậm rãi kéo dài như dãy đèn đường, tựa như là đang chỉ dẫn gì đó.

Chấn Võ mỉm cười, kéo Chấn Văn đang kinh ngạc, Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên tay trong tay đứng dậy, đi dọc theo con đường nhỏ sáng ánh đèn. Mọi người tò mò đi theo bọn họ, đến gần một hồ nước, ánh đèn chợt lan rộng, vây quanh hồ nước.

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, pháo hoa từ bên bờ hồ đối diện bay vụt lên trời, nở tung. Ngay sau đó, một pháo hoa hình trái tim màu đỏ hiện lên giữa đám pháo hoa màu vàng rực. Nước trong hồ phản chiếu hình ảnh của pháo hoa, đẹp đến mức khiến mọi người xuýt xoa.

Chấn Văn hạnh phúc nhìn Chấn Võ, hôn môi anh, ôm anh thật chặt, nói nhỏ bên môi anh: “Cảm ơn anh!”

Chấn Võ kéo Chấn Văn đi tới trước hai bước, trong tiếng nổ của pháo hoa, hướng về hồ nước, hét lớn: “Vương Chấn Văn, anh yêu em!”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, ánh mắt nóng bỏng dưới ánh đèn sáng rực khiến máu trong người cậu sôi trào. Cậu hét theo Chấn Võ: “Vương Chấn Võ, em yêu anh!”

Hạ Vũ Hào bên cạnh cũng lớn tiếng thổ lộ với Khâu Tử Hiên. Công khai như vậy khiến mặt Khâu Tử Hiên đỏ rần lên, không biết là do màu đỏ của pháo hoa phủ lên hay là bị lời thổ lộ của Hạ Vũ Hào làm cho cảm động.

Việc thổ lộ lập tức được truyền đi, dưới pháo hoa, từng đôi người bắt đầu lớn tiếng bày tỏ tình cảm với người mình yêu. Có người hô lớn trước hồ nước, có người ngửa đầu hét với bầu trời, với pháo hoa, có người nói với người mình yêu, tự nhiên nói ra ba chữ mà ngày thường vốn keo kiệt. Quanh hồ nước liên tiếp vang lên những tiếng anh/em yêu em/anh. Những người lớn thấy vậy cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, người đã thành đôi ôm nhau, người chưa có người yêu thì ôm bạn của mình, không một ai cô độc.

Đến khi tiếng tỏ tình chậm rãi kết thúc, Chương Vũ kéo Liễu Ngu đi đến bên cạnh Chấn Văn, Chấn Võ, hưng phấn nói: “Hôn lễ của các cậu thật tuyệt, cảm ơn hai cậu. Lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy nói yêu tôi đó. Tôi hạnh phúc chết được, hạnh phúc chết đi được.”

Liễu Ngu đỏ mặt kéo Chương Vũ: “Tôi thấy cậu không chết được đâu, mà cậu sắp điên rồi!”

Chương Vũ bưng mặt Liễu Ngu, hôn chụt mấy cái: “Tôi điên rồi! Tôi yêu cậu đến điên rồi! Tôi yêu cậu, người đẹp à!”

Thấy những người xung quanh đều hạnh phúc ôm nhau, Chấn Văn nhìn Chấn Võ, lại nhẹ hôn mặt cậu. Hôm nay, anh cảm thấy mình hôn thế nào cũng không đủ.

Pháo hoa tắt, mọi người vẫn đắm chìm trong xúc động vừa rồi, một lúc lâu sau mới ôm nhau, nắm tay, theo những ngọn đèn nhỏ dần tắt trở lại biệt thự. Bọn họ lưu luyến tạm biệt những chú rể mới, trở về nhấm nháp cảm động vừa trải qua.

Khách mời cất bước, Chấn Văn nhìn Chấn Võ tỉ mỉ dặn dò tất cả nhân viên phục vụ, đột nhiên cảm thấy Chấn Võ thế này thật gợi cảm, gợi cảm đến mức cậu chỉ muốn đi tới hôn môi anh.

Khó khăn lắm mới đợi được Chấn Võ căn dặn xong, Chấn Văn đã không thể chờ thêm được nữa mà tiến tới, kéo Chấn Võ chạy một mạch vào trong biệt thự, lên lầu hai, xông vào phòng của hai người, đóng cửa, khóa trái, đè Chấn Võ giữa thân thể mình và cánh cửa, hôn lên đôi môi mà cậu vẫn nhìn đắm đuối.

Chấn Võ bị một loạt hành động bất ngờ của Chấn Văn làm cho sửng sốt mất một giây, sau đó lập tức nhiệt liệt đáp lại. Hai người gấp gáp kéo cà vạt, cởi áo ngoài, tháo thắt lưng, kéo áo sơmi của đối phương ra, vuốt ve da thịt bên trong.

Chấn Võ chậm rãi ôm Chấn Văn, di chuyển đến bên giường, hai người ngã xuống giường, động tác vẫn không hề dừng lại. Bọn họ đạp giày, rũ quần áo trên người xuống.

Tay Chấn Văn chuyển động không ngừng, vò tóc Chấn Võ, xoa tai Chấn Võ, vuốt ve gương mặt anh, giữa răng môi phát ra tiếng rên khẽ.

Chấn Võ dừng lại, chống tay nhìn gương mặt hơi nghiêng của Chấn Văn. Trên mặt cậu là nét cười, trong mắt là niềm hạnh phúc. Anh chậm rãi cúi đầu nhẹ hôn mắt cậu.

Chấn Văn thở hổn hển gọi: “Chấn Võ!” Ánh mắt cầu xin Chấn Võ tiếp tục.

Chấn Võ khẽ cười, hôn Chấn Văn: “Từ hôm nay trở đi, em hoàn toàn thuộc về anh rồi!” Nói xong mới tiếp tục hành động dang dở.

Đến khi dục vọng của hai người bắn ra hết, nhịp thở gấp gáp của cả hai vẫn chưa bình ổn trở lại. Chấn Văn vỗ Chấn Võ, xoay người nằm trên người anh, cúi đầu cắn tai anh trừng phạt: “Từ hôm nay trở đi, anh cũng hoàn toàn thuộc về em rồi!” Chấn Văn từ khẽ cắn đến thêm động tác, làm Chấn Võ hít sâu một hơi. Chấn Văn mờ ám cười nói: “Lần này đến lượt em!” Nói xong, bắt đầu tấn công tất cả những điểm nhạy cảm trên người Chấn Võ.

Chấn Võ vừa không nhịn được mà rên khẽ, vừa cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!”

Chấn Văn ôm Chấn Võ thật chặt để cơ thể của hai người dính sát vào nhau, như thay cho lời tuyên thệ vĩnh viễn không chia lìa!

Kể từ đó, đến mãi mãi về sau!

Bình luận

Truyện đang đọc