VĂN VÕ SONG TOÀN

Chiều chủ nhật, trong quán Starbucks, lúc này chính là thời gian mọi người rảnh rỗi nhất. Bạn bè, người yêu đều tụ tập ở nơi này. Nhân viên phục vụ của quán cà phê bận rộn, hoàn toàn đối lập với những vị khách thảnh thơi.

Tiếng nhạc nền, tiếng máy pha cà phê không ngớt, cộng với tiếng người rì rầm nói chuyện, khiến những người muốn trốn đến một nơi yên tĩnh không thể không đeo tai nghe.

Trong một góc, Chấn Võ gọi một cốc cà phê, ngồi nhìn chăm chăm cốc cà phê trên bàn, bần thần.

Điện thoại di động của anh đặt trên bàn vừa rồi lại vang lên, đây đã là lần thứ ba.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo mắt kính màu nước trà ngồi cạnh không nhịn được sang nhìn anh, nhưng Chấn Võ vẫn không nghe điện thoại. Người đàn ông nọ lắc đầu, rồi cúi xuống nghịch điện thoại của mình, thỉnh thoảng lại selfie.

Một phút đồng hồ sau, Cố Tiềm đi vào, mặc áo sơmi quần jean thoải mái, trông cậu ta có vẻ bình phục rất nhanh, chỉ là lúc nhìn thấy Chấn Võ ngồi trong góc thì tỏ ra hơi bối rối.

Cậu ta tự gọi một ly frappuccino, đợi nhân viên phục vụ gọi: “Anh Cố, frappuccino hương chuối của anh được rồi ạ.”, cậu ta mới cầm đồ uống của mình, ngồi xuống cạnh Chấn Võ trong ánh mắt soi xét của anh.

Chấn Võ không nói gì, ngón tay lượn quanh miệng cốc cà phê, mắt nhìn chằm chằm Cố Tiềm, cho đến khi Cố Tiềm vốn đang nhìn lại anh dời mắt sang chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: “Cậu hẹn tôi tới đây là để nhìn tôi đấy à? Có phải đột nhiên cảm thấy tôi đẹp trai hơn Chấn Văn không?”

Chấn Võ nở nụ cười nhạt, khẽ lắc đầu nói: “Cậu không thể sánh với em ấy.”

“Vậy sao? Tôi cảm thấy mình cũng được đấy chứ. Tôi luôn nghĩ, nếu như tôi biết cậu trước nó, có lẽ kết quả sẽ không thế này.”

“Không.” Chấn Võ không chút do dự trả lời khiến Cố Tiềm không nhịn được mà đưa mắt nhìn anh.

“Tại sao?” Cậu ta có chút không cam lòng. Cho dù bây giờ cậu ta đã không còn thích Chấn Võ, cho dù bây giờ cậu ta đã nhận ra cảm giác của cậu ta dành cho Chấn Võ chỉ giống như người bị dòng nước siết cuốn trôi vớ được bè gỗ, nhưng cậu ta vẫn thấy không cam lòng.

“Bởi vì cậu quá thủ đoạn. Tôi không thích người thủ đoạn. Chấn Văn tâm tư đơn thuần, em ấy thích là thích, ghét là ghét, không có thế nào cũng được, cũng sẽ không âm thầm gài bẫy người khác, mà sẽ đánh thẳng. Ở bên Chấn Văn, sẽ không thấy mệt mỏi.”

“Hừ, nếu như từ nhỏ cậu đã bị bắt nạt giống tôi, không biết cậu còn có thể nói vậy được không?”

“Cậu có biết tại sao tôi lại chú ý, quan tâm đến cậu không?”

“Còn không phải bởi vì cậu thương hại tôi sao?”

Chấn Võ lắc đầu: “Bởi vì nhìn thấy cậu, tôi như nhìn thấy bản thân mình trước đây.”

Cố Tiềm nheo mắt nhìn Chấn Võ, thắc mắc: “Cậu có ý gì?”

“Lúc nhỏ tôi không chỉ bị người khác bắt nạt, còn là công cụ để ba tôi trút giận. Ngoại trừ cái ôm của mẹ, tôi không có chỗ nào để trốn. Cho nên, lúc nhìn thấy ánh mắt nơm nớp lo sợ của cậu, tôi biết cậu cũng giống tôi năm xưa, thậm chí còn đáng thương hơn.”

“Bây giờ cậu nói với tôi những lời này, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Chấn Võ lắc đầu, thở dài nói: “Tôi nói sự thật, cậu tin hay không là việc của cậu.”

“Được rồi, tôi không muốn nghe mấy chuyện này nữa. Rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì?” Cố Tiềm ngả người ra sau, vẻ xúc động vừa hiện lên mặt tức thì biến mất, đề cao cảnh giác.

“Tôi muốn cậu cải chính đoạn ghi âm bị chỉnh sửa cậu đã phát lên.” Giọng điệu của Chấn Võ rất bình thản, bình thản giống như đang thảo luận với bạn bè xem tiếp theo sẽ làm gì.

Cố Tiềm nhíu mày nói: “Tại sao tôi phải làm vậy?”

“Bởi vì đó không phải sự thật.”

“Sự thật? Giờ còn ai quan tâm đến sự thật? Cậu không cảm thấy tin tức bị bóp méo như vậy mới thu hút sao? Vương Chấn Văn rất hợp với dáng vẻ cao ngạo, khinh người đó, giờ tôi nói ra sự thật, ai sẽ tin đây?”

“Nếu là người khác nói, có lẽ mọi người sẽ không tin, nhưng cậu thì khác. Cậu là người trong cuộc, không phải sao?”

“Cậu đang nói đùa đấy à? Cậu bảo tôi nói tôi tự làm mình ra nông nỗi đó vì Vương Chấn Văn? Cậu thật ngây thơ.”

“Tôi chỉ muốn tin tưởng cậu một lần cuối cùng, tin cậu không ác độc đến nỗi không thể quay đầu.”

“Tôi như vậy đấy!” Cố Tiềm hất cằm nhìn Chấn Võ, ngang ngược nói.

“Nhưng tôi không tin, ánh mắt của cậu nói cho tôi biết cậu không phải là người như thế.”

“Đó là vì cậu ngu ngốc.”

Chấn Võ lắc đầu: “Tôi biết cậu làm như vậy là vì bị Điền Duy Thành ép buộc, không biết anh ta đã dùng cách gì để mê hoặc cậu. Cậu đừng u mê nữa có được không?”

“Cậu nhầm rồi. Anh ấy không mê hoặc tôi, chính anh ấy đã hai lần cứu tôi ra khỏi vực sâu.”

“Hai lần? Tôi không hiểu.”

“Sao cậu hiểu được? Cậu đang bận nói chuyện yêu đương với Vương Chấn Văn cơ mà, sao có thể để ý đến vai phụ như tôi?”

“Tôi rất quan tâm cậu, cho nên Chấn Văn mới ghen. Hơn nữa tôi thật sự muốn giúp cậu.”

“Chút giúp đỡ ấy của cậu có tác dụng gì? Cậu chỉ giả bộ quan tâm tôi thôi.”

“Điền Duy Thành thì thật lòng quan tâm cậu sao? Anh ta chỉ lợi dụng cậu.”

“Tôi biết, nhưng tôi bằng lòng bị lợi dụng.”

“Tại sao?”

“Chuyện này không liên quan tới cậu.” Cố Tiềm lạnh lùng nói, dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu như Vương Chấn Văn đến cầu xin tôi, tôi có thể sẽ cân nhắc.”

“Khác gì sao? Tôi thay mặt em ấy.”

“Cậu và Vương Tuần Dương không có quan hệ máu mủ, ngay cả quyền thừa kế cũng không có, tôi nói với cậu có tác dụng gì?”

“Chuyện này và quyền kế thừa có quan hệ gì?”

“Tôi không muốn nói với cậu nữa. Cậu bảo Vương Chấn Văn đến là được.”

Điện thoại của Chấn Võ lại vang lên, Cố Tiềm liếc nhìn, thấy hình của Chấn Văn sáng lên trên màn hình, lại chuyển mắt nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ nhìn điện thoại, đưa tay định tắt máy. Cố Tiềm đã giật được điện thoại của anh trước, bắt máy.

“Cậu làm gì vậy?” Chấn Võ sốt ruột muốn đoạt lại.

Ngay khi tay Chấn Võ sắp chạm đến, Cố Tiềm nói vào trong điện thoại: “Vương Chấn Văn, đừng trốn sau lưng Chấn Võ nữa, mày tự tới đây đi.”

Chấn Võ giật lại điện thoại, thấy cuộc gọi đã được kết nối, vội đưa lên tai.

“Chấn Văn, không, anh biết em không để ý, nhưng anh để ý, được chứ? Được rồi, anh biết rồi, lát nữa anh sẽ về.”

Chấn Võ cúp máy, nhìn vẻ mặt hả hê của Cố Tiềm, nói: “Cậu hài lòng rồi chứ?”

“Nó vẫn mạnh mẽ nhỉ? Chắc hẳn ở trường bị cô lập rồi hả? Vậy mà nó cũng không để ý?”

“Sao có thể không để ý? Nhưng em ấy không muốn thấy mặt cậu, cũng không muốn tôi đi gặp cậu.”

“Được thôi, vậy thì chuyện này hết cơ hội rồi. Cậu mau về dỗ dành Chấn Văn của cậu đi.” Nói xong, cậu ta đặt cốc frappuccino vẫn luôn cầm trên tay chưa uống ngụm nào xuống bàn, đá trong cốc đã sắp tan hết.

Thấy Cố Tiềm đứng dậy định đi, Chấn Võ vội kéo áo cậu ta lại: “Khoan đã, cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

Nhìn tay Chấn Võ kéo áo mình, Cố Tiềm không giãy ra, hỏi ngược lại: “Trả lời cậu cái gì?”

“Cậu nói Điền Duy Thành cứu cậu hai lần, là sao?”

“Cậu muốn hỏi chuyện này? Không phải cậu nên quan tâm đến Chấn Văn sao? Không biết lúc này nó đã tức giận đến thế nào rồi, không sợ không dỗ dành được à?”

“Nhưng tôi vẫn muốn biết chuyện này. Dù sao thì em ấy cũng đã tức giận, về vẫn phải dỗ dành.”

Cố Tiềm hơi nghiêng đầu hỏi: “Cậu có vẻ không phải người nhiều chuyện, tại sao lại muốn biết?”

Chấn Võ nhìn vào mắt cậu ta, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là muốn biết rốt cuộc Điền Duy Thành đã làm gì khiến cậu vì anh ta như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó. Đây rất có thể sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Sau này tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa. Nhưng nếu không biết chuyện này, tôi sẽ canh cánh trong lòng.”

Cố Tiềm bật cười, nói: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Để cậu canh cánh không phải tốt hơn sao?”

“Nếu cậu không muốn nói thì thôi.” Chấn Võ buông bàn tay kéo áo cậu ta ra, xoay người, uống một ngụm cà phê.

Cố Tiềm không rời đi, mà ngồi trở xuống ghế, kéo ghế lại gần Chấn Võ hơn một chút, chăm chú nhìn sườn mặt anh, nói: “Tôi sợ sau khi cậu biết sẽ hối hận không nên hỏi.”

Chấn Võ nghiêng người, nói: “Bây giờ tôi đã hối hận rồi, cậu đừng có nói.”

Cố Tiềm chống đầu nhìn Chấn Võ tránh mình, đột nhiên có hứng thú: “Cậu không muốn nghe, tôi lại càng muốn nói.”

Chấn Võ lùi về sau tránh mặt Cố Tiềm đang tiến sát lại: “Cậu thật hèn hạ!”

“Đúng vậy, bây giờ cậu mới biết sao?”

“Được thôi. Cậu muốn nói thì nói, không muốn nói thì đi, đừng ghé sát tôi như vậy.”

Cố Tiềm uống một ngụm frappuccino, cảm giác lạnh buốt làm cậu ta nhíu mày, không hiểu vì sao mình lại gọi thứ này.

Cậu ta đặt cốc xuống, hai tay nắm vào nhau, nói: “Lần đầu tiên, khi tôi bị Vương Chấn Văn dọa chạy, trên đường về nhà, tôi đụng phải đám người kia. Chúng nó đang buồn chán, tìm tôi để giải khuây. Tôi đã chuẩn bị tinh thần, dù có bị đánh chết cũng không để chúng nó được như ý. Nhưng bọn nó còn chưa kịp ra tay đã bị Duy Thành quát sợ. Cậu chớ nhìn anh ấy có vẻ hiền lành, nhưng ra tay lại mạnh lắm, chẳng những mấy đứa kia cúp đuôi chạy, mà chính anh ấy cũng bị thương. Có lẽ vì chúng nó sợ, cho đến khi tốt nghiệp cũng không đến gây sự với tôi nữa.”

“Không thể nào. Không phải sau đó cậu bị nứt xương tay hay sao?”

Cố Tiềm cười nhìn Chấn Võ, trong mắt đầy đắc ý. Chấn Võ há hốc miệng nói: “Cậu đóng kịch? Lúc đó cậu đã bắt đầu giăng bẫy rồi sao?”

“Cậu là người nhu nhược, phải làm cậu thương hại mới có thể tiếp cận cậu, không phải sao?”

Chấn Võ kinh ngạc nhìn Cố Tiềm, vẻ mặt khó thể tin, Cố Tiềm tránh mắt, uống thêm một ngụm frappuccino nữa, lại nhăn mày.

“Vậy tức là cậu bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân ấy của anh ta mua chuộc?”

“Đúng là anh ấy đã bỏ tiền, giải quyết vấn đề rất lớn của tôi.”

“Anh ta chính là người giúp đỡ cậu?”

“Nếu không thì cậu cho là ai? Ai sẽ tốt bụng giúp đỡ tôi? Tôi không đẹp, cũng chẳng phải thiên tài.”

“Vậy còn lần thứ hai?”

“Tôi và cậu tiếp xúc nhiều hơn, dần dần phát hiện mình thích cậu, đồng thời cũng không ngờ mình thích con trai, tôi sợ. Mặt khác, thấy cậu và Vương Chấn Văn ở cùng nhau, tôi hoàn toàn không có cơ hội, cho nên tôi rất đau khổ. Lúc đó anh ấy đã sắp xếp một màn kịch, cũng giống như với Chấn Văn lần này, chỉ có điều diễn viên là cậu. Nhưng tôi không làm được. Thời gian đó tôi buồn khổ đến suýt trầm cảm.”

“Suýt? Cậu không bị trầm cảm?”

“Có gì khác đâu? Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, không bằng chết trước mặt cậu, để cậu mãi nhớ tôi.”

Chấn Võ ngơ ngác nhìn Cố Tiềm, rốt cuộc mặt nào mới là con người thật của cậu ta? Vậy mà anh chẳng hay biết gì, bị lừa gạt đến sợ hãi.

Cố Tiềm thưởng thức vẻ mặt của Chấn Võ, phối hợp nói: “Sau khi Duy Thành biết tôi suýt chết, anh ấy đã khóc, anh ấy sợ hãi, anh ấy nói nếu như tôi chết, anh ấy sẽ thế nào. Lúc đó tôi mới biết, anh ấy yêu tôi. Khi tôi cho rằng cả thế giới này đều vứt bỏ tôi, lại có một người yêu tôi. Tôi vui sướng, tôi kích động đến không biết phải làm gì, tựa như được kéo từ địa ngục lên thiên đường.”

“Cho nên cậu mới nói anh ta cứu cậu hai lần. Cũng đúng. Bởi vậy cậu bằng lòng làm những việc đó cho anh ta, thậm chí không tiếc tự làm tổn thương mình để hãm hại Chấn Văn.”

“Ai bảo nó dễ xúc động, dễ bị chọc giận như vậy. Nếu là cậu, chưa chắc đã thành công.”

Chấn Võ ngăn những lời cậu ta định nói tiếp lại: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa. Tôi cũng không muốn gặp lại cậu nữa.”

“Sao? Không muốn cầu xin tôi nữa à?”

“Không muốn, Chấn Văn có tôi, em ấy sẽ không để ý đến những người khác.”

“Vậy thì cứ nhìn xem. Đúng rồi, cậu có ghi âm những lời tôi vừa nói cũng vô ích thôi, bọn họ không tin đâu, mà sẽ cho rằng đám các người đưa tin giả, lừa gạt quần chúng. Cho nên, tôi khuyên cậu đừng làm chuyện dại dột.”

“Tôi đã ngốc một lần, sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.” Chấn Võ ẩn ý nói.

“Vậy thì tốt. Bye bye.” Cố Tiềm đứng dậy, liếc mắt nhìn Chấn Võ lần cuối cùng, ra khỏi quán Starbucks.

Nhìn Cố Tiềm rời đi, Chấn Võ ngả người ra sau, vẻ mặt vẫn bàng hoàng.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bên cạnh tháo mắt kính, bước lại nói: “Tôi vừa xem, lần livestream này đã có hơn một nghìn người xem, hiệu quả rất tốt.”

“Vậy thì tốt, cảm ơn anh.” Chấn Võ nhìn Liễu Ngu đã tháo cặp kính màu nước trà xuống. Đây là lần đầu tiên thấy anh ta mặc thoải mái như vậy, nhìn rất hoạt bát, như một người khác vậy.

“Thật khó cho cậu, phải bận tâm đến cả hai phía.”

“May mà cuối cũng đã đạt được mục đích. Em phải về dỗ Chấn Văn đây, nhất định em ấy đang ở nhà mắng em.” Chấn Võ cười, vỗ vai Liễu Ngu, vươn vai, đi ra khỏi quán Starbucks, bước vào ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc