VĂN VÕ SONG TOÀN

Buổi họp báo vào ngày hôm sau được tổ chức tại hội trường của một khách sạn năm sao. Minh thị chuẩn bị cả ổ cắm điện cho máy chụp ảnh, máy quay, máy vi tính của đám phóng viên, thậm chí còn đặt sẵn trà bánh phong phú ở đó. Đội lễ tân của Minh thị đón khách từ cửa ra vào, chào đón như khách quý.

Lý Nam mặc bộ đồ công sở màu trắng, trang điểm kỹ lưỡng hơn thường ngày, tóc búi gọn gàng, đứng đó thu hút ánh mắt của phần lớn người tới.

Cô nàng gõ cánh cửa phòng nghỉ bên cạnh, Chấn Văn, Chấn Võ đang ở bên trong nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Bên ngoài đã chuẩn bị xong, năm phút nữa sẽ bắt đầu.”

Chấn Võ đứng dậy sửa sang âu phục của mình: “Tốt. Chủ tịch đã tới chưa?” Trước khi Lý Nam bước vào, Chấn Văn đã đứng dậy, chỉnh lại cà vạt cho Chấn Võ.

Lý Nam đứng đó nhìn bộ âu phục trên người hai người, cùng màu không cùng kiểu, như là cố ý sắp xếp cho buổi họp báo hôm nay. Cô nàng hơi khựng lại rồi mới đáp: “Công việc của ngài ấy chưa kết thúc, sợ rằng không thể tới kịp.”

Lý Nam trả lời máy móc, mắt hơi lóe lên, lúc không nói chuyện thì hai môi mím chặt, đứng thẳng tắp, tay trái nắm chặt tay phải, cả người cứng ngắc.

Chấn Văn, Chấn Võ nhìn nhau, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ căng như dây cung của Lý Nam. Chấn Võ khoát tay nói: “Cô ra ngoài trước đi, chúng tôi ra ngay.”

Lý Nam nghe Chấn Võ nói hết, bước ra ngoài.

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, hít một hơi thật sâu: “Em chuẩn bị xong rồi.”

Chấn Võ vươn tay ôm Chấn Văn, dùng sức ôm thật chặt, rồi buông ra, nắm hai vai cậu, cười nói: “Đi thôi, hôm nay để bọn họ nhận biết chúng ta thêm lần nữa.”

Chấn Văn đi theo sau Chấn Võ, Lý Nam đi theo sau Chấn Văn, ba người từ cửa hông đi vào hội trường,

Đám phóng viên trong hội trường đang trò chuyện với nhau, ngay khi cánh cửa hông được mở ra thì chợt im bặt, giơ máy ảnh lên, đèn flash lóe sáng, từ lúc mấy người bước qua cửa đến khi ngồi vào chính giữa bàn vẫn chưa ngừng.

Đến khi tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi, ánh đèn flash mới thưa thớt dần.

Jason ngồi ở chính giữa hàng ghế dành cho phóng viên, phía sau anh ta là một phóng viên râu quai nón, không ngừng xoay ống kính máy ảnh trong tay như đang điều chỉnh tiêu cự, nhưng mãi vẫn chưa làm được, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cánh phóng viên xung quanh khinh thường nhìn anh ta, chỉ còn kém nói thẳng vào mặt: “Không biết dùng máy ảnh lại còn đến đây!”

Nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn cả lên sân khấu, mấy ánh mắt xunh quanh cũng nhanh chóng rời đi, không thèm để ý đến tay phóng viên gà mờ này nữa.

Lý Nam cầm micro, đứng lên trước, sau khi nói mấy câu dạo đầu khách sáo thì nói thẳng vào chuyện chính: “Nội dung phỏng vấn hôm nay chủ yếu xoay quanh mấy bức ảnh được phát lên mạng vào hôm qua, kính mong các vị phóng viên sau khi rời khỏi đây có thể đưa tin chân thật. Chúng tôi cũng nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thuyết phục. Cuối cùng, đề nghị các vị phóng viên chú ý vấn đề trật tự. Xin cảm ơn.”

Lý Nam trở lại chỗ ngồi, các phóng viên bắt đầu nhao nhao đặt câu hỏi.

Một phóng viên nữ đứng dậy: “Xin hỏi người trong bức ảnh chụp ở 101 trên mạng là Tổng giám đốc Vương và Phó Tổng giám đốc Vương sao? Còn người đàn ông ở khách sạn là ai?”

Chấn Võ kéo micro trước mặt tới gần mình hơn, trả lời: “Người trong bức ảnh đó đúng là hai chúng ta. Còn người ở khách sạn là một đồng nghiệp người Anh của Chấn Văn.”

Người đàn ông ngồi chính giữa hàng ghế cướp cơ hội hỏi: “Dáng vẻ của hai người trong bức ảnh rất thân mật, hai ngài đang hẹn hò sao? Hai ngài không phải là anh em à?”

Chấn Võ nhẹ mỉm cười đáp: “Chúng tôi là anh em trên luật pháp, nhưng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ. Chúng tôi…”

Chấn Võ đang nói, Lý Nam bên cạnh đột nhiên mỉm cười, vỗ Chấn Võ: “Hay là để em nói đi. Hai người bọn họ không hẹn hò, là chúng tôi đang hẹn hò.”

Lời này vừa dứt, đám phóng viên bên dưới lại chợt xôn xao, thậm chí có cả tiếng huýt sáo. Tay phóng viên râu quai nón không chỉnh máy ảnh nữa, mà ngẩng đầu nhìn ba người trên sân khấu, vẻ mặt hóng chuyện.

Mà đám phóng viên vừa chụp hình Chấn Văn, Chấn Võ lập tức chuyển ống kính sang phía Lý Nam, chụp điên cuồng.

Chấn Võ nhíu mày nhìn Lý Nam. Lý Nam nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt tươi cười tràn ngập hạnh phúc. Nhưng chỉ có anh ngồi bên cạnh mới nhận thấy, gương mặt tươi tắn này trông cứng ngắc, kỳ quặc thế nào.

Chấn Võ vội quay đầu nhìn sang Chấn Văn, nét mặt Chấn Văn cũng hơi khựng lại, sau đó là vẻ nghi hoặc.

Chấn Võ cầm bàn tay đặt trên đầu gối của Chấn Văn, khẽ lắc đầu.

Lý Nam không dám nhìn Chấn Võ, cũng không cho anh có cơ hội lên tiếng, nói tiếp: “Quan hệ của hai anh em anh ấy quá tốt, tốt đến mức thỉnh thoảng tôi còn cảm thấy ghen tỵ.” Nói xong giơ bàn tay phải của mình lên ngang thái dương, trên tay là chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn Chấn Võ đang đeo ở ngón giữa.

Một phóng viên vội hỏi: “Cô và Tổng Giám đốc đã đính hôn rồi sao? Tôi thấy Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc cũng đeo chiếc nhẫn tương tự, chỉ khác màu, chuyện này là sao?”

“Tôi đã nói quan hệ giữa hai bọn họ rất tốt, đến chọn nhẫn cũng chọn kiểu dáng giống nhau.” Nói đến đây, giọng Lý Nam đã hơi run. Chấn Võ bên cạnh đang nhìn cô nàng bằng ánh mắt lạnh như băng. Dù nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, nhưng Lý Nam lại thấy cả người mình rét run.

Ánh nhìn của anh nhanh chóng bị phóng viên nhận ra, một phóng viên nam đứng dậy: “Tổng giám đốc Vương, hình như ngài có lời muốn nói?”

Lời của anh ta còn chưa dứt, người phụ nữ bên cạnh anh ta chợt đứng dậy, cao giọng hô: “That’s not true! She’s lying!”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người phụ nữ tóc đen uốn xoăn che khuất nửa gương mặt.

Cô ta không thèm để ý đến ánh mắt người xung quanh đang nhìn mình, nói bằng tiếng Trung kỳ quặc: “Hai người bọn họ là đồng tính luyến ai, là gay! Cô ta đang đóng kịch!”

Cô ta vừa dứt lời, phóng viên râu quai nón đã chạy tới trước mặt, vươn tay bắt lấy bàn tay đang chỉ lên sân khấu của cô ta, không chút thương hoa tiếc ngọc bẻ quặt cánh tay đó về phía sau, hai bảo vệ khác cũng chạy tới khống chế.

Trong lúc giãy dụa, mái tóc đen trên đầu cô ta rớt xuống, để lộ phần tóc màu vàng. Phóng viên râu quai nón tháo mắt kính của cô ta ra, đối diện với gương mặt xinh đẹp và con ngươi màu xanh lam đầy giận dữ.

Jason xuyên qua đám người đi tới, đứng ở trước mặt người phụ nữ. Cô ta như bây giờ mới nhìn thấy Jason, nhìn anh ta chằm chằm, ngây dại, ánh mắt lập tức trở thành cầu khẩn đáng thương.

“Jason, you are here. Tell them let me go. It’s hurt.”

“Linda, you should not come to China. You should not do this. You gave your family a complete loss of opportunity.”

“No, Jason, no, please. I just love you too much. Please, look at me, I’m Linda.”

Jason không thèm liếc cô ta thêm nữa, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, mặc cô ta bị bảo vệ lôi ra khỏi hội trường.

Trận náo loạn đến bất ngờ, đi cũng chóng vánh, cánh phóng viên còn chưa hoàn hồn, người phụ nữ nọ đã bị kéo ra ngoài rồi. Rất nhiều người xoa tay, tiếc rẻ vừa rồi không kịp chụp ảnh.

Đúng lúc này, Chấn Võ trên sân khấu chợt vỗ tay, kéo ánh mắt của mọi người về, bọn họ mới nhớ ra nhân vật chính vẫn còn ở đây.

Chấn Võ đứng dậy, cầm micro, mỉm cười: “Các vị phóng viên, người phụ nữ vừa rồi chính là chủ mưu của những bức ảnh được đăng lên mạng hôm qua. Cô ta là bạn gái cũ của Jason, một người bạn người Anh của Chấn Văn, bởi vì chia tay với Jason nên cô ta vì yêu sinh hận, giận lây sang Chấn Văn. Vừa rồi phải cảm ơn màn diễn xuất sắc của trợ lý của tôi, mới khiến người phụ nữ kia xuất đầu lộ diện.”

Bấy giờ người ở dưới sân khấu mới hiểu thì ra nãy giờ đều là diễn kịch, nói vậy là…

Chấn Võ kéo Chấn Văn, cầm tay cậu, giơ hai bàn tay lên, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên tay hai người vô cùng chói mắt.

“Nhưng cô ta nói đúng một chuyện, tôi và Chấn Văn đang hẹn hò, hơn nữa cũng đã đính hôn từ sáu năm trước.”

Những lời này như một trái mìn quăng xuống mặt nước, lập tức gây ra sóng to gió lớn, thậm chí có một phóng viên nữ còn che miệng la lên. Những phóng viên khác phản ứng nhanh, vội cầm máy ảnh chụp lia lịa. Chấn Võ cầm tay Chấn Văn đợi đến khi bọn họ chụp xong mới hạ xuống, nhưng không buông ra.

Một người đàn ông trung niên đứng dậy, tức giận nói: “Trước khi cậu đảm nhận chức vụ tổng giám đốc Minh thị, hội đồng quản trị của tập đoàn Minh thị có biết xu hướng tính dục của cậu không? Nghe nói cậu luôn tìm cách che giấu xu hướng tính dục của mình là vì lý do gì?”

Chấn Võ kéo Chấn Văn ngồi xuống, nhìn thẳng vị phóng viên kia: “Hội đồng quản trị biết xu hướng tính dục của tôi, tôi cũng chưa bao giờ tìm cách che giấu. Hôn nhân đồng tính đã được cho phép từ hơn sáu năm trước, tôi hoàn toàn không có lý do gì phải lo sợ chuyện này cả, nhưng cũng không cần thiết phải nói ra. Yêu nhau, kết hôn là chuyện của hai chúng tôi, không ảnh hưởng tới công việc, không ảnh hưởng tới quan hệ lãnh đạo nhân viên, càng không ảnh hưởng tới bất kỳ ai khác, có đúng không?”

Người phóng viên khác trẻ tuổi hơn hỏi: “Hành động trong bức ảnh của Phó Tổng giám đốc cùng anh Jason có chút mờ ám, xin hỏi chuyện này có thật không?”

Chấn Võ lắc đầu: “Jason là bạn thân đồng thời là đồng nghiệp của Chấn Văn ở nước Anh. Anh cũng vừa thấy đấy, anh ta có bạn gái. Bức ảnh kia là chỉ hành động chào hỏi lâu ngày gặp lại của bọn họ, bị người cố ý lợi dụng mà thôi. Còn anh ta có bị Chấn Văn bẻ cong hay không thì tôi không biết.”

Những lời này khiến đám phóng viên dưới sân khấu cười vang. Hội trường bị tiếng cười lây sang, không khí đã không còn nặng nề như trước.

Một phóng viên nữ đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, ngài vừa nói yêu nhau, kết hôn là chuyện của hai người, vậy là ngài chuẩn bị kết hôn sao? Sau khi kết hôn, các ngài còn có thể duy trì mối quan hệ lãnh đạo, nhân viên được nữa không? Ngài có lo lắng quan hệ này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh đối ngoại của tập đoàn không?”

Chấn Võ quay đầu nhìn Chấn Văn, cười nói: “Chúng tôi đã quyết định kết hôn, ngày tháng cụ thể thì vẫn chưa xác định. Đến lúc đó, mỗi vị phóng viên ngồi ở đây đều sẽ là khách mời của chúng tôi. Về quan hệ lãnh đạo nhân viên thì còn phải xem sắp xếp công việc sau này thế nào, bây giờ tôi không thể nói trước được. Câu hỏi cuối cùng của chị, châm ngôn của tập đoàn chúng tôi là không giới hạn. Không giới hạn tình yêu, không giới hạn quốc gia, không giới hạn giới tính. Tôi cho rằng việc chúng tôi đảm nhận chức vụ hiện tại là một minh chứng cho thấy tập đoàn chúng tôi vô cùng thật tâm, chân thành. Tập đoàn Minh thị có thể bao dung cho tình yêu của chúng tôi, đương nhiên cũng sẽ mang tôn chỉ như vậy phục vụ tất cả người tiêu dùng.”

“Từ đầu đến giờ Phó Tổng Giám đốc Vương không nói gì nhiều, chúng tôi có thể hỏi ngài một vài câu không?”

Chấn Văn nhận micro, thoáng nở nụ cười: “Ngoại trừ vấn đề riêng tư, những chủ đề khác có thể hỏi.”

Một phóng viên nữ nghe được giọng nói của Chấn Văn, hưng phấn kêu lên: “Oa, Phó Tổng Giám đốc Vương, thật sự khó tưởng tượng ngài còn trẻ như vậy đã trở thành Phó Tổng Giám đốc của tập đoàn Minh thị. Mấy năm nay, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến tài năng kiệt xuất của Tổng giám đốc Vương, lại hoàn toàn không biết gì về ngài. Xin hỏi, có phải vì ngài là con trai của chủ tịch mới có được chức vị này không?”

Chấn Văn chỉ Jason ngồi phía dưới sân khấu, nói: “Mấy năm nay tôi ở Anh thành lập công ty chi nhánh, các người muốn biết tôi có năng lực ngồi trên vị trí này hay không có thể tìm hiểu về công ty Hữu Minh ở Manchester, Anh. Chúng tôi cũng có chút danh tiếng ở bên đó.”

Có phóng viên nhanh tay vội bật máy tính lên tìm kiếm tài liệu, ảnh chụp liên quan đến công ty Hữu Minh. Sau khi kiểm chứng thông tin Chấn Văn là chính xác, liền dời chủ đề sang công ty Hữu Minh.

Jason bị mời lên trên sân khấu cùng Chấn Văn trả lời những câu hỏi có liên quan đến quá khứ, hiện tại của công ty.

Chấn Võ nhìn Chấn Văn giải đáp từng câu hỏi của phóng viên, tâm trạng vui sướng vô cùng.

Buổi họp báo kết thúc, trước khi rời đi, mỗi phóng viên đều nhận được một phần quà nhỏ. Sắp xếp chu đáo này khiến các phóng viên vốn đã dứt bỏ thành kiến càng thêm vui vẻ mà ra về, thậm chí có mấy phóng viên còn đặt lịch phỏng vấn riêng hai người với Lý Nam.

Jason không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào. Chấn Võ hài lòng kéo Chấn Văn: “Anh ta thật biết điều.”

Rời khỏi hội trường, mấy người đi tới quán cà phê của khách sạn, vị phóng viên râu quai nón ngoắc bọn họ tới.

Chấn Văn nhìn dáng vẻ cà lơ cà phất quen thuộc mới hiểu ra: “Bạch tuộc? Sao hôm nay anh lại hóa trang thành dáng vẻ này? Không sợ xấu sao?”

Chương Vũ sờ râu của mình, nói: “Ra khỏi cửa khách sạn, tôi vẫn là người đẹp trai, sợ cái gì?” Mặc dù nói với Chấn Văn, nhưng ánh mắt của anh lại luôn quan sát Lý Nam đi phía sau cùng, đến khi cô nàng ngồi xuống mới thôi.

Chấn Võ ngồi xuống, nhìn Lý Nam đang cúi thấp đầu: “Sao cô lại làm vậy?”

Ngón tay Lý Nam xoắn vào nhau, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, im lặng không đáp.

Chấn Võ giận dữ trầm giọng: “Cô đột nhiên làm vậy suýt chút nữa đã làm loạn kết hoạch của chúng tôi, may mà người phụ nữ kia vẫn mắc bẫy mới giúp tôi có cớ để giải thích chuyện này.”

Chương Vũ dò xét Lý Nam một lát, rồi mới nói với Chấn Võ: “Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, chắc hẳn là cô ấy cũng sợ việc các cậu công khai quan hệ sẽ ảnh hưởng đến công ty, hoặc là có người nào khác bày kế. Tóm lại, bây giờ kết quả viên mãn rồi, đừng trách mắng nữa, cho cô ấy về đi.”

Chấn Võ mím môi, bởi vì còn có việc cần nói với Chương Vũ nên mới miễn cưỡng gật đầu!

Lý Nam được đặc xá, vội vã đứng dậy, như chạy trốn mà rời khỏi!

Bình luận

Truyện đang đọc