VĂN VÕ SONG TOÀN

Tháng năm ở Đài Loan, thời tiết đã nóng lên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nướng cháy. Đi ra ngoài trong thời tiết này thật khiến người ta không chịu nổi.

Nhưng Chấn Văn, Chấn Võ lại rất vui vẻ, vì lúc này hai người bọn họ đang ngồi trên xe tới Khẩn Đinh. Điều hòa trong xe ngăn hơi nóng ở bên ngoài, khiến hai người vô cùng dễ chịu.

Lần du lịch này cũng xem như đã được tính toán từ trước. Sau cuộc thi đánh giá năng lực, Chấn Võ và Chấn Văn đã hẹn, nếu như hai người cùng nhận được giấy báo trúng tuyển thì sẽ đi chơi mấy ngày, cho nên bây giờ bọn họ đang nghiêm túc thực hiện hẹn ước đó.

Lúc hai người nói với Vương Tuần Dương muốn đi du lịch mấy ngày, Vương Tuần Dương rất vui vẻ đồng ý, còn sai tài xế riêng của mình đưa hai người đi, nói bọn họ muốn đi đâu cũng được, còn rất tâm lý mà sắp một chiếc xe có rèm ngăn cách, để bọn họ ngồi sau muốn làm gì thì làm.

Vương Tuần Dương đương nhiên rất tự hào về hai đứa con trai, chỉ là bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Ông tự hào không chỉ bởi thành tích, mà còn vì mục tiêu phấn đấu của bọn họ. Nghị lực là một trong những phẩm chất không thể thiếu ở đứa con nối nghiệp của ông trong tương lai.

Ông thầm cảm thấy may mắn vì có Chấn Võ ở cùng con trai mình, nhờ thế thằng bé mới trở nên xuất sắc hơn. Đôi khi ông nghĩ, nếu như Chấn Võ là con gái thì sẽ càng tốt hơn nữa. Nhưng ông cũng lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này, không người nào hợp với Chấn Văn hơn Chấn Võ bây giờ.

Cho nên hai người cầm theo hành lý đơn giản, ngồi xe hơi hơn năm tiếng, đến Khẩn Đinh.

Nghỉ hè năm thứ hai trung học, bọn họ đã tới đây một lần. Khi đó Chấn Văn vẫn chơi chưa đã, muốn quay lại lần nữa, nhưng vì việc học tập nên đành gác lại.

Tâm trạng khi đến lần này không giống lần trước, bởi vì bây giờ bọn họ hoàn toàn không còn áp lực học tập, vô cùng thoải mái mà tận hưởng.

Tài xế họ Điền, là một thanh niên không nói nhiều, dù tuổi còn trẻ nhưng nhìn rất trưởng thành. Đến Khẩn Đinh, tài xế đưa bọn họ đến khách sạn đã đặt sẵn, sau khi hoàn thành thủ tục nhận phòng, còn giúp bọn họ mang hành lý vào. Chấn Văn nói tài xế có thể đi chơi, nếu bọn cậu cần sẽ chủ động liên lạc.

Tài xế lo lắng hỏi: “Nhưng Vương tổng đã dặn tôi đi cùng hai cậu.”

“Anh yên tâm, đây không phải lần đầu chúng tôi tới đây. Lần trước không có anh, chúng tôi vẫn chơi rất vui vẻ.”

“Nhưng Vương tổng đã dặn…”

Chấn Văn đẩy anh ra cửa: “Được rồi, được rồi, tôi là Vương tổng tương lai, anh cũng phải nghe lời tôi.”

Chấn Võ cười nói với tài xế: “Anh yên tâm, em sẽ nói lại với ba. Mấy ngày này coi như anh được nghỉ ngơi.”

Tài xế nghe Chấn Võ nói vậy mới gật đầu, trở về phòng của mình.

Đóng cửa lại, Chấn Văn bĩu môi nói: “Gì chứ? Em nói anh ta không nghe, anh nói thì nghe ngay.”

“Anh ấy không nghe ai nói, chỉ nghe ba thôi.”

Chấn Võ lấy điện thoại, bấm số của Vương Tuần Dương, nói ra mong muốn của mình. Vương Tuần Dương bên kia không hỏi nhiều, vui vẻ đồng ý.

Chấn Văn ngồi ghế sofa, kéo Chấn Võ đã nói chuyện điện thoại xong, ý bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình, tựa đầu lên vai anh.

“Lần trước chúng ta tự đi chơi, ba đâu có hỏi, sao lần này lại nhiệt tình như vậy?”

“Hẳn là ba vui vì có đứa con trai xuất sắc.”

Chấn Văn nhìn sườn mặt của Chấn Võ, vòng tay ôm anh: “Anh còn xuất sắc hơn em. Nếu như không có anh, không biết em sẽ thế nào nữa.”

“Em rất thông minh, có thể thi đậu đều dựa vào thực lực của em, liên quan gì đến anh?”

“Đương nhiên là có. Nếu không phải vì để xứng với anh, em có thể nỗ lực như vậy sao?”

Chấn Võ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chấn Văn, hôn lên trán cậu: “Anh cũng nghĩ vậy mới có thể vượt qua.”

“Cho nên chúng ta không thể xa nhau.” Chấn Văn nói xong, ngáp một cái.

Chấn Võ nhìn ra bên ngoài, giờ là giữa trưa, đúng lúc nắng nhất, giờ ra bờ biển cũng rất nóng.

“Em có đói bụng không?”

“Không đói, nhưng buồn ngủ.”

“Vậy thì ngủ một lát đi, chiều tỉnh dậy chúng ta sẽ đi chơi.”

“Anh không ngủ cùng em à?”

“Anh hơi đói, muốn ăn chút gì đó.”

“Vậy em ăn cùng anh, anh nói làm em cũng thấy đói!”

Chấn Võ nhéo mũi Chấn Văn, cười nói: “Em lật mặt nhanh thật.”

Hai người rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu, đi đến nhà hàng của khách sạn.

Từ phòng nghỉ đến nhà hàng của khách sạn phải đi qua một hành lang dài và rất rộng, năm, sáu người dàn hàng ngang vẫn được.

Chấn Văn đang cười nói với Chấn Võ, đột nhiên cảm nhận được phía sau có người đang tới gần. Chấn Võ theo bản năng tránh sang một bên, để người phía sau đi qua, nhưng người đó vẫn đi sát bên cạnh anh.

Chấn Võ quay đầu nhìn, thấy phía sau là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngắn tay, mái tóc bóng mượt buộc sau đầu để lộ gương mặt trắng nõn, râu ria cắt tỉa gọn gàng, dù đang ở trong nhà vẫn đeo kính râm.

Chấn Võ thấy người nọ, dừng bước.

Chấn Văn dừng theo, nhìn người đàn ông, hai mắt mở to, chỉ ria mép của người nọ, kêu lên: “A! Sao anh lại ở đây?”

“Tôi còn đang muốn hỏi các cậu không ở nhà học bài mà tới đây làm gì?” Người đàn ông tháo kính, để lộ đôi mắt đầy ý cười nhưng vẫn rất sắc bén, lười biếng nói.

“Anh Chương! Đúng là anh!” Chấn Võ vui mừng nói.

“Em trai Lực Cần, sao cậu lại phản ứng chậm như vậy? Đến cậu em còn nhận ra, mà cậu vẫn còn mơ hồ.”

“Em… em chỉ bất ngờ. Trông anh hoàn toàn khác lúc trước.”

“Cậu cho rằng lúc nào tôi cũng có dáng vẻ ăn mày kia sao? Tôi là một thám tử đó.”

Chấn Văn nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thám tử không thấy đâu, mà chỉ thấy giống như mafia.”

Chương Vũ nửa đùa nói: “Vậy là tốt rồi. Thân phận bây giờ của tôi chính là mafia. Nếu có ai dám bắt nạt cậu, tôi sẽ đòi công bằng cho các cậu.”

Chấn Võ cười, thấy Chấn Văn nhìn chung quanh, hỏi: “Em tìm gì thế?”

“Cảnh sát Liễu không đi cùng anh sao?” Chấn Văn hỏi Chương Vũ.

“Cậu ta bận rộn nhiều việc, mới được thăng chức rồi, làm gì có thời gian đi ra ngoài giải sầu. Tôi phải tự cho mình nghỉ ngơi mấy ngày, nếu không sẽ bị cậu ta lôi đi làm công mất.”

Chấn Văn không có nghe rõ mấy chữ phía sau, kinh ngạc hỏi: “Làm chồng? Các anh cũng là một đôi?”

Chương Vũ khoanh tay, nhíu mày nhìn Chấn Văn: “Chồng cái đầu cậu! Lực Cần, cậu quản lý cậu ta được không hả? Sao có thể ăn nói lung tung như vậy?”

Chấn Võ ôm Chấn Văn, nhẹ vỗ vai cậu: “Em nghe nhầm rồi, làm công chứ không phải làm chồng.”

“Nào phải tôi nghe nhầm, rõ ràng là anh nói không rõ. Hơn nữa, không phải thì thôi, anh nóng nảy như vậy làm gì?”

“Tôi chẳng thèm nói chuyện với cậu, hoàn toàn không có tiếng nói chung.” Nói xong nhìn Chấn Võ: “Các cậu đi ăn cơm à? Đi cùng nhá?”

“Được!”

“Không!”

Chấn Văn, Chấn Võ cùng đáp, Chấn Võ nhìn Chấn Văn, thấy cậu không vui: “Chấn Văn, chỉ một bữa cơm thôi mà. Đã gần một năm không gặp lại anh Chương, em không muốn nghe anh ấy kể chuyện sao?”

“Anh muốn nghe à?” Chấn Văn không tình nguyện nhìn vẻ mặt mong đợi của Chấn Võ, hỏi.

“Ừ.”

“Vậy thì nghe.” Chấn Văn nhún vai, đang định kéo tay Chấn Võ, Chương Vũ đã đút mắt kính vào trong túi áo, chen vào giữa, ôm vai hai người: “Đừng dông dài nữa. Đã lâu không có người nói chuyện, các cậu không nghe không được.”

Kết quả trong suốt bữa cơm, Chấn Văn nghe còn tập trung, vui vẻ hơn cả Chấn Võ, thỉnh thoảng cậu còn hỏi thêm, cuối cùng chưa thỏa mãn mà kéo Chương Vũ đến phòng nghỉ của mình, trò chuyện đến khi trời tối mới thôi.

“Bạch tuộc, cuộc sống của anh thật đặc sắc, làm người khác ngưỡng mộ.”

Chương Vũ không thèm để ý cách xưng hô của Chấn Văn, uống một ngụm nước, nhìn cái ly trong tay mình, thở dài nói: “Đúng là rất đặc sắc, nên giờ đột nhiên bắt tôi nghỉ, cả người tôi đều khó chịu.”

“Dù sao công việc cũng do anh tự sắp xếp, cảm thấy khó chịu thì không nghỉ ngơi nữa là được.”

“Tiền đã trả rồi, không đi chơi thì rất lãng phí.”

“Anh thật mâu thuẫn, không muốn nghỉ ngơi sao còn đặt trước?”

“Kệ tôi! Cậu lo chuyện của mình là được. Đúng rồi, lần trước cậu hò hét bỏ đi, làm hại Lực Cần lo lắng. Về sau đừng có trẻ con như vậy nữa, sắp là sinh viên đại học rồi, làm việc gì cũng nên biết suy nghĩ.”

“Được rồi, biết rồi, ngài bạch tuộc.”

“Biết là tốt. Thôi, không nói chuyện với hai người nữa, tôi muốn ra bờ biển đi dạo.”

Chấn Võ bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới hỏi Chấn Văn: “Em thì sao? Muốn nghỉ ngơi hay ra ngoài chơi?”

“Ra ngoài đi. Giờ em không hề thấy mệt, tràn trề tinh thần.”

Chương Vũ lập tức nhấn mạnh: “Này, tôi đâu có nói là muốn đi dạo với các cậu. Hai người các cậu tình cảm ân ái như vậy, làm tôi ở bên cạnh rất lúng túng.” Nói xong, đứng lên vươn vai, vẫy tay với hai người, vui vẻ ra khỏi phòng.

Chấn Văn, Chấn Võ ra khỏi khách sạn, đi dạo trên bờ biển Khẩn Đinh. Gió biển mang hơi nước quét qua người, hai người thỉnh thoảng lại cười nói, chơi đùa, vô cùng vui vẻ. Ngoại trừ đôi khi Chương Vũ đột ngột xuất hiện bên cạnh, thì đây quả là một hành trình đầy ngọt ngào.

Chương Vũ nói là muốn đi dạo một mình, nhưng đến khi Chấn Văn, Chấn Võ ‘tình cờ bắt gặp’ anh đến lần thứ ba, bọn họ có thể xác định, người đàn ông râu ria này cố ý đi quanh hai người.

Khi Chấn Văn không chút khách khí vạch trần, Chương Vũ mới nhỏ giọng nói: “Cậu tưởng tôi muốn đi theo các cậu chắc? Tôi chỉ tò mò, hai học sinh cấp ba đi du lịch, tại sao lại luôn có một cái đuôi theo sau không rời?”

“Cái đuôi nào? Anh nói rõ ra xem.” Chấn Văn vội hỏi, cùng Chấn Võ nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh đều là nam nữ đi dạo bờ biển như hai cậu, không có ai bất thường cả.

“Chính là người nằm trên bờ cát, đắp mũ kia kìa.”

Hai người quay đầu nhìn, trên bờ cát không chỉ có một người nằm. Chấn Văn nhìn một vòng vẫn chưa phát hiện ra là ai.

“Nào có? Có phải anh đang trêu chúng tôi không?”

“Tôi lấy danh dự của một thám tử ra đảm bảo với cậu.” Anh chỉ một người gầy gò nằm trên bờ cát phía sau Chấn Văn. Thân thể người kia không nhiều thịt, lúc này mặc một chiếc quần đùi màu vàng nhạt, trông có vẻ hơi rộng, cánh tay lộ ra bên ngoài không hết một nắm tay, mũ chụp trên mặt nên không thấy được.

“Anh chắc chứ?” Chấn Văn nhíu mày hỏi, không phải cậu nghi ngờ, mà vì nhìn người đó trông giống những người nghỉ ngơi trên bãi biển mà thôi.

“Đương nhiên chắc chắn. Tôi nhìn thấy cùng một người ở ba nơi khác nhau. Nếu như cậu đến bờ biển để dạo chơi, đang nằm trên bờ cát như vậy, cậu sẽ di chuyển tới chỗ khác sao? Huống chi vừa rồi tôi còn nhìn thấy, sau khi các cậu dừng lại, cậu ta mới vội vàng nằm xuống. Không đi theo các cậu thì theo ai?”

Chấn Văn, Chấn Võ nhìn nhau, Chấn Văn dứt khoát nói: “Không cần đoán, chúng ta tới hỏi thẳng người đó là được.”

Chấn Võ ngăn cậu lại: “Lỡ như không phải thì rất bất lịch sự.”

“Em đã có cách, yên tâm.”

Nói xong, cậu bước nhanh đến chỗ người nọ. Lúc gần đến nơi, cậu giả bộ như bất cẩn mà vấp phải. Mặc dù Chấn Văn chỉ giả vờ vấp, lực cũng không lớn, nhưng lại khiến người đó đau đớn kêu la, ngồi thẳng người dậy, tháo mũ xuống, nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn kinh ngạc hỏi: “Sao lại là cậu?”

o0o Hết chương 81 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc