VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn nhìn nam sinh gầy teo trước mặt, chính là Cố Tiềm mà cậu đã suýt quên, lông mày nhíu lại. Nơi này cách Đài Bắc mấy trăm kilomet lại vẫn có thể tình cờ gặp nhau. Loại ngẫu nhiên cực kỳ ít này khiến Chấn Văn không khỏi hoài nghi.

Thấy Chấn Võ đang đi tới, Chấn Văn thật muốn chôn tên này xuống cát, không cho Chấn Võ trông thấy. Đáng tiếc không thể, cho nên cậu chờ Chấn Võ đi tới mới vươn tay. Chấn Võ kéo cậu đứng dậy, phủi cát dính trên người cậu, rồi mới nhìn Cố Tiềm người cũng dính đầy cát, vì bị phát hiện mà có chút bối rối, tay chợt dừng lại.

“Cố Tiềm, cậu cũng tới đây chơi sao?”

Mặt Cố Tiềm không biết vì phơi nắng hay xấu hổ mà hơi hồng lên. Mụn trên mặt cậu ta đã lặn gần hết, làn da trở nên nhẵn nhụi, trơn bóng, gò má cũng không gầy như trước kia, càng làm nổi bật đôi mắt đen bên dưới cặp kính, trông như một người hoàn toàn khác.

“À, ừ, tôi cùng… Đúng, đúng, tôi cũng tới chơi.” Cậu ta tự phủi cát dính trên quần, mắt đảo quanh, không biết phải nhìn đi đâu.

Chương Vũ khoanh tay nhìn Cố Tiềm, hỏi Chấn Võ: “Các cậu quen nhau à? Bạn của cậu?”

“Vâng, là bạn mới quen, cậu ấy tên Cố Tiềm.” Nói xong Chấn Võ chỉ Chương Vũ, giới thiệu: “Đây là anh Chương.” Bởi vì lo ngại ảnh hưởng đến công việc của Chương Vũ nên anh không nói đầy đủ tên, càng không cần giới thiệu chi tiết. Ngay cả anh cũng không biết sau lần này đến bao giờ mới gặp lại Chương Vũ, Cố Tiềm và Chương Vũ sẽ càng ít chạm mặt.

Cố Tiềm khẽ quay đầu, liếc mắt nhìn sang, thấy cặp mắt của Chương Vũ, hoảng hốt vội tránh đi.

“Cậu sợ hãi như vậy làm gì? Anh Chương, anh đang dọa cậu ấy đấy.”

Chương Vũ nhún vai, không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn Cố Tiềm từ trên xuống dưới.

Chấn Văn ghé sát Chấn Võ, mắt vẫn luôn nhìn Cố Tiềm, hừ một tiếng nói: “Có phải là cậu đang có tật giật mình không? Cậu theo chúng tôi làm gì? Nếu đã nhìn thấy chúng tôi, thoải mái tới chào hỏi không được sao? Lén lút đi theo làm gì?”

“Không, không phải. Tôi thấy các cậu chơi đùa rất vui vẻ, sợ quấy rầy các cậu. Nhưng hiếm khi gặp được người quen, cho nên tôi mới không nhịn được mà đi theo.”

“À, thì ra cậu có sở thích rình mò người khác.” Chấn Văn không chịu bỏ qua. Cậu rất phản cảm với hành vi đi theo sau, vụng trộm nhìn bọn cậu của Cố Tiềm.

“Chấn Văn, anh thấy Cố Tiềm chỉ hơi hướng nội thôi. Hơn nữa cậu ấy nói cũng không sai. Chúng ta đang chơi đùa vui vẻ, nếu như thêm một người, em sẽ không vui.”

“Anh đứng về bên nào thế?”

“Không phải vấn đề đứng về bên nào, anh chỉ nói sự thật. Được rồi! Đừng giận nữa.” Chấn Võ ôm bờ vai Chấn Văn nhẹ vỗ, cúi đầu nhìn vào mắt Chấn Văn, dỗ dành cậu, đến khi thấy khóe môi Chấn Văn cong lên mới ngẩng đầu nhìn Cố Tiềm.

“Cậu đừng để ý, tính cách em ấy có chút trẻ con. Đây là lần đầu cậu tới đây sao?”

“Ừ, lần đầu tiên, nơi này thật sự rất đẹp.” Cố Tiềm chuyển mắt nhìn ra mặt biển bao la, vẻ mặt vui sướng, lại như bị gì đó kìm lại, không dám thể hiện ra.

“Đúng vậy, chỉ là ban ngày quá nóng, tối muộn sẽ thích hơn. Cậu tới đây mấy ngày rồi? Định đi chơi những đâu?”

“Tôi chưa nghĩ ra, nơi này thật đẹp.”

“Cậu đã đến công viên Long Bàn chưa? Chỗ đó rất tuyệt, lần trước chúng tôi đã tới, Chấn Văn còn không muốn về.”

Cố Tiềm thu mắt, nhìn Chấn Võ, lại vội cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Thật sao?” Nghe có vẻ như không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.

Chấn Võ thấy cậu ta không có hứng thú, cũng không tiếp tục giới thiệu, cúi đầu hỏi Chấn Văn: “Chấn Văn, ngày mai chúng ta lại đi chỗ đó nhé?”

“Được.” Chấn Văn nói xong thì nhìn Cố Tiềm, ánh mắt như muốn ám chỉ tốt nhất cậu đừng có tới.

“Quyết định như vậy đi. Cố Tiềm, tối nay cậu có muốn ăn cùng chúng tôi không? À, cậu ở chỗ nào?”

“Không, không. Tôi đi cùng… cùng người khác, không tiện.”

Chấn Văn đang muốn hỏi người khác là ai, một âm thanh cao quãng tám đã từ đằng xa chuyền tới: “Tiểu Tiềm Tiềm, sao em lại chạy tới đây? Chị tìm em nãy giờ.”

Một người phụ nữ thân hình to cao, mặc váy hoa đi biển, móng trên bàn chân đầy đặn sơn đỏ, bước thấp bước cao đi tới. Tới nơi, ánh mắt người phụ nữ nọ sáng lên, chuyển tới chuyển lui giữa Cố Tiềm và ba người còn lại, khóe môi không khép lại được, gần như còn nhìn thấy cả nước miếng.

Cố Tiềm nhìn phụ nữ vừa nói vừa đi tới chỗ mình, ngẩn người giây lát rồi tỏ ra bối rối.

“Chú của em đang tìm em khắp nơi, chỉ sợ em đi lạc. Em không cầm điện thoại theo à?” Nói xong lấy một chiếc điện thoại nhìn có vẻ khá xịn từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người ra, đưa cho Cố Tiềm.

Cố Tiềm nhìn điện thoại di động được đưa tới mới hoàn hồn, nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn!”

Bàn tay vừa chạm vào, điện thoại như có cảm ứng, lập tức đổ chuông. Cố Tiềm không dám trì hoãn, vội bắt máy, xoay người, đi sang chỗ khác hai bước: “A lô, vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ về ngay. Vâng.”

Lúc xoay người lại, mặt còn đỏ hơn trước, nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, muốn nói lại thôi.

Chấn Võ xua tay nói: “Không có gì, cậu có việc thì đi trước đi. Dù sao chúng tôi đã có số điện thoại của cậu. Mấy ngày tới chúng tôi đều ở đây, nếu như rảnh rỗi có thể hẹn nhau cùng đi chơi.”

“Được. Vậy tôi đi đây.” Nói xong bỏ người phụ nữ mập mạp ở lại, vội vã chạy đi.

Người phụ nữ kia cười xấu hổ, đảo mắt nhìn ba người, nói: “Thằng bé này tính tình nôn nóng vậy đó. Có cơ hội thì đi chơi cùng nhau nhé, ha ha.” Nói xong xoay eo, nhàn nhã đi về hướng Cố Tiềm chạy đi.

Chấn Văn nhìn bóng dáng một mập một gầy đi xa: “Chị ta là gì của Cố Tiềm nhỉ?”

Chấn Võ cũng rất khó hiểu, cảm thấy tình huống vừa rồi kỳ lạ thế nào ấy, “Có lẽ là thím của cậu ấy? Không phải cậu ấy ở cùng chú sao?”

Chương Vũ lắc đầu: “Tôi thấy bạn của hai cậu không thân quen gì với cô ta đâu.”

Chấn Văn xoa bụng, sực nhớ ra: “Hình như cậu ta nói gia đình cậu ta chẳng giàu có gì, có thể tới đây du lịch có lẽ là cùng người đã giúp cậu ta vào đại học? Hay đó là người giúp đỡ cậu ta? Hơn nữa nhìn cậu ta có vẻ mập hơn trước kia, cũng trắng trẻo hơn, có lẽ thời gian này sống không tệ, tay cũng khỏi rồi. À, quên mất không hỏi cậu ta nhận được thông báo chưa.”

Chấn Võ kéo tay Chấn Văn, cười nói: “Sao đột nhiên lại quan tâm cậu ấy như vậy? Thật không giống em.”

“Em chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi. Anh không thấy thế sao?”

“Được rồi, nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta hỏi cậu ấy là được. Em đói không, chúng ta trở về đi? Anh Chương cũng về chứ?”

“Về, nhưng tôi không muốn ăn cơm với các cậu. Vừa rồi nhìn các cậu ân ái đủ rồi, mắt tôi cần nghỉ ngơi.”

Mặc dù nói không đi cùng, nhưng trên đường về Chương Vũ vẫn luôn đi theo bọn họ, hỏi chuyện về Cố Tiềm, tựa như rất tò mò về cậu ta. Có điều Chấn Văn, Chấn Võ cũng không biết nhiều, đa phần là suy đoán.

Về đến khách sạn đã gần bảy giờ, bên ngoài không khí còn hơi nóng bức, nhưng vừa bước vào khách sạn đã thấy khoan khoái, dễ chịu.

Lúc này du khách trở về mỗi lúc một đông, người ra vào cửa liên tiếp không dứt, khu nghỉ ngơi trước sảnh cũng rất nhiều người.

Đi sau một đám du khách lớn tuổi, ba người đi vào trong sảnh, mái tóc buộc gọn sau đầu của Chương Vũ vì ướt mồ hôi mà hơi rủ xuống.

Anh kéo vạt áo trước người, để hơi lạnh chui vào bên trong, lau mồ hôi nhìn hai thiếu niên: “Tôi trở về phòng trước, nếu rảnh thì buổi tối trò chuyện nhé?”

“Anh không sợ mỏi mắt nữa à?” Chấn Văn cười nhìn Chương Vũ hoàn toàn không còn dáng vẻ đại ca như lúc mới gặp, đang định trêu chọc, lại phát hiện Chương Vũ đột ngột dừng động tác, nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt kinh ngạc.

Chấn Văn, Chấn Võ nghi hoặc nhìn anh, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này ngoài vẻ mặt bất cần, rồi nhìn theo tầm mắt anh, thấy một người mặc áo sơmi ngắn tay đang đi từ khu nghỉ ngơi tới chỗ này.

Chương Vũ buộc lại búi tóc, chỉnh quần áo xộc xệch, hành động chỉnh trang này làm Chấn Văn bật cười: “Bạch tuộc, xem ra cảnh sát Liễu nói không có thời gian là muốn tạo bất ngờ cho anh.”

Chương Vũ không thèm để ý đến cậu, nhìn Liễu Ngu đi tới, hỏi: “Không phải cậu có hội thảo quan trọng sao? Tới đây làm gì?”

Liễu Ngu gật đầu chào Chấn Văn, Chấn Võ, rồi mới trả lời Chương Vũ: “Nghỉ ngơi!”

“Có nhầm không vậy? Bây giờ cậu lại muốn nghỉ ngơi?”

Liễu Ngu chớp mắt nói: “Không được sao?”

“Cậu không phải thi lên chức à?”

“Không muốn thi.”

“Tại sao?”

“Không cần cậu quan tâm. Tôi đói rồi, đi ăn thôi.” Liễu Ngu lại gật đầu với Chấn Văn, Chấn Võ, xoay người đi tới nhà hàng.

Chương Vũ vội vàng đuổi theo Liễu Ngu, hỏi: “Này, cậu nói rõ ràng xem nào, sao lại không thi?”

Nhưng mặc cho Chương Vũ hỏi thế nào, Liễu Ngu đều im lặng không lên tiếng.

Chấn Văn khoác vai Chấn Võ, nửa người dựa lên người anh, nói: “Xem ra tối nay không có chuyện để nghe rồi.”

“Cũng được, ngủ sớm, mai dậy sớm đi chơi, đến trưa nắng nóng thì quay về.”

“Được, sao cũng được. Giờ em không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ đến ăn thôi, em đói sắp chết rồi.”

“Được rồi, em buông lỏng ra chút, không anh đi kiểu gì.”

“Nhưng em hết sức, không đi nổi nữa.”

Chấn Võ cười: “Vừa rồi vẫn còn sức hóng chuyện của người khác mà. Muốn ăn thì tự mình đi đi.”

Chấn Võ kéo tay Chấn Văn xuống, đặt ngay ngắn bên người cậu, sau đó giả bộ không nghe thấy tiếng phàn nàn của Chấn Văn, đi về phía nhà hàng.

Bữa ăn tại nhà hàng của khách sạn đều là tiệc đứng, hải sản của vùng này cũng rất nổi danh.

Đến nhà hàng, thấy Liễu Ngu và Chương Vũ đã lấy đồ ăn, vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Vẻ mặt của Chương Vũ không để lộ tâm tình, nhưng trông không còn thoải mái như trước.

Hai người không quấy rầy, đi rửa tay rồi cầm đĩa sạch, tìm thức ăn mình thích, chất đầy đĩa rồi đặt lên một cái bàn trong góc.

Chấn Võ lại đi lấy thêm đồ uống, lúc trở lại, đĩa trước mặt Chấn Văn đã vơi đi hơn nửa.

“Mẹ vừa gọi điện, nói tivi báo sẽ có bão, bảo chúng ta chú ý an toàn.”

“Hả, bây giờ á? Vậy ngày mai có thể đến công viên Long Bàn không?”

“Để xem thế nào, nếu ngày mai thời tiết không tốt, chúng ta sẽ không đi nữa, được không?”

“Cũng được.” Chấn Văn nhìn cá viên trong đĩa của Chấn Võ, Chấn Võ cầm thìa xắt thành hai nửa, đút một nửa cho Chấn Văn.

“Em thích cá viên à? Để anh đi lấy thêm.”

“Không cần, em tự đi.”

Chấn Văn cầm đĩa trống của mình, đi dạo một vòng mới tìm được cá viên mình thích. Trước mặt cậu có hai người đang xếp hàng, người đứng đầu là một người phụ nữ, bàn tay múp míp không ngừng múc đồ ăn vào đĩa. Đến khi cô ta đặt thìa xuống thì trong khay đã hết nhẵn. Lúc người phụ nữ bưng đĩa thức ăn đầy ụ quay người rời đi, đúng lúc nhìn thấy Chấn Văn xếp hàng phía sau. Chỉ một cái nhìn hết sức bình thường cũng đủ để cô ta giật mình, ‘a’ một tiếng, đánh rơi đĩa đồ ăn xuống đất, cá viên lăn đi khắp nơi. Vạt váy màu hồng nhạt của mình dính đầy nước sốt, cô ta cũng không bận tâm, chỉ nhìn Chấn Văn, cười gượng gạo.

Chấn Văn nhìn người phụ nữ nọ, đang định chào hỏi, lại bị thái độ kỳ quặc của cô ta làm cho sững sờ. Người phụ nữ không đợi Chấn Văn lên tiếng đã xoay người rời đi.

Chấn Văn nhíu mày, nhìn bóng người màu hồng nhạt biến mất khỏi cửa, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Người phụ nữ này đang sợ cái gì?

o0o Hết chương 82 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc