VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn nhìn đôi mắt nhìn vào mắt mình của Chấn Võ, cậu đã biết đáp án sẽ là thế này, cậu chưa bao giờ hoài nghi.

Cảm động! Đúng, cậu thật sự rất cảm động. Nhưng cảm động qua đi lại là lặng lẽ thở dài. Lúc nào Chấn Võ cũng xem cậu là đứa trẻ chưa trưởng thành. Lúc nhỏ, cậu ấy hưởng thụ sự chăm sóc của Chấn Võ. Có một người anh, có một người yêu, có một người có thể hoàn toàn yên tâm dựa vào, cậu cảm thấy trên thế giới này không người nào hạnh phúc như cậu.

Nhưng lớn dần, cậu cũng muốn bảo vệ người mình yêu, cậu cũng muốn bảo vệ Chấn Võ như Chấn Võ bảo vệ cậu. Nhưng Chấn Võ chưa bao giờ cho cậu cơ hội.

Như vậy thật bất công!

Chấn Văn cười khổ nhìn Chấn Võ: “Em biết ngay mà! Em biết là sẽ như vậy mà. Đến bao giờ anh mới chịu xem em là một người đàn ông?”

“Lúc nào anh cũng xem em là đàn ông. Nếu em là phụ nữ, chưa chắc anh đã thích em đâu.” Nói xong, Chấn Võ bước lại sát người Chấn Văn, đưa tay ôm cậu, không để cậu lùi lại.

Chấn Văn cau mày dùng sức đẩy Chấn Võ ra: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!”

“Anh cũng đang rất chân thành nghe mà! Em thấy anh giống đang nói đùa sao?” Đúng là mặt Chấn Võ không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

Chấn Văn kéo cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, giận dữ nói: “Nhưng anh chưa bao giờ để cho em gánh vác trách nhiệm một người đàn ông nên gánh, lúc nào cũng giải quyết tất cả, để con đường em đi thật bằng phẳng, làm ngay cả té ngã em cũng không có cơ hội. Em cũng là đàn ông, em cũng muốn bảo vệ người em yêu, làm vậy là sai sao?”

Chấn Võ khẽ nhăn mày, khoanh tay nói: “Cách em bảo vệ anh là để bản thân mình bị thương hả?”

Chấn Văn giải thích: “Đó là chuyện ngoài ý muốn. Trước khi đi em đâu có biết rằng sẽ gặp những người kia, sẽ trải qua những chuyện như vậy.”

Chấn Văn kinh ngạc phát hiện cậu đã có thể bình thản đối mặt với những ký ức đó, bởi vì có Chấn Võ ở bên, dường như bất cứ vết thương nào của cậu cũng có thể lành lại. Chấn Văn lại cảm thán, cậu trúng độc Chấn Võ, không có thuốc nào cứu được rồi.

Chấn Võ cũng ngồi xuống ghế sofa, đặt tay lên đùi Chấn Văn, nhìn cậu: “Bởi vậy em không nên rời đi một mình.”

Chấn Văn đột nhiên cảm thấy bực bội, đứng dậy, cúi đầu nhìn Chấn Võ: “Anh có thể đừng tiếp tục như vậy nữa có được không? Em không muốn lúc nào cũng trốn sau lưng anh!”

“Cho nên em mới vọt lên trước? Em cảm thấy làm như vậy rất có ý nghĩa sao?”

“Anh có ý gì?” Chấn Văn híp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Chấn Võ. Lẽ nào tất cả những gì cậu làm đều không có một chút ý nghĩa gì sao?

Dù trong lòng đang cuồn cuộn những cảm xúc không rõ, nhưng Chấn Võ vẫn cố gắng hết mức giữ bình tĩnh nói: “Em không hỏi anh, làm sao em biết anh muốn gì? Làm sao em biết anh có để ý những lời bôi nhọ đó hay không? Biết đâu anh lại chấp nhận những lời bôi nhọ đó thì sao?”

“Ý anh muốn nói em tự mình đa tình?”

Chấn Võ lắc đầu, khoát tay nói: “Anh không có ý đó. Ý anh là, anh không để ý đến những thứ đó, dù chuyện kia ảnh hưởng đến anh thì có sao đâu? Anh vẫn là anh, anh không cần để ý đến những chuyện không có ý nghĩa đó. Em càng không cần phải làm như vậy. Em có từng nghĩ tới, bao năm qua, nếu nhưng tình cảm giữa chúng ta yếu ớt hơn một chút, trái tim của anh yếu đuối hơn một chút, rất có thể chúng ta đã trở thành người xa lạ rồi? Em sẽ thế nào?”

Chấn Văn nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ: “Nếu như không có lòng tin với anh, sao em dám đánh cược?”

Bình tĩnh của Chấn Võ vỡ vụn, anh kích động đứng dậy: “Nhưng anh không có! Anh không có niềm tin với chính mình! Suýt chút nữa anh đã buông tay rồi. Anh thật sự không biết nếu như sáu năm qua, em không hề liên lạc với anh, anh có thể kiên trì nữa hay không!”

“Nhưng anh đã kiên trì được, em đã thắng, không phải sao?”

“Nhưng chúng ta đã thua sáu năm, chúng ta vốn có thể ở bên nhau sáu năm, cùng nhau nỗ lực sáu năm, lại vì một lý do nực cười như vậy mà lãng phí một cách vô ích.”

“Nực cười ư? Anh cảm thấy nực cười ư? Với tình hình lúc đó, nếu như em ở lại, sẽ tiếp tục trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Đám người đó giống như những phóng viên trong buổi họp báo hôm trước, bới móc tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn của em ra, thậm chí cả của anh nữa. Cho nên, chỉ khi nào em đi khỏi nơi này, anh mới an toàn, em mới an toàn, Minh thị mới an toàn. Thời gian đó, những phóng viên mà chúng ta cho rằng không theo chúng ta nữa vốn chẳng phải vì không quan tâm nữa, mà là ba đã thuê người ngầm bảo vệ chúng ta, không cho phóng viên tiếp xúc với chúng ta, cho nên chúng ta mới tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa. Nhưng càng không cho bọn họ nhòm ngó, bọn họ càng cảm thấy hứng thú, có một vài phóng viên đã bắt đầu suy đoán nội dung, viết một vài bài báo cực kỳ khó nghe. Anh cảm thấy nực cười, cảm thấy lãng phí thời gian là bởi vì anh không biết lời người đáng sợ. Em biết, em đã trải qua, chỉ cần mỗi người một câu thôi đã đủ suýt chút nữa dìm chết em rồi. Nếu như lúc đó em không rời đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với vô số miệng lưỡi, vô số lời ác ý. Em không biết anh sẽ thế nào, nhưng chắc chắn em không thể chịu đựng được.”

“Dù là như thế, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà? Cùng rời đi, cùng trở về.” Chấn Võ vẫn rất để ý sáu năm xa cách này, để ý tất cả những gì Chấn Văn đã phải trải qua một mình. Nếu như có anh bên cạnh, nhất định anh sẽ không để Chấn Văn bị thương. Nghĩ đến vết sẹo sau lưng cậu, trái tim Chấn Võ lại như bị ai bóp.

“Anh vẫn không hiểu hay sao? Ban đầu tất cả dư luận đều chỉ nhằm vào em, anh ở bên em nhất định sẽ gần mực thì đen!”

“Vậy thì cùng đen! Tại sao em nhất định phải phủi sạch?”

“Bởi vì em không muốn anh giống em, trở thành tiêu điểm của bọn họ. Nếu như bị dư luận nhắm vào, rất có thể anh sẽ không thể thoát ra được.”

“Có sao đâu? Không thoát ra được thì thế nào?”

“Nhưng em không muốn, từ nhỏ đến lớn anh đã làm cho em quá nhiều, em không muốn anh vì em thêm nữa!”

“Anh cam tâm tình nguyện, không được sao?”

“Anh cứ như vậy mãi sao? Nhất định phải chịu khổ mới vui vẻ?” Chấn Văn chán nản, nói mà không suy nghĩ.

Chấn Võ giật mình nhìn Chấn Văn, lại á khẩu không trả lời được.

Chấn Văn không để ý đến dáng vẻ không biết nói sao của Chấn Võ, nói tiếp: “Còn ba, anh biết ba luôn kỳ vọng rất lớn vào anh, kỳ vọng anh có thể kế thừa Minh thị do một tay ba sáng lập, nếu như anh cũng bị em kéo xuống vũng bùn, ba phải làm sao đây? Em đã phá vỡ mong đợi ôm cháu của ba, lại kéo anh theo cùng. Nếu như anh cũng bị xua đuổi, ba sẽ thế nào? Tóm lại, những việc em đã làm, em cảm thấy là những chuyện em phải làm. Là vì anh, cũng là vì chính bản thân mình. Anh sống tốt, em mới có thể sống tốt.”

Rốt cuộc Chấn Võ cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Chấn Văn!”

Chấn Văn lại như một con nhím đang xù lông, thách thức nhìn Chấn Võ, giọng điệu như dựng lên một lớp phòng vệ: “Anh còn muốn trách cứ em nữa sao? Vẫn cảm thấy em làm sai sao?”

Chấn Võ lắc đầu, kéo tay Chấn Văn: “Anh có quyền gì trách cứ em chứ? Anh chỉ kinh ngạc, sao em lại nghĩ nhiều như vậy? Những suy nghĩ này chạy vào trong đầu em từ bao giờ?”

Chấn Văn hít sâu một hơi, rút tay mình ra, ngồi xuống ghế sofa, tựa đầu lên lưng ghế, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt thẫn thờ nhìn đèn treo trên trần nhà, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Anh còn nhớ cái đêm em bị giam trong cục cảnh sát không? Xế chiều hôm đó cũng giống như bây giờ, em thẫn thờ nhìn đèn trần, nghĩ đến một câu Cố Tiềm đã nói. Cậu ta hỏi, em có thật sự hiểu anh không, cứ như anh trong mắt cậu ta và anh mà em biết là hai người hoàn toàn khác nhau. Lúc đó em mới nhận ra, những gì em biết về anh chỉ là những gì em muốn biết, chứ không phải là anh chân chính. Em đã phớt lờ rất nhiều mặt của anh mà trước đó em cảm thấy mình không cần phải biết.

Nhưng mà, ngày đó em đột nhiên rất sợ hãi, sợ hãi cuối cùng sẽ có một ngày những đòi hỏi của em sẽ làm anh không chịu nổi, sự ngây thơ, không hiểu chuyện của em sẽ làm anh chán ghét.

Anh có biết không? Ngày đó em thấy anh bế cậu ta đi vào trong tòa nhà lại không dám đi lên tìm anh. Em không biết mình sợ hãi điều gì, cũng có thể bởi vì em đã sớm nhận ra sự phớt lờ, bỏ qua này giữa chúng ta.

Đêm hôm đó, bị giam trong cục cảnh sát, cả đêm em không chợp mắt, em nhớ lại toàn bộ thời gian chúng ta bên nhau, từng chút, từng chút, gần như trong tất cả mọi chuyện, em luôn là người được bảo vệ. Rời xa anh, em hèn nhát, vô dụng, thậm chí ngay cả tự chăm sóc mình em cũng không làm được, chứ đừng nói đến chăm sóc anh.

Em phát hiện ngoại trừ tình yêu dành cho anh, em gần như không còn gì cả. Em như vậy lại được anh yêu. Em đột nhiên cảm thấy không thật, sợ hãi tất cả chỉ là một câu chuyện cổ tích, cuối cùng sẽ đi đến hồi kết.

Từ ngày đó trở đi em đã muốn thay đổi trạng thái này.

Ngày chúng ta về biệt thự, ba gọi em vào, ba nói cho em biết gần như toàn bộ hội đồng quản trị đều phản đối việc em vào Minh thị, đảm nhiệm vị trí quản lý cao nhất, điều hành hoạt động của tập đoàn trong tương lai, nói cho em cách truyền thông đang đưa tin về chuyện đó, nói với em nguy cơ của Minh thị vẫn chưa được giải trừ. Lúc ấy em rất sợ hãi, sợ đến mức run rẩy. Em chỉ muốn lao ra ngoài tìm anh, trốn ở bên cạnh anh, để anh nghĩ cách thay em. Khi đó em mới nhận ra, ỷ lại vào anh là khuyết điểm lớn nhất của em. Em nghĩ nếu như anh biết những chuyện này, anh sẽ thế nào?”

Chấn Văn ngồi dậy, quay đầu nhìn Chấn Võ vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cậu: “Đúng, chính là ánh mắt này. Anh sẽ tự trách, sẽ áy náy, sẽ ôm tất cả vào mình, sau đó nhất định sẽ với em tốt gấp bội. Em không muốn nhìn thấy anh như vậy. Em mất bao nhiêu thời gian mới làm anh thoát ra được, bây giờ em lại đổ thêm lên người anh.

Thời gian đó em đã nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến anh, nghĩ đến tương lai của anh, nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến tương lai của chúng ta. Cuối cùng, em quyết định đánh cược. Em đánh cược anh thật sự yêu em đến mức có thể vượt qua quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng, cược mình có thể gắng gượng vượt qua, có thể thật sự trở thành một người đàn ông.

Giờ, em thắng rồi!”

Chấn Võ chăm chú nhìn Chấn Văn, Chấn Văn cũng chăm chú nhìn Chấn Võ, hai ánh mắt dịu dàng chạm nhau, như đang an ủi người trước mắt. Thân thể hai người lại vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng, chẳng mảy may nhúc nhích.

Một hồi lâu, Chấn Võ nhẹ nhàng kéo bàn tay thả bên người của Chấn Văn, nắm trong tay mình, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, vuốt ve từng ngón tay. Đụng chạm như vậy lại khiến Chấn Văn rung động, đau xót, nhưng cậu không làm gì cả, mãi cho đến Chấn Võ ngẩng đầu, nhìn cậu, nở nụ cười. Nụ cười ngọt ngào, lại chua xót.

“Em đã trưởng thành, nhưng anh lại không phát hiện ra, là lỗi của anh. Anh vẫn luôn xem em là đứa trẻ, trong khi anh chỉ lớn hơn em có một tuổi mà thôi. Anh quyết định thay em, gánh vác thay em, anh nghĩ như vậy là bảo vệ em, là cách để thể hiện tình yêu em. Anh chưa từng nghĩ anh làm vậy lại khiến em đau khổ. Chấn Văn, xin lỗi em!”

Cảm xúc trào dâng trong ngực Chấn Văn đã vỡ òa từ lúc Chấn Võ gọi tên cậu. Cậu nhào tới, ôm cổ Chấn Võ thật chặt, cảm nhận tay Chấn Võ vòng qua người mình, khổ sở tích tụ trong ngực luôn giày vò cậu cuối cùng cũng được giải phóng. Cậu tựa lên vai Chấn Võ, giải phóng toàn bộ đau đớn luôn đè nén từ đêm hè sáu năm trước ra ngoài. Nước mắt từ ngày đó chồng chất trong lòng, cuối cùng hôm nay đã được trút ra.

Cậu nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ người đàn ông trong ngực này, giống như anh sẽ bảo vệ cậu như vậy. Cậu yêu người đàn ông này đến điên cuồng, giống như anh điên cuồng yêu cậu.

Hai người điên cuồng quấn lấy nhau thật chặt. Dù đã trải qua bao nhiêu đau khổ, đến cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau. Hạnh phúc thế này, đến trời cao cũng ghen ghét!

Bình luận

Truyện đang đọc