VĂN VÕ SONG TOÀN

Mặc dù đã hơn mười giờ đêm, trên đường vẫn còn người qua lại. Mưa phùn từ trên bầu trời bay xuống, làm bước chân người qua đường trở nên vội vã, bọc mình trong áo khoác ngoài, rụt người, bước vội.

Chấn Võ đi ra cửa chính khách sạn, nhìn màn mưa bụi lấp lánh trong ánh đèn từ bên trong hắt ra, tâm trạng nặng nề thêm một chút đau xót.

Điện thoại di động ngừng rung, hẳn là Chấn Văn gọi anh. Từ lúc gửi tin nhắn xong, Chấn Văn liên tục gọi, nhưng anh không bắt máy. Bởi vì tâm trạng của anh vẫn chưa hết hỗn loạn, đầu óc mờ mịt, rất nhiều suy nghĩ không ngừng nhảy ra khiến anh không nắm bắt được tâm trạng của mình lúc này là gì.

Nhân viên phục vụ ở bãi đậu xe đi tới định mở cửa xe cho anh, anh khoát tay: “Không cần, tôi muốn đi dạo một lát.”

Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, trời đang mưa, anh cũng không có ý định cầm ô theo. Mùa đông lại mắc mưa không phải chuyện chơi đâu.

Chần chừ, nhân viên phục vụ nói: “Tôi đi lấy ô cho ngài, xin chờ một lát.”

Chấn Võ không để ý, bước vào trong màn mưa. Nước mưa lạnh như băng rơi xuống mặt khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn.

Nhưng đầu óc tỉnh táo lại không giúp tâm trạng anh khá hơn, ngược lại càng thêm khó chịu. Từng hình ảnh trong ngày Chấn Văn trở về rõ ràng ngay trước mắt: Chấn Văn né đi, trốn tránh, thân thể cứng ngắc, cả nụ cười gượng lúc thức dậy đều làm mắt anh đau nhức.

Anh không ngừng tự nói với mình, dù anh tự trách, áy náy thế nào đều không thay đổi được chuyện đã xảy ra, bây giờ bọn anh đã hạnh phúc, anh đang chuẩn bị cho hôn lễ, tất cả đều viên mãn. Anh đã vạch trần vết sẹo của Chấn Văn, làm cậu đau đớn một lần rồi, không nên đào sâu thêm nữa, không nên suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần từ nay về sau vui vẻ, hạnh phúc là được.

Nhưng những suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức biến mất. Những chuyện Chấn Văn gặp phải lại chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh, không sao dời đi.

Ngón tay Chấn Võ đã lạnh như băng, mặt cũng chết lặng không còn cảm nhận được nước mưa đang làm da anh đau rát.

Sau lưng vang lên tiếng giày da chạm sàn gấp gáp, giọng nói lo lắng của Chấn Văn xông vào tai. Nhưng anh không dừng lại, thậm chí còn muốn chạy trốn.

Chấn Văn đã chạy tới, kéo tay anh, tay còn lại cầm chiếc ô của riêng khách sạn.

“Chấn Võ! Anh bị điên sao? Trời mùa đông lại đi dầm mưa?” Ngay sau đó Chấn Văn cảm nhận được tay Chấn Võ lạnh buốt, vội đưa tay anh lên miệng mình, hà hơi, mắt ngước lên nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ rút tay về, quay người, ánh mắt thẫn thờ nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn sửng sốt, trước giờ Chấn Võ luôn nắm tay cậu không buông, chưa bao giờ chủ động rút ra. Ánh mắt của Chấn Võ càng làm trái tim cậu hoảng hốt, vội nắm lại bàn tay vẫn giơ cao của Chấn Võ, ngơ ngác hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Khóe môi cứng ngắc của Chấn Võ khẽ động đậy, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao. Uống hơi nhiều cho nên muốn dầm mưa cho tỉnh táo.”

Chấn Văn lo lắng sờ má Chấn Võ, cũng lạnh buốt. Lúc cậu chạm lên, Chấn Võ lại tránh đi, nhưng tránh được một nửa thì dừng lại, mặc cậu vuốt ve.

Chấn Văn nhíu mày, cẩn thận quan sát nét mặt Chấn Võ, muốn nhìn ra được gì đó: “Nhìn anh không giống như không sao. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói cho em biết đi.”

Chấn Võ cười tự giễu: “Anh có thể có chuyện gì được chứ? Trước giờ anh vẫn là người bình an vô sự nhất.”

Chấn Văn hơi nghiêng đầu, suy xét ẩn ý trong lời Chấn Võ, nhưng mãi vẫn không hiểu: “Anh có ý gì? Em nghe không hiểu lời anh nói.”

“Thôi, trời lạnh lắm, chúng ta về nhà đi. Đúng rồi, bữa tiệc tan rồi chứ?” Chấn Võ vừa nói sang chuyện khác, vừa nhìn xe đi lại trên đường, tìm một chiếc taxi, lại phát hiện xe mình ở không xa phía sau.

“Vâng. Lúc đi em đã nói với ba là anh uống nhiều nên về trước. Ba nói em về cùng anh, thời tiết này lái xe không an toàn.”

Tầm mắt Chấn Võ lại nhìn vào mắt Chấn Văn, duỗi tay ôm eo cậu, để hai người chui vào chung một chiếc ô, đi tới chỗ đậu xe.

Không chờ nhân viên phục vụ mở cửa xe, Chấn Võ đã ngồi vào hàng ghế sau. Chấn Văn lên xe, quay đầu nhìn Chấn Võ một lúc rồi mới nổ máy. Trong xe rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng Chấn Văn đưa mắt nhìn Chấn Võ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Trong xe rất tối, cậu không nhìn rõ nét mặt của anh. Mà lúc này, Chấn Võ đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, như là đã hạ quyết tâm không nhìn cậu.

Khác thường như vậy khiến Chấn Văn vô cùng hoài nghi. Nhưng trời mưa đường trơn, bánh xe bị trượt mấy lần khiến cậu không thể không tập trung lái xe. Cậu đành nhẫn nhịn, chờ Chấn Võ lên tiếng trước.

Nhưng về đến hầm đậu xe, Chấn Võ vẫn không nói một câu.

Xuống xe, Chấn Võ không chờ cậu đã đi về phía thang máy trước. Lúc đi vào, Chấn Văn cảm nhận được Chấn Võ hơi đứng lùi sang bên cạnh.

Chấn Văn không nhịn nổi nữa, hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế? Đừng nói với em là không có gì. Anh không biết nói dối, anh quên rồi sao?”

Chấn Võ mím chặt môi, không nói câu nào, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, ngoại trừ Chấn Văn.

Chấn Văn chuyển mắt nhìn theo hướng anh đang nhìn, rồi chợt đưa tay khóa cằm anh lại: “Sao anh lại trốn tránh em? Lẽ nào anh đã làm gì có lỗi với em?”

Chấn Võ không thể động đậy, rũ mắt nhìn môi Chấn Văn, đưa tay gỡ bàn tay đang nắm cằm mình của Chấn Văn ra, hai tay ôm mặt Chấn Văn, mãnh liệt hôn lên môi cậu.

Chấn Văn hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động kích động bất ngờ này của Chấn Võ, hai mắt tròn xoe nhìn đôi mắt nhắm lại cùng hàng mi rung rung của Chấn Võ ngay trước mắt. Dần dần, cậu đưa tay ôm eo Chấn Võ, hôn đáp lại.

Cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ khoác áo lông chồn, cầm túi xách màu đỏ, đi đôi giày cao gót chừng mười phân nhấc chân định bước vào, thấy hai người đang ôm nhau hôn mãnh liệt bên trong, ‘a’ một tiếng, thu chân lại, sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc cửa thang máy đóng lại, người phụ nữ mới hoàn hồn, vội đưa tay chặn cửa: “Này, các người muốn thân mật thì về nhà mà thân mật, sao phải nóng vội như vậy? Thang máy này không phải phòng ngủ nhà các người!”

Chấn Võ buông Chấn Văn ra, nhưng không phải vì lời của người phụ nữ kia, mà vì Chấn Văn đã thiếu dưỡng khí mà thở dốc.

Chấn Võ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, Chấn Văn đỏ mặt cũng xoay đầu lại.

Người phụ nữ bị hai người quay ra nhìn, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên: “Nhìn cái gì? Tôi nói đâu có sai!”

Chấn Võ ôm Chấn Văn lùi vào trong, nhường một chỗ cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhìn chỗ trống trong thang máy, chần chừ, thiếu tự tin nói: “Tôi… tôi chờ chuyến sau.”

Nhìn cửa thang máy đóng lại, Chấn Văn cúi đầu bật cười: “Chắc là chị ta bị chúng ta làm cho giật mình.” Cậu cho rằng sau nụ hôn vừa rồi, Chấn Võ sẽ trở lại bình thường, cho rằng trước đó chỉ là Chấn Võ cố ý trêu chọc mình.

Nhưng ngẩng đầu nhìn Chấn Võ, mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là bàn tay vẫn ôm chặt cậu không buông.

Hành động và vẻ mặt đối lập khiến Chấn Văn khó hiểu: “Chấn Võ, sao anh vẫn còn trầm mặt? Có thể nói cho em biết là có chuyện gì không?”

Chấn Võ thở dài, vẫn không mở miệng, đến khi thang máy lên tầng mười, Chấn Văn cũng không nhận được câu trả lời.

Cửa thang máy mở ra, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn ra khỏi thang máy.

Chấn Văn giận, hất tay anh ra: “Anh bị bệnh hả? Sao cứ im lặng mãi thế?”

Chấn Võ bước lại gần Chấn Văn, hé miệng mấy lần, nhưng đều không nói ra lời.

Anh xoay người, đi về phía cửa, chuẩn bị mở.

Chấn Văn bị chọc giận, cậu xông tới, chắn trước cửa, che khóa mật mã: “Không được! Anh không nói rõ thì không được vào nhà!” Chấn Văn khoanh tay nhìn Chấn Võ, nghiêm túc nói.

Cuối cùng Chấn Võ cũng chịu mở miệng: “Chúng ta vào nhà trước đã.”

“Sao em biết được sau khi vào anh có lại im lặng không chịu nói hay không?”

Chấn Võ dở khóc dở cười ôm vai Chấn Văn, ghé sát tai cậu, nói: “Anh đảm bảo anh sẽ không im lặng nữa, đã được chưa?”

Lúc này cửa thang máy lại mở ra, người phụ nữ vừa nãy từ trong thang máy đi ra, nhìn hai người đứng sát gần như dán lên người nhau, bước chân bước ra do dự, rồi chợt phóng vọt ra ngoài, lướt qua hai người, tới cửa phòng mình, mở khóa, bối rối trốn vào bên trong, một loạt hành động diễn ra cực kỳ nhanh.

Chấn Văn, Chấn Võ nhìn cửa phòng bên cạnh đóng sầm lại, Chấn Văn mới xoay người mở cửa. Chấn Võ theo Chấn Văn vào nhà. Vừa thay giày xong đã bị Chấn Văn đẩy lên tường, hai tay đặt trên vai Chấn Võ: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Chấn Võ hít vào một hơi thật sâu, nặng nề thở ra: “Anh thật sự không biết nên nói thế nào.”

“Không phải anh ngoại tình đấy chứ?” Chấn Văn khoa trương tỏ vẻ giật mình. Chấn Võ lại không có tâm trạng đùa giỡn cùng cậu, gạt tay Chấn Văn ra, vòng qua cậu, đi vào trong nhà.

Bước đến sofa trong phòng khách, Chấn Võ mới dừng lại. Chấn Văn đuổi theo, đang định hỏi tiếp, anh đã xoay người, làm Chấn Văn suýt va vào người anh: “Anh không nói là vì anh không biết đối mặt với em thế nào.”

“Anh có ý gì?”

“Anh đã biết lý do tại sao ngày đó em lại đi Anh. Thật ra là vì anh!”

Chấn Văn kinh ngạc há miệng, nhưng lập tức giấu đi, lui về sau một bước, gãi mũi: “Anh nói bậy bạ gì đó? Không phải em đã viết rõ trong thư rồi sao? Là vì bản thân em, liên quan gì đến anh?”

“Hôm nay anh đã nói chuyện với chú Ngô.”

“Chú Ngô? Nói chuyện gì?” Tầm mắt Chấn Văn rơi lên bờ vai Chấn Võ, như thể trên đó có gì thu hút cậu.

“Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà. Nhưng em có biết lúc đó anh bàng hoàng đến thế nào không? Đã bao năm qua, bao năm qua anh vẫn cảm thấy rất uất ức, ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng thức giấc anh vẫn còn cảm giác đó. Anh đối với em như vậy, em lại nói đi là đi, chỉ để lại một bức thư, sau đó là sáu năm dài chờ đợi đằng đẵng. Thậm chí đã có lúc anh hoài nghi tình cảm giữa chúng ta. Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, thì ra những uất ức, tức giận đó của anh nực cười biết bao. Bởi vì từ đầu đến cuối anh đều sai rồi, hoàn toàn sai! Người nên cảm thấy uất ức là em mới đúng! Vậy mà anh còn nghĩ mình Đấng Cứu Thế giải cứu em! Tất cả mọi người đều cho rằng anh là một thánh nhân, nhưng anh lại mới phát hiện, thì ra anh chỉ là một thằng hề.”

“Không ai nghĩ anh là một thằng hề hết! Hơn nữa em cũng không uất ức!”

“Nhưng anh thì có! Anh tưởng rằng mình biết tất cả, nhưng sự thật là anh bị lừa gạt, chẳng hay biết gì.”

“Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu như nói cho anh biết, anh sẽ để em đi sao? Anh sẽ chịu tiếp nhận vị trí này sao?”

“Không!” Chấn Võ nhìn thẳng vào mắt Chấn Văn: “Bởi vì anh sẽ đi cùng em!”

Bình luận

Truyện đang đọc