VĂN VÕ SONG TOÀN

Mặt tiền của tiệm mì mà bọn họ ăn trưa nhìn có vẻ không lớn, nhưng cửa sổ kính sát sàn giúp trong ngoài có thể nhìn nhau. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn, trong tiệm không quá nhiều người. Ba người ngồi gần cửa sổ, ánh nắng bên ngoài nghiêng bốn mươi lăm độ chiếu xuống, khiến chiếc bàn gần cửa sổ một nửa tắm trong ánh nắng, một nửa ở bên ngoài. Chấn Văn, Chấn Võ ngồi trong ánh nắng, trong tiệm có điều hòa, hoàn toàn xua tan hơi nóng, ngồi ở chỗ này vô cùng thoải mái.

Chấn Văn, Chấn Võ vốn là những thiếu niên hoạt bát, lúc này ngồi trong ánh nắng khiến cả hai người như đang phát sáng.

Mà Cố Tiềm đối diện lại khiến người khác có cảm giác âm trầm, ngồi trong ánh đèn yếu ớt của tiệm, dáng vẻ cũng u ám, trầm lặng.

Thấy Cố Tiềm như vậy, Chấn Văn cũng thu bớt ngang ngược, ngoại trừ hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt thì không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn mì.

Điện thoại của cậu đặt trên bàn đột nhiên kêu vang, Chấn Văn cầm lên nhìn, vội nhận điện thoại: “Vâng, xong rồi, lát nữa chúng con sẽ về. Không cần đâu ạ. Vậy được, chúng con chờ ở cổng học viện.”

Cúp điện thoại, Chấn Văn quay sang nhìn Chấn Võ: “Ba nói tiện đường nên sẽ tới đón chúng ta.”

Chấn Võ gật đầu. Có lẽ là Vương Tuần Dương cũng muốn biết kết quả phỏng vấn của anh, tiện đường chỉ là cái cớ mà thôi. Chấn Võ cười, hai cha con này thật giống nhau, đều tự biến trái tim quan tâm người khác thành chuyện nhân tiện, nhưng thật ra trong lòng lại rất để ý.

Ăn no, nhìn bát trước mặt Cố Tiềm còn nhiều, xem ra sức ăn của cậu ta không lớn, Chấn Võ lau miệng hỏi: “Cậu ăn không nhiều, chưa thấy đói bụng sao?”

Cố Tiềm khuấy mì trong bát, lắc đầu: “Tôi vốn ăn ít, lượng mì ở quán này lại quá nhiều.”

Chấn Võ khựng lại, hỏi tiếp: “Tôi có thể hỏi cậu đang ở cùng ai không?”

Cố Tiềm ngước mắt nhìn Chấn Võ, lại cúi đầu khều một sợi mì, rồi để nó rơi xuống bát, nói: “Tôi sống cùng chú, ba mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ.”

Như đã đoán trước được đáp án này, Chấn Võ không kinh ngạc như Chấn Văn, mà bình tĩnh hỏi; “Chú cậu không biết chuyện ở trường học sao?”

Cố Tiềm cười khổ nói: “Chú tôi sợ phiền, sét đánh trên trời còn thấy sợ. Dù chú ấy có biết, cũng chẳng giúp được gì. Nhưng may mà chú ấy đối xử với tôi rất tốt, coi tôi như con ruột.”

“Ừ, cũng phải. Tạo điều kiện để cậu học hết cấp ba, rồi lên đại học cũng không dễ dàng gì.”

Cố Tiềm nhìn gương mặt được ánh nắng chiếu vào mà càng thêm trắng của Chấn Võ, lại quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút thất thần, nhưng chốc lát sau đã quay lại nhìn Chấn Võ, nói: “Ừ, cho tôi học hết cấp ba đã là cố hết sức rồi, giờ tôi vào đại học sẽ càng khó khăn hơn. Cũng may tôi gặp được một người chịu giúp.” Cố Tiềm nói xong, mím môi, lại cúi đầu xuống.

Chấn Văn uống sạch nước canh trong bát rồi mới nói: “Chờ cậu lên đại học, trưởng thành rồi có thể đi làm thêm. Tôi có một người bạn, đã đi làm thêm từ hồi học trung học, giờ cậu ấy có thể tự lo được phí học đại học, rất giỏi.” Chấn Văn luôn rất bội phục sự kiên trì này của Hạ Vũ Hào, chỉ là chưa bao giờ nói trước mặt Hạ Vũ Hào mà thôi, cho nên có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thể hiện sự khâm phục của mình. Nếu như Hạ Vũ Hào ở đây, nghe cậu nói vậy chắc chắn sẽ bị sặc.

Cố Tiềm gật đầu: “Ừ, một tháng nữa tôi đến tuổi trưởng thành rồi, cũng dự định sẽ đi làm thêm.”

“Thật trùng hợp, bạn tôi cũng sinh tháng năm. Có cơ hội các cậu làm quen đi, có thể giúp đỡ nhau.”

Cố Tiềm cong môi nói: “Thật sao? Được.” Nói xong buông đũa: “Tôi phải về trước. Cảm ơn các cậu.”

Chấn Văn cười nói: “Cậu cảm ơn chúng tôi làm gì? Chúng tôi đâu có mời cậu ăn.”

“Các cậu ăn trưa với tôi, tôi đã rất vui rồi. Cảm ơn!”

Chấn Văn bị hành động biết ơn này của Cố Tiềm làm cho khó chịu. Cậu nhìn Chấn Võ, Chấn Võ nhẹ vỗ cậu, hai người cũng đứng dậy, cùng Cố Tiềm đi ra ngoài.

Cố Tiềm đứng trước cửa tiệm mì, nhìn dòng xe cộ đi lại trên đường, tầm mắt dừng lại ở một chiếc xe hơi màu đen đậu ở đối diện.

Chấn Văn nhìn theo tầm mắt cậu ta, thấy chiếc xe kia vội khởi động, rời đi.

“Sau này cậu học xong, cậu có thể ngồi trong xe hơi.” Chấn Văn nói, đột nhiên cảm giác vô cùng buồn nôn, không chịu nổi mà xoa cánh tay mình. Ở bên Chấn Võ quá lâu, giọng điệu nói chuyện càng ngày càng giống Chấn Võ rồi, lại nói mấy lời này để an ủi người khác.

“Ừ. Tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại.” Cố Tiềm nói xong, vẫy tay với hai người, đi về phía ga tàu điện ngầm, dáng vẻ như rất vội vã.

Hai người đi về cổng học viện, xe của Vương Tuần Dương đã đợi sẵn, chiếc xe hơi màu xám bạc dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Chấn Văn, Chấn Võ ngồi lên xe, Vương Tuần Dương ra hiệu cho tài xế lái đi.

Xe vừa chạy, điện thoại của Vương Tuần Dương chợt vang lên, mãi đến khi về đến nhà cũng chưa nói xong.

Đây là lần đầu Chấn Văn, Chấn Võ nghe thấy Vương Tuần Dương nói chuyện công việc trước mặt mình. Hình như, lúc Vương Tuần Dương ở nhà, đều rất ít khi nghe điện thoại. Nhìn Vương Tuần Dương nghiêm túc, nói chuyện gọn gàng dứt khoát, đanh thép, hai người đột nhiên có cảm giác kính nể.

Về đến nhà, Vương Tuần Dương mới đặt điện thoại xuống, nói tài xế có thể tan làm.

Vào nhà, Trần Cẩn đã ra đón: “Thế nào? Thuận lợi chứ?” Bà nhìn Chấn Võ hỏi.

“Vâng, con thấy khá thuận lợi, kết quả sẽ thông báo sau.”

Vương Tuần Dương rửa sạch tay xong, nói: “Ừ, con chắc sẽ đậu thôi. Chấn Văn thì chưa chắc, ha ha.”

“Ba, con có phải là con ruột của ba không vậy?” Chấn Văn oán giận nói với người ngồi trên ghế sofa, đưa tay lấy nho trên bàn trà, Trần Cẩn vội dời cái đĩa, Chấn Võ kéo Chấn Văn cùng đi rửa tay, hai mẹ con phối hợp rất ăn ý.

Vương Tuần Dương cười ha hả: “Bởi vì con là con ruột của ba nên ba mới rất hiểu con đó. Sao? Không phục?”

Tiếng nói của Chấn Văn vọng ra từ nhà vệ sinh: “Phục, sao con dám không phục?”

“Ba tin con mới lạ.”

Chờ mọi người đều ngồi xuống ghế sofa, Vương Tuần Dương mới nói: “Mẹ con đã nói với ba, con muốn sau khi lên đại học sẽ chuyển về biệt thự? Nếu vậy, ba cần sắp xếp người đưa đón các con.”

Chấn Văn đã quên mất lời nói của mình lúc trước, cậu nhìn Chấn Võ: “Có vẻ như Chấn Võ không muốn về đó.”

Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, hỏi: “Con nói xem?”

Chấn Võ suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Đại học là nơi có thể quen được nhiều bạn tốt, nếu như được đưa đón, chẳng những bị mất nhiều cơ hội, còn bị mấy bạn bè không thật lòng tiếp cận. Huống chi nếu như chúng con học ở khu khác nhau, thời gian học lại không cố định, đưa đón sẽ rất phiền toái.”

“Cho nên ý kiến của con là?”

“Chúng con muốn thuê một phòng trọ ở giữa hai nơi học, mẹ cũng không cần theo chúng con nữa. Bây giờ đến cả Chấn Văn cũng biết nấu cơm, chúng con có thể tự chăm sóc mình.”

“Ừ, cũng tốt, mấy năm nay con luôn ở bên cạnh Chấn Văn, cũng không có bạn bè nào khác ngoài thằng bé Hạ Vũ Hào kia. Các con đã lớn rồi, cũng nên kết nhiều bạn mới hơn, trải nghiệm nhiều hơn.” Vương Tuần Dương ho khan một tiếng, nói: “Về phần các con muốn ở riêng, ba không phản đối, có thêm bạn cũng không phải chuyện xấu. Nhưng nhất định phải chú ý quan sát, chớ quen bạn xấu. Còn nữa, chờ các con đủ tuổi, phải đi học lái xa, ai có bằng lái trước sẽ được mua xe trước. Mà dù có được mua xe cũng không được tùy tiện lái đi, đã biết chưa?”

“Vâng, cảm ơn ba!”

“Ừ.” Vương Tuần Dương nhìn Chấn Văn nãy giờ không lên tiếng, hỏi: “Còn con thì sao? Có ý kiến gì không?”

Chấn Văn lắc đầu nói: “Con không có ý kiến. Còn một việc nữa, anh kết thêm nhiều bạn, mới dễ tìm được bạn gái.”

Chấn Võ nhất thời không hiểu, nghi hoặc nhìn Chấn Văn: “Hả? Tại sao?” Sau đó chợt nghĩ ra cậu có ý gì, đỏ mặt, cúi đầu cười trộm.

Trần Cẩn bên kia không nể mặt mà cười: “Chấn Văn, không ngờ con lại là một bình dấm chua.”

Vương Tuần Dương lắc đầu: “Chấn Võ, con phải cẩn thận đấy, tính chiếm hữu của Chấn Văn rất mạnh.”

Chấn Văn kéo Chấn Võ, nói: “Được rồi, đã quyết định xong rồi, chúng con về phòng đây. Hai ngày nay mệt mỏi quá!” Chấn Văn không chờ Vương Tuần Dương đáp đã kéo Chấn Võ về phòng, đóng cửa lại.

Vào phòng, Chấn Văn ngã xuống giường, đưa tay đấm lưng.

“Em thấy ba mẹ càng ngày càng không giống người lớn, nói chuyện chẳng kiêng nể gì cả.”

Chấn Võ nằm xuống bên cạnh Chấn Văn nói: “Vốn nên như vậy. Đều là người một nhà, sao còn phải kiêng nể?”

Chấn Võ nói xong, nghiêng người, tay chống đầu, nhìn Chấn Văn, khóe môi tràn đầy ý cười.

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, hơi mất tự nhiên hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?”

Chấn Võ cười nói: “Hôm nay em làm rất tốt.”

“Hả? Làm gì tốt?”

“Đối với Cố Tiềm, em biểu hiện như một người bạn trai rộng lượng.”

“Em vốn rất rộng lượng, không phải chỉ có hôm nay.”

Chấn Võ không vạch trần cậu: “Tóm lại, cảm ơn em, Chấn Văn.”

Chấn Văn đẩy Chấn Võ, bất mãn nói: “Anh cảm ơn em làm gì? Em tự muốn làm, không liên quan đến anh, không cần cảm ơn em!”

“Được rồi, anh biết em vẫn rất để ý chuyện cậu ấy học cùng trường với anh, nhưng hôm nay chẳng những em không bài trừ cậu ấy, còn bắt đầu quan tâm đến cậu ấy. Đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”

“Cần anh khen em sao?” Chấn Văn xoay người, đưa lưng về phía Chấn Võ.

Chấn Võ nhìn sang, từ phía sau ôm Chấn Văn: “Anh biết, em vì anh. Rõ ràng em không thích cậu ấy, nhưng vẫn cố gắng thử quan tâm đến cậu ấy. Như vậy chính là yêu ai yêu cả đường đi nhỉ?”

“Yêu cái đầu anh ấy. Em thấy cậu ta đáng thương thôi.”

Chấn Võ gác đầu lên vai Chấn Văn, gò má dán lên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Mạnh miệng! Nhưng anh rất vui. Dù anh không thể giúp cậu ấy thoát khỏi những người kia, nhưng ít ra chúng ta có thể cho cậu ấy cảm giác được quan tâm, không còn cô độc nữa.”

Chấn Văn im lặng một lúc, đặt tay lên cánh tay Chấn Võ đang ôm mình, nói: “Nên bắt anh học quản lý cùng em mới phải. Lên đại học, trường của em và anh xa nhau như vậy, hàng ngày chỉ gặp nhau vào buổi tối.” Khiến cậu tức giận chính là về sau Cố Tiềm có thể thường xuyên gặp Chấn Võ, thậm chí thời gian còn nhiều hơn cậu.

“Cũng không phải, khi nào không có lớp học, chúng ta có thể gặp nhau mà. Em có thể đến trường anh, anh có thể đến chỗ em. Như vậy còn có thêm mấy nơi hẹn hò, không tốt sao?”

“Được rồi. Em biết rồi. Nhưng em nói trước, không được quyến rũ người khác, không được cười ngốc với người khác.”

“Anh cười ngốc? Em nói anh cười ngốc?” Chấn Võ giả bộ tức giận mà lật người Chấn Văn lại.

Chấn Văn ôm trán, giờ mới nhớ ra từ này mới chỉ xuất hiện trong đầu cậu, chứ cậu chưa bao giờ nói ra. Giờ lại buột miệng nói ra trước mặt Chấn Võ thế này, đúng là cái miệng làm hại cái thân mà.

Chấn Võ xoay người, tung chân qua người Chấn Văn, hai tay chống hai bên, cúi sát mặt Chấn Văn.

“Em cảm thấy anh cười thế này ngốc lắm sao?”

Nhìn vào mắt Chấn Võ, ánh mắt như nhìn thấu lòng cậu, khiến cậu ngứa ngáy. Nụ cười của Chấn Võ lúc này rất gợi cảm, thậm chí rất xinh đẹp.

“Được rồi, em sai rồi, nhận phạt!”

“Nếu đã vậy, anh sẽ giảm nhẹ hình phạt.”

Chấn Võ cúi đầu, hôn lên mắt, lên mũi, lên khóe miệng, cuối cùng ngậm lấy cánh môi của Chấn Văn, mười ngón tay đan chặt tay cậu.

Hai trái tim cách lớp quần áo mỗi lúc đập càng mạnh, đụng lên lồng ngực đối phương, như muốn thay chủ nhân của chúng biểu đạt hạnh phúc.

o0o Hết chương 80 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc