VĂN VÕ SONG TOÀN

Bốn người hàn huyên cả một buổi chiều, đến khi dừng lại, trời đã dần buông xuống.

Chấn Võ từ chối lời giữ lại của Hạ Vũ Hào, lý do khiến Hạ Vũ Hào không thể phản bác: hiếm khi có được ngày nghỉ tận hưởng thế giới hai người, không thể lãng phí một cách vô ích.

Lên xe, Chấn Võ vẫn rất yên lặng, Chấn Văn liếc trộm, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.

Bữa trưa hôm nay Chấn Võ cũng rất ít nói, chỉ như cười như không nhìn bọn cậu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng hỏi đến, anh mới nói mấy câu, sau đó giống như tàng hình, ngồi cùng Khâu Tử Hiên nhìn cậu và Hạ Vũ Hào nói chuyện trên trời dưới biển.

Nhưng tại sao nhìn vẻ mặt Chấn Võ lại có vẻ không vui? Chấn Văn do dự giữa hỏi và không, cuối cùng quyết định cứ để Chấn Võ lái xe về nhà trước đã.

Nhìn con đường và dòng người lướt vụt qua bên ngoài cửa kính còn hiệu quả hơn cả trò đếm cừu, Chấn Văn mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi Chấn Võ tháo dây an toàn cho cậu, cậu mới giật mình tỉnh giấc, nhìn mặt Chấn Võ gần ngay gang tấc.

“Anh làm gì vậy?”

“Không làm gì cả. Nếu em không tỉnh, anh sẽ bế em lên nhà.”

“Được rồi, không phải em đã tỉnh rồi sao?”

Chấn Võ khẽ cười, mở cửa, xuống xe. Chấn Văn theo chân anh vào thang máy.

“Anh đã đặt đồ ăn tối, chắc hẳn một lát sẽ tới. Hiếm khi vui vẻ như hôm nay, em có muốn uống vài ly không?”

“Anh chọc em đấy à? Biết rõ em một ly đã gục.”

“Vậy thì uống một ly thôi.”

Chấn Văn nhìn sườn mặt Chấn Võ đang nhìn thẳng phía trước: “Chấn Võ, em đã nói bây giờ càng ngày anh càng giảo hoạt chưa?”

“Giảo hoạt? Tại sao lại nói như vậy?”

“Lúc nào anh cũng gài bẫy để em nhảy vào, em đã không biết lại còn đi cảm ơn.”

“Em không biết câu chuyện Khương Thái Công câu cá sao?”

“Ý anh muốn nói là em tự nguyện nhảy vào?”

“Chứ còn gì nữa? Anh đâu có ép buộc em.” Chấn Võ cười đắc ý, rồi lại nhìn phía trước, miệng mím chặt như là đã hạ quyết tâm sẽ không nói thêm gì nữa.

Vào nhà, vừa thay quần áo xong thì đồ ăn đã giao đến.

Chấn Võ đặt hai ly rượu lên bàn, bày thức ăn, cũng không biết lấy ở đâu ra hai cây nến mà đốt lên. Chấn Văn khoanh tay dựa tường nhìn anh đi tới đi lui, mãi cho đến khi Chấn Võ bày biện xong xuôi, cười híp mắt nhìn cậu.

Chấn Văn giống như bị thôi miên, vô thức đi tới, vòng tay ôm Chấn Võ, tựa đầu lên vai anh.

“Làm gì mà khoa trương như vậy? Một bữa tối thôi mà.”

“Đây là bữa tối nhàn hạ đầu tiên, lại chỉ có hai chúng ta kể từ khi em trở về. Anh đột nhiên thèm cảm giác hẹn hò, cho nên mới sắp xếp lãng mạn một chút.”

“Vậy sao chúng ta không đi ra ngoài hẹn hò?”

Chấn Võ lắc đầu: “Đi ra ngoài thì em không thể uống rượu.”

“Làm gì mà nhất định phải uống rượu? Anh muốn em say mất lý trí sao?” Chấn Văn nhẹ cắn vành tai Chấn Võ.

Chấn Võ cười tránh đi, kéo Chấn Văn ngồi xuống, cầm chai sâm banh, rót vào ly cho Chấn Văn. Sau đó Chấn Võ ngồi xuống, cầm ly rượu lên: “Chấn Văn, anh mời em!”

“Em mời anh mới đúng chứ? Anh lớn hơn em mà.”

“Em thật bắt bẻ.”

“Được rồi, em nói đùa thôi. Nhưng sao anh lại mời em?”

“Vì em đã trở về, không đáng để uống một ly hay sao?” Chấn Võ hơi dừng lại mới nói, thật ra câu anh muốn nói là: ‘Vì em đã chịu trở về’.

Không biết có phải là Chấn Văn nghe được lời trong lòng anh hay không, cậu trầm mặc một lát, rồi cũng cười, giơ ly rượu lên, không đợi Chấn Võ nói uống chậm thôi đã cạn sạch.

Chấn Võ lại rót thêm rượu cho cậu, rồi gắp mấy món ăn Chấn Văn thích vào bát của cậu: “Em ăn đi, bụng rỗng uống rượu rất khó chịu, cũng rất dễ say.”

“Không phải anh muốn em say hay sao?” Mặt Chấn Văn đã bắt đầu ửng đỏ, nhìn Chấn Võ, cười khổ.

“Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn bầu không khí thêm lãng mạn thôi. Không khí lãng mạn đương nhiên không thể thiếu nến và rượu ngon.”

“Sao anh không nói sớm? Em đã uống cạn rồi, phải làm sao đây?” Chấn Văn chống cằm, vẻ mặt lờ đờ như say rượu.

Chấn Võ thấy Chấn Văn không ăn gì, gắp một miếng rau đưa tới miệng cậu.

Chấn Văn cau mày nhìn, nhưng vẫn há miệng.

“Còn làm sao nữa? Ăn một chút đi, nếu không lát nữa sẽ khó chịu.”

Chấn Văn giống như đứa trẻ lên ba, ngồi đó chăm chú nhìn Chấn Võ, ăn tất cả những thứ Chấn Võ đút cho mình, trong lúc vô thức đã ăn gần hết một bát.

“Thôi, em ăn no rồi, anh ăn đi, em ngồi cùng anh.”

“Anh còn tưởng em sẽ nói em đút cho anh chứ.” Chấn Võ làm bộ đau lòng mà lắc đầu, khóe môi hạ xuống.

Chấn Văn lập tức ngồi thẳng người lên, cầm đũa, cũng chẳng để ý mình gắp thứ gì, đưa tới trước mặt Chấn Võ. Nếu Chấn Võ không phản ứng nhanh, điều chỉnh tay Chấn Văn mới ngậm được đồ ăn cậu đút cho, e rằng cậu đã nhét vào mũi anh rồi.

Chấn Võ đè tay Chấn Văn: “Được rồi, anh tự ăn, em ra ghế sofa nằm nghỉ một lát đi.”

Chấn Văn lắc đầu, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình: “Em chờ anh ăn.”

Trước đôi mắt tròn xoe của Chấn Văn, Chấn Võ vội vàng ăn mấy miếng, rồi dọn dẹp bàn. Sau đó kéo Chấn Văn đến ghế sofa.

“Em nghỉ một lát, anh đi bật nước tắm.”

Chấn Văn gật đầu, híp mắt, cảm nhận hơi cồn đang chậm rãi lan khắp thân thể, râm ran.

Đến khi Chấn Võ từ phòng tắm đi ra, nhìn Chấn Văn mơ màng nằm trên ghế sofa, tâm trạng rối rắm. Lúc Chấn Văn uống rượu say, cả người đều ửng đỏ, thật đúng như câu: mình ngọc lê lết.

Mắt Chấn Văn nửa nhắm nửa mở, lông mi rung rung, nghe tiếng Chấn Võ đi ra mới gắng mở to đôi mắt lờ đờ nhìn anh.

“Em không thấy lạnh sao?” Chấn Võ ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, chạm lên người Chấn Văn, may là ấm áp.

“Còn phải tắm mà? Em sợ nếu như em ngủ mất, anh lại phải cởi quần áo giúp em, không bằng tự mình làm.”

“Em thế này thì tắm thế nào? Bồn tắm lớn như vậy.”

“Bồn tắm lớn thì chúng ta cùng tắm.”

Chấn Võ hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt Chấn Văn, quả nhiên uống say như biến thành người khác: “Anh còn tưởng em không thích tắm cùng anh.”

Từ sau khi trở về, ngoại trừ ngày đầu tiên, Chấn Văn đều nhân lúc Chấn Võ bận rộn mà đi tắm trước, như là không muốn tắm cùng nhau. Nhưng dù sao lần nào cậu cũng có lý do chính đáng, nên Chấn Võ không dám khẳng định.

Chấn Văn chống người dậy, đưa tay ôm cổ Chấn Võ: “Không mau lên em ngủ mất bây giờ.”

Chấn Võ phì cười, túm phần dưới cánh tay Chấn Văn, nâng cậu dậy: “Hình như em nặng hơn rồi.”

“Không phải nhờ anh hay sao?” Chấn Văn gục lên vai Chấn Võ, mặt càng lúc càng đỏ.

Chấn Võ bước nhanh đến phòng tắm, nhẹ nhàng đặt Chấn Văn vào trong bồn. Anh còn chưa đứng dậy, Chấn Văn đã túm cổ áo anh, Chấn Võ không kịp kêu lên một tiếng đã bị cậu kéo ngã vào trong bồn tắm lớn.

Chấn Văn vội kéo Chấn Võ chìm trong nước lên, cầm khăn mặt bên cạnh lau nước trên mặt anh, cười vô cùng khoái chí.

Khi có thể mở mắt, Chấn Võ dở khóc dở cười nhìn Chấn Văn: “Em muốn tắm cùng anh, anh vui mừng còn không kịp, không cần em phải hành động, sẽ rất khó cởi đồ.”

Quần áo ướt đẫm của Chấn Võ dính sát ngực anh, phần ngực hơi nhô lên cùng cơ thể đường cong rõ ràng lập tức hấp dẫn tầm mắt Chấn Văn.

“Vậy thì đừng cởi, nhìn thế này rất đẹp.” Chấn Văn nói xong, chậm rãi lướt người tới, hai tay không chút kiêng nể vươn thẳng tới trọng điểm.

Chấn Văn còn chưa nói hết, Chấn Võ đã bị cậu quyến rũ, chặn lấy bờ môi đang tiến tới. Ánh mắt Chấn Văn lúc này tràn ngập mê ly, hai gò má đỏ ửng cùng cánh môi ướt át, gợi cảm đến mức dù cậu không làm gì anh cũng đã buông đao đầu hàng.

Đến khi sóng gợn trong bồn tắm lắng lại, Chấn Võ kéo Chấn Văn lại sát người mình, mở nước nóng, đổi nước trong bồn.

Chấn Văn dần thở đều đặn trở lại, tựa trong ngực anh.

“Em ổn chứ?”

Chấn Văn nhắm mắt nằm trong ngực khẽ gật đầu, ngay cả lên tiếng đáp cũng lười.

Chấn Võ đóng vòi hoa sen lại, một tay đỡ thân thể Chấn Văn, bước ra khỏi bồn tắm, rồi khom người, muốn bế cậu lên.

Chấn Văn đè tay anh lại: “Không cần, em tự đi ra.” Nhưng Chấn Võ không rút tay về, đỡ Chấn Văn từ bồn tắm đi ra, lau nước trên người cậu.

Chấn Võ đỡ Chấn Văn ngồi xuống ghế, cầm máy sấy sấy khô tóc cho cậu. Toàn bộ quá trình, Chấn Văn đều nhắm mắt, mặc Chấn Võ làm gì thì làm.

Tóc gần khô, Chấn Văn như là sắp ngủ, Chấn Võ nâng Chấn Văn dậy, hai người dựa lên người nhau, đi từ phòng tắm về phòng ngủ.

Chấn Võ đỡ Chấn Văn nằm xuống giường, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, dọn dẹp phòng tắm, đến khi quay về phòng ngủ, Chấn Văn đã ngủ say rồi.

Nhìn Chấn Văn ngủ say, Chấn Võ thẫn thờ như thấy lại cảnh tượng trước cuộc chia ly khiến anh không thể nào quên trước kia, lúc đó Chấn Văn cũng ngủ thế này.

Chấn Võ chui vào trong chăn, ôm lấy Chấn Văn từ phía sau. May mắn thay, lần này Chấn Văn sẽ không đi nữa.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Chấn Võ lại quanh quẩn cảm giác đau nhức khó nói nên lời.

Sau lần kịch liệt trong ngày Chấn Văn trở về, hôn môi và tiếp xúc thân mật đã trở thành giới hạn của Chấn Võ, mà dường như Chấn Văn không có ham muốn mãnh liệt như vậy, thật có thể dùng từ ‘tương kính như tân’ để miêu tả về cuộc sống trên giường của hai người.

Hơn một tuần lễ, nhìn người trong lòng khêu gợi nằm bên cạnh mà phải nhịn, hơn nữa còn nhịn rất tốt, thỉnh thoảng Chấn Võ còn cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ chuyển thế.

Không phải là anh không muốn, thực tế thì ngày nào anh cũng nghĩ đến, nhưng phản ứng kỳ lạ của Chấn Văn ngày đó khiến anh rất để tâm. Anh còn suy đoán do nhiều năm không gặp, giữa hai người có chút xa lạ nên mới như vậy.

Hôm nay, lúc Hạ Vũ Hào nhắc tới chuyện anh từng nhìn thấy bóng lưng của cậu, phản ứng của Chấn Văn có vẻ rất bình thường, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Đến khi sắp ra về, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh, anh như đã hiểu ra không đúng ở chỗ nào.

Chấn Văn không hỏi tình trạng sức khỏe của anh khi đó, không kinh ngạc vì anh bị bệnh, thậm chí còn không chút để tâm. Dường như cậu đang cố lảng tránh chuyện này.

Nhưng Chấn Văn không thể nào không để tâm, trừ khi cậu đã biết từ trước, trừ khi bóng lưng mà anh nhìn thấy đúng là Chấn Văn.

Nhưng càng không hợp lý chính là, tại sao Chấn Văn trở về nước mà lại trốn tránh không gặp anh? Tại sao cậu phải trốn đi? Vì sợ anh nhìn thấy gì sao?

Vốn dĩ anh định mượn khung cảnh ấm áp cùng tác dụng của cồn để Chấn Văn say rượu mà nói thật, nhưng Chấn Văn lại uống một hơi cạn ly, sau đó tất cả không còn theo kế hoạch của anh nữa.

Cuối cùng Chấn Võ đành mang theo rất nhiều câu hỏi tại sao chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Chuyện này tìm cơ hội khác để hỏi vậy.

Dù thế nào, bây giờ Chấn Văn đã trở lại, nằm ngay trong ngực anh.

Những chuyện khác từ từ hỏi cậu là được.

Bình luận

Truyện đang đọc