Hội nghị năm năm của tập đoàn Minh thị, hội trường tráng lệ thế nào không cần phải nói.
Trong bữa tiệc, tất cả nhân viên đều ngang hàng, gần như có thể thoải mái ăn uống no say, trò chuyện tùy ý.
Mỗi chi nhánh công ty đều chuẩn bị những tiết mục khác nhau. Dù là ngang hàng, nhưng dù sao toàn bộ người lãnh đạo của Tập đoàn đều có mặt, cho nên đương nhiên mỗi nhân viên đều muốn thể hiện quyết tâm làm việc của mình trong năm năm tới, bởi vậy mà tiết mục của họ đều được dốc lòng chuẩn bị.
Tất cả màn biểu diễn đều khiến mọi người hào hứng đến đỏ mặt, phần rút thăm và trao thưởng càng khiến bữa tiệc lên đến cao trào, người nhận được giải thưởng cao nhất vui sướng đến gần như té xỉu tại chỗ, mà người không nhận được cũng vui vẻ cầm lì xì, không chút ảnh hưởng đến tâm trạng.
Đến khi tất cả hoạt động đã xong, mọi người ăn uống, hát nhảy, chơi trò chơi, vô cùng náo nhiệt.
Từ khi mở màn, Chấn Văn, Chấn Võ chỉ im lặng ngồi dưới quan sát mọi người. Bọn họ nghĩ nếu như trúng giải thưởng lớn sẽ tặng lại cho Hạ Vũ Hào, coi như quà cưới. Đáng tiếc, vận may của hai người đều bình thường.
Quá trình chủ yếu đã xong, đến lượt các công ty chi nhánh chủ trì, nhưng không giới hạn ở chi nhánh của mình, mà mỗi chi nhánh đều tổ chức một trò chơi, ai chơi đều có phần thưởng.
Mượn cơ hội này, giám đốc công ty chi nhánh, quản lí các phòng lần lượt đi đến chỗ quản lý cấp cao, trò chuyện với bọn họ mấy câu. Dù sao muốn gặp được những nhân vật này một lần vốn chẳng phải việc dễ dàng.
Chấn Văn bị Hạ Vũ Hào kéo đến tham gia trò chơi của phòng Marketing, Chấn Võ bị mấy người vây lấy trò chuyện, không thể tham gia. Nhìn Chắn Văn chơi cực kỳ vui vẻ, Chấn Võ không tự chủ cười, mặc dù đang nói chuyện với người khác, nhưng một nửa tâm tư lại ở chỗ Chấn Văn.
Anh vô cùng may mắn vì mình đã quyết định đúng đắn, để Chấn Văn nói hết những chuyện trong lòng ra. Chấn Văn dần trở về làm Chấn Văn của anh rồi.
Anh vừa trò chuyện xong với giám đốc của một công ty chi nhánh, đang định đi tới chơi cùng Chấn Văn thì thấy Ngô Khải Hải cầm một ly rượu đi tới chỗ mình, bước chân lảo đảo chực ngã, anh vội vươn tay đỡ ông.
Mặt của ông đã đỏ rực, gót chân không chạm đất, xem ra đã uống rất nhiều.
Cũng khó trách, hôm nay ông rất may mắn, rút được giải ba, một chuyến du lịch Thái Lan, ngoại trừ mua sắm, tất cả chi phí đều được công ty chi trả.
Sau khi đứng vững, Ngô Khải Hải ngước đầu, thấy là Chấn Võ thì duỗi ngón tay chỉ anh, toét miệng cười, mùi rượu xông thẳng ra. Chấn Võ hơi nghiêng đầu tránh đi, đỡ ông ngồi xuống ghế, rồi ngồi đối diện ông.
Ngô Khải Hải lờ đờ nhìn anh, khóe môi nhếch lên cười, lời nói không quá rõ ràng: “Chấn Võ à Chấn Võ! Chú rất bội phục cháu, còn cả Chấn Văn nữa, hai đứa không hổ là con trai của Tuần Dương. Thằng con của chú thật không có tiền đồ, chỉ có thể là một nhân viên tầm thường, đã lâu như vậy, đừng nói đến thăng chức, ngay cả sát hạch cũng chỉ miễn cưỡng cho qua. Chú thật bội phục cháu, thật đấy! Chú mời cháu một ly.”
Chấn Võ vội nâng ly: “Chú Ngô, cháu nào dám để chú mời rượu. Chú là trưởng bối.”
Ngô Khải Hải lắc đầu, xua tay nói: “Trong quan hệ cá nhân, chú là chú của cháu, trong công việc, chúng ta xem như bình đẳng. Chú mời cháu, không sao hết!” Nói xong không đợi Chấn Võ phản bác đã bưng ly uống một hơi cạn sạch.
Chấn Võ bất lực uống theo, rồi rót thêm rượu cho Ngô Khải Hải.
Bên kia Chấn Văn lại sảng khoái cười to, khiến cho Chấn Võ không nhịn được đưa mắt nhìn. Ngô Khải Hải theo ánh mắt của Chấn Võ, nhìn Chấn Văn đang chơi cùng mọi người, thở dài: “Chấn Văn, giống hệt ba mình, thật bướng bỉnh! Chỉ biết cắm đầu chạy, quyết không thay đổi, càng không chùn bước. Nói thật, lúc mới biết thằng bé thích con trai, chú còn cảm thấy tiếc thay nó. Một đứa trẻ tốt như vậy, sao lại thích con trai cơ chứ? Nhưng người thằng bé thích là cháu, giờ chú lại thấy mừng cho nó! Hai cháu, rất xứng đôi. Là cặp đôi trên trời khó thấy, mặt đất khó tìm. Đến khi các cháu kết hôn, chú nhất định sẽ mừng thật lớn!”
Chấn Võ bị dáng vẻ giải bày của Ngô Khải Hải chọc cười. Từ lúc anh vào công ty, Ngô Khải Hải luôn rất khó tính với anh, bây giờ có thể khen ngợi như vậy, thật không dễ dàng chút nào.
Chấn Võ mỉm cười nói cảm ơn.
Ngô Khải Hải lắc đầu, né tránh ánh mắt của Chấn Võ, nhìn ly rượu trong tay chằm chằm: “Cháu đừng cảm ơn chú, cháu không hận chú là chú mừng rồi.”
Chấn Võ sửng sốt, sau đó tỏ vẻ không đồng ý nói: “Chú Ngô là trưởng bối, nghiêm khắc với chúng cháu là bình thường, sao chúng cháu có thể hận?”
Ngô Khải Hải vẫn lắc đầu không ngừng: “Thôi, không nói nữa. Sớm biết các cháu là đứa nhỏ thế này, sớm biết xã hội có thể tiếp nhận, ban đầu chúng ta không nên phản đối Chấn Văn.”
Nghe thấy tên Chấn Văn, nhìn thái độ khác thường của Ngô Khải Hải, lòng Chấn Võ hơi thắt lại. Anh vội che giấu dao động trong lòng, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, hỏi: “Phản đối Chấn Văn? Phản đối gì cơ ạ?”
Ngô Khải Hải sờ mặt mình, tay còn lại đặt lên đầu gối Chấn Võ, xoa vuốt nói: “Nói thế nào đi nữa, Chấn Văn là một đứa trẻ tốt, cháu phải quý trọng nó, nhất định phải quý trọng nó. Không nói nữa, chú uống nhiều rồi, không thể nói thêm nữa.”
Chấn Võ nhìn ông định đứng dậy rời đi, đỡ ông, nói vội: “Chú Ngô, chú uống nhiều rồi, hay là nằm xuống ghế ngài nghỉ ngơi một lát? Hoặc thuê một phòng cũng được.”
Ngô Khải Hải khoát tay: “Không cần, chú uống không nhiều lắm. Chú về đây, vợ chú đang chờ.”
Chấn Võ đỡ ông đi đến bên cạnh Vương Tuần Dương, Vương Tuần Dương cũng đã ngà ngà say, thấy Ngô Khải Hải say khướt như vậy, vội gọi người tới đỡ ông, rồi lại tự sắp xếp người đưa ông về nhà.
Chấn Võ nhìn Ngô Khải Hải được người dìu đi, lại thấy Vương Tuần Dương lén liếc mình, đến khi anh nhìn sang thì vội tránh đi. Chấn Võ mím môi, rồi kéo ra thành nụ cười, giả bộ như không phát hiện ra ánh mắt liếc trộm của Vương Tuần Dương, chào Vương Tuần Dương xong liền xoay người đi về chỗ đám đông.
Quay đầu, thấy Vương Tuần Dương không nhìn theo mình nữa, Chấn Võ vội theo đường khác vòng ra cửa, chạy nhanh đuổi theo hai người vừa đi ra.
Anh vỗ vai một người trong đó: “Anh quay lại tiếp tục chơi đi, tôi nói với chú Ngô mấy câu rồi sẽ đưa chú ấy ra xe.”
Người nọ thấy Tổng Giám đốc đã nói vậy, đương nhiên không nói gì nữa, vui vẻ trở lại hội trường.
Chấn Võ dìu Ngô Khải Hải vào thang máy, Ngô Khải Hải mơ màng tựa lên thang máy, ánh mắt nửa khép nửa mở, như là sắp ngủ.
Chấn Võ nhẹ nhàng gọi: “Chú Ngô.”
Ngô Khải Hải chậm chạp đáp lại một tiếng.
Chấn Võ nói tiếp: “Chú không cần lo lắng, Chấn Văn đã nói hết với cháu rồi, em ấy không hề hận chú. Nếu không nhờ có chú, chúng cháu có thể có được ngày hôm nay sao?”
Chấn Võ đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, như là hoảng hốt, như là đau lòng, khiến dạ dày anh co rút đau đớn.
Nghe những lời nói không rõ của Ngô Khải Hải, anh đoán ông đang giấu gì đó, mà chuyện này có liên quan đến Chấn Văn.
Vì vậy anh đóng kịch, lại nói lập lờ nước đôi, sau đó quan sát Ngô Khải Hải, xem phản ứng của ông.
Có lẽ chỉ có lúc này mới khiến Ngô Khải Hải nói ra lời thật. Nếu không phải ông vô cùng vui vẻ, chắc là sẽ không uống say đến mức này.
Từ những lời ông vô tình thổ lộ, sự thật cất giấu phía sau khiến trái tim bình thản của Chấn Võ lại nổi sóng, giống như hạnh phúc tưởng chừng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay là sờ thấy lại đột nhiên bị một rào cản như ẩn như hiện chắn mất, không biết là thật hay giả, không biết là mơ hay thật.
Bây giờ, anh rất muốn biết đáp án!
Ngô Khải Hải hé mắt nhìn Chấn Võ: “Chấn Văn đã nói với cháu?”
Chấn Võ vội nở nụ cười trống rỗng, gật đầu: “Giữa hai chúng cháu chưa bao giờ có bí mật.”
Anh cảm thấy rất may mắn vì lúc này Ngô Khải Hải đã say đến mức không nhìn rõ mặt anh cho nên mới không nhận ra vẻ mặt mà anh đang cố che giấu.
Ngô Khải Hải thở ra một hơi dài: “Tuần Dương còn dặn đi dặn lại chú không nên nhiều lời. Thì ra miệng Chấn Văn còn nhanh hơn chú.”
Chấn Võ cảm thấy có cơ hội, lập tức phụ họa: “Chấn Văn nói ngày trước em ấy rời đi là đúng đắn.”
“Đúng vậy! Khi đó xảy ra chuyện lớn như thế, Minh thị suýt chút nữa sụp đổ, tiếng xấu của Chấn Văn lan xa, nếu như thằng bé tiếp nhận Minh thị, không phải sẽ tự tay chôn vùi Minh thị hay sao? Bốn người chúng ta phản đối, chỉ có A Liên và ba cháu là cố thuyết phục, cuối cùng vẫn là Chấn Văn hiểu chuyện. Thằng bé nói nó không phải là đứa con trai độc nhất của Tuần Dương, còn có cháu, chỉ cần cháu tiếp nhận là sẽ không còn chuyện gì nữa.”
“Thật ra Chấn Văn vẫn luôn muốn cháu tiếp nhận Minh thị, nhưng cháu không đồng ý.” Chấn Võ mơ hồ nhớ lại chuyện cũ.
“Cho nên mới nói Chấn Văn rất hiểu cháu. Thằng bé biết nhất định cháu sẽ không đồng ý, nhất là trong tình huống đó. Nhưng mà khi ấy còn biện pháp nào khác đâu? Tin tức xôn xao trên mạng, dù đã đính chính nhưng vẫn còn ít nhất một nửa người hoài nghi. Chỉ cần Chấn Văn xuất hiện ở Minh thị, bị người nhận ra, vài người phản đối cũng có thể làm tro tàn cháy lại. Đến lúc đó, cả cháu cũng sẽ bị liên lụy. Minh thị đã tràn đầy nguy cơ sẽ không chịu đựng nổi tổn thất lần thứ hai. Cho nên, đành để thằng bé chịu khổ, đứa nhỏ chưa bao giờ xa nhà lại gồng mình một mình đi Anh. Như vậy, bên cạnh Tuần Dương chỉ còn mình cháu, cháu mới đúng lý hợp tình mà tiếp nhận.”
Nói đến đây, thang máy đã đi xuống tầng một. Chấn Võ dìu Ngô Khải Hải ra khỏi thang máy, sau khi giao cho tài xế của ông thì ngơ ngác đứng đó.
Nụ cười ngụy trang vừa rồi đã biến mất, mặt Chấn Võ trống rỗng, không biểu cảm, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng. Anh không thể nói rõ mình đang cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt, hay bàng HSu khi biết sự thật.
Thì ra chuyện năm đó không giải quyết dễ dàng như ba nói, những lời kia chỉ là nói cho bọn anh, mà cuối cùng chỉ có mình anh bị gạt, không hay biết gì.
Thì ra lý do Chấn Văn đi Anh không phải là vì cậu không tự tin đứng cạnh anh như những lời cậu viết trong lá thư để lại, ít nhất không chỉ có lý do này. Lý do quan trọng nhất là anh!
Chấn Văn chịu khổ đều là vì anh! Nếu như không tại anh, năm đó Cố Tiềm sẽ không làm hại Chấn Văn. Nếu như không vì anh, Chấn Văn không cần rời Đài Loan, gặp phải người phụ nữ kia, khiến cậu rơi vào ác mộng lần nữa. Mà sáu năm trước, khi Chấn Văn mới rời đi, anh đã từng oán giận cậu, thậm chí muốn từ bỏ ước hẹn giữa hai người.
Anh vẫn luôn cho rằng mình là người bị phụ lòng, không ngờ anh mới là người phụ lòng Chấn Văn! Anh hoàn toàn không nhìn ra tấm lòng của Chấn Văn, lời nói sẽ trở thành người đứng phía trước anh của cậu, cậu không chỉ đã nói, mà còn đã làm được.
Chấn Võ lê bước trở lại thang máy, nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa, cười khinh miệt. Anh còn tưởng rằng mình là Đấng Cứu Thế, vui sướng vì tưởng rằng mình giúp Chấn Văn thoát khỏi bóng ma sợ hãi. Thì ra tất cả đều do anh gây ra cho cậu. Ở bên Chấn Văn, anh như quỷ dữ đội lốt thiên sứ. Gương mặt phản chiếu trên cửa thang máy vặn vẹo đáng sợ.
Đứng ở cửa hội trường, nghe tiếng cười nói huyên náo bên trong, dù có nhiều người như vậy, anh vẫn nghe thấy tiếng của Chấn Văn rất rõ ràng, lẫn trong đám người cũng có thể nhanh chóng tìm được Chấn Văn.
Anh đứng từ xa nhìn Chấn Văn. Cậu đứng đó cười lớn cùng mọi người, mỗi lúc gián đoạn đều nhìn quanh tìm kiếm.
Anh biết Chấn Văn đang tìm mình, nhưng khi tầm mắt Chấn Văn đảo đến chỗ anh, anh vội núp sang một bên.
Anh không dám trở vào hội trường, anh không biết mình phải đối mặt với Chấn Văn thế nào. Anh cần tĩnh tâm suy nghĩ, anh cần suy nghĩ thật kỹ càng.
Chấn Võ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Chấn Văn: “Anh có việc nên đi trước.” Ngón tay dừng trên nút gửi hồi lâu, lại nhắn thêm một câu, “Buổi tối gặp!”
Rồi thả điện thoại vào trong túi, hít sâu một hơi, nhìn Chấn Văn lần cuối, xoay người rời đi.