VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn đi được xe mô tô là một tuần lễ sau đó. Mỗi ngày, sau khi tan học, Chấn Võ đều tới đây luyện cùng cậu. Không biết là do có Chấn Võ bên cạnh, hay là thời gian, công sức bỏ ra không uổng phí, Chấn Văn đã có thể dễ dàng điều khiển xe mô tô, chuyện này khiến cậu vô cùng vui sướng.

Lái được xe mô tô, tan học Chấn Văn thường phóng xe tới trường của Chấn Võ, hoặc cùng Chấn Võ đi đến chỗ hẹn với Hạ Vũ Hào vào Chủ nhật. Tất cả đều tự nhiên mà vui vẻ, bình yên.

Hơn một tuần lễ này, ngoại trừ hôm sau ngày cãi nhau, Điền Duy Thành gọi điện thoại nói Cố Tiềm đã đồng ý chuyển đến nhà anh ta ở để bọn họ yên tâm, Chấn Võ không hề nhắc đến cái tên Cố Tiềm nữa.

Chấn Văn và Chấn Võ cẩn thận kiểm tra điện thoại, không thể hiểu tại sao lịch sử cuộc gọi của hai người lại không giống nhau. Chấn Văn suy đoán liệu có phải là Cố Tiềm xóa đi hay không. Chấn Võ ngẫm nghĩ nhiều lần, xác định cậu ta không có thời gian. Huống chi, ngoại trừ một thời gian rất ngắn anh đặt điện thoại di động xuống thì đều cầm trên tay, còn dùng rất nhiều lần.

Cuối cùng, chuyện này vẫn không thể giải thích được, cùng với cuộc sống đại học bận rộn cũng dần bị lãng quên!

Đôi khi Chấn Võ gặp Cố Tiềm ở trường, hai người chỉ chào hỏi, cũng không nói chuyện nhiều. Bởi vì ít gặp nhau, khúc mắc trong lòng cũng dần chìm xuống. Có lẽ bởi vì chuyển tới sống cùng Điền Duy Thành, cuộc sống của cậu ta đã không cần vây quanh Chấn Võ nữa.

Nhưng vây quanh Chấn Võ chắc chắn không chỉ có một mình Cố Tiềm.

Hôm nay, Chấn Văn trêu chọc Chấn Võ: “Em đang nghĩ có nên nhân lúc anh ngủ mà cạo sạch tóc anh hay không.”

Chấn Võ đang chuẩn bị đánh trứng gà, nghe Chấn Văn nói như vậy, quay đầu nhìn cậu, suýt chút nữa làm rơi trứng gà xuống đất, may mà Chấn Văn kịp cầm bát hứng được.

Chấn Võ nghi ngờ nhìn Chấn Văn: “Sao thế? Tóc của anh làm sao?”

Chấn Văn ghé sát, ngón tay trượt dọc tóc của Chấn Võ, qua gò má, dừng lại trên cơ ngực của anh: “Tóc anh phối hợp với gương mặt và dáng người thật quá hấp dẫn, mỗi lần em đi tìm anh đều thấy có rất nhiều cô gái vây quanh anh.”

“Anh đã nói cho họ biết em là bạn trai của anh rồi, họ vẫn còn vây quanh anh, anh đâu thể thấy người đến là đuổi đi, như thế thì mệt chết mất.”

“Trong đám người đó có người gửi thư tình cho anh lần trước?”

“Sao em biết?”

“Đúng là có?”

“Chính là cô nàng Amy. Nhưng chuyện đó qua rồi, sau khi anh nói rõ, bạn ấy còn rất rộng lượng chúc phúc anh. Có chuyện gì sao?”

“Bởi vì ánh mắt của cô ta nhìn anh rất khác, tựa như một cái xúc tu bám lên người anh.”

“Khoa trương như vậy sao?” Chấn Võ cười ha hả, tiếp tục nấu cơm.

“Nhìn anh có vẻ rất vui.”

“Vậy hả? Bình thường anh cũng thế mà, có gì khác đâu.”

“Đúng, anh luôn đối xử với mọi người như nhau, đối với người ta cũng không khác đối với em.” Chấn Văn dài giọng, cắt rau cải.

“Đương nhiên là có khác.”

“Khác chỗ nào?” Chấn Văn dừng tay nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ nâng cằm Chấn Văn lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, ghé sát lại, nói: “Anh không nấu cơm cho họ, có tính không?”

Chấn Văn chép miệng nói: “Miễn cưỡng tính.”

“Vậy là được rồi! Còn khó chịu gì nữa?”

“Em chỉ kể lại sự thật thôi.”

“Sự thật là em là bạn trai cùng ăn cùng ở, như hình với bóng của anh.”

“Em biết rồi. À đúng rồi, thứ năm tuần này câu lạc bộ lái mô tô có hoạt động, em muốn tham gia, hình như là huấn luyện người mới hay gì đó.”

“Ừ, em cứ đi đi. Mấy giờ kết thúc? Anh đón em.”

“Không cần đâu. Em không phải trẻ con, có thể tự về được.”

“Em chắc chứ?”

“Nói nhảm! Không phải anh phải viết báo cáo sao? Chắc là hơn chín giờ em sẽ về, anh không cần lo lắng.”

“Được, vậy lúc về em nhớ chú ý an toàn.”

“Hôm nay là thứ hai, anh để thứ năm hãy nói câu này. Hôm đó em sẽ cho anh nửa giờ.”

“Em đang chê anh nói nhiều đấy hả?”

“Không, nửa giờ là nói hết rồi, không tính là nhiều.”

Chấn Võ búng nước trong tay lên mặt Chấn Văn: “Nào đến nửa giờ, em đừng nói quá lên.”

“Đến thứ năm em sẽ tính thời gian, xem có đúng là em nói quá không nhé.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn, không phản bác, chỉ cười, quyết tâm hôm đó sẽ nói thật ngắn gọn.

Kết quả, buổi sáng thứ năm, trước khi đi ra ngoài, Chấn Võ chỉ nói ba câu: “Lái xe chậm thôi. Áo mưa cất trong balo, hôm nay rất có thể sẽ mưa. Nếu kết thúc muộn thì gọi điện cho anh.”

Dứt khoát như vậy làm Chấn Văn đột nhiên có cảm giác thiếu gì đó.

Hoạt động của câu lạc bộ bắt đầu lúc sáu rưỡi tối, không có quá nhiều người tham gia, trong số mười ba người chỉ có một cô gái.

Buổi huấn luyện do Lương Tử Hiền chủ trì, xem ra anh ta là người rất có kinh nghiệm trong câu lạc bộ! Anh ta chia sẻ kinh nghiệm lái xe, những chuyện lý thú dọc đường, đến sửa chữa những hỏng hóc đơn giản. Nội dung rất nhiều, nhưng Chấn Văn càng nghe càng thấy thú vị, không ngừng ghi chép, nghĩ khi nào về sẽ cho Chấn Võ xem.

Chưa tới tám giờ năm mươi phút, tiếng sấm đì đùng vang lên. Hoạt động đầu tiên của Chấn Văn với câu lạc bộ đã kết thúc, mọi người đứng dậy, đều nghĩ sẽ cố gắng về nhà trước khi trời mưa.

Chấn Văn viết xong phần cuối cùng, sửa soạn balo.

Bạn gái duy nhất tham gia hoạt động lần này ngồi trước mặt cậu, hít hà không khí đẫm hơi nước: “Thảm rồi, hơn một tiếng đi đường, hôm nay mình lại quên mang ô.”

Chấn Văn nhìn quanh câu lạc bộ, thấy mọi người đã ra về gần hết, mấy người còn lại cũng đi tay không, không có gì để che mưa, nghe cô nàng nói như vậy, bước chân ra cửa càng nhanh hơn.

Chấn Văn thở dài, lấy áo mưa Chấn Võ đã chuẩn bị trong balo ra, đưa cho bạn gái: “Cậu cầm đi.”

Lọn tóc ngắn ôm sát sườn mặt bạn gái, nhìn rất gọn gàng: “Cho mình mượn, vậy bạn thì sao?”

“Nhà tôi rất gần, đi một lát đã về đến nơi, hẳn là sẽ không xui xẻo đến mức mắc mưa đâu.”

“Bạn chắc chứ? Vậy tôi không khách sáo nữa.” Bạn gái vui vẻ cầm lấy áo mưa của Chấn Văn, đi ra cửa.

Lương Tử Hiền đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng của câu lạc bộ, thấy Chấn Văn, động tác lập tức nhanh hơn.

“Muốn làm anh hùng hả?”

“Anh bớt để ý đi. Tôi về trước đây.” Nói xong, Chấn Văn cầm balo, ra khỏi phòng. Vừa xuống đến sảnh tầng một, trời bắt đầu mưa, nước mưa nghiêng nghiêng rơi xuống, có thể dùng từ ‘như trút nước’ để miêu tả.

Mưa lớn như vậy không thể đi xe mô tô. Mà dù về kiểu gì, thì chắc chắn cả người cũng ướt sũng.

Lương Tử Hiền đi sau thấy Chấn Văn ngẩn người nhìn trời mưa, nói: “Hay là cậu đợi trời tạnh rồi hãy về.”

“Trận mưa này không biết sẽ kéo dài bao lâu, đâu để đứng đây chờ một, hay tiếng.” Chấn Văn hối hận mình sắm vai anh hùng. Nhưng dù sao cậu cũng là con trai, nên ga lăng một chút. Huống chi nếu đổi lại là Chấn Võ, nhất định anh cũng sẽ làm như vậy.

Cậu cầm điện thoại di động, nhìn ảnh Chấn Võ trên màn hình. Thời gian này Chấn Võ bận rộn hoàn thành báo cáo, ngày nào cũng ngủ rất muộn, mai là ngày cuối cùng, nhất định là Chấn Võ đang tập trung để làm.

Không nên quấy rầy anh.

Chấn Văn cười trộm, không biết mình bị Chấn Võ đồng hóa từ lúc nào, bắt đầu trái lo phải nghĩ.

“Tôi có áo mưa cất ở ký túc xá, hay là cậu lấy dùng đi?”

“Cũng được, ký túc xá của anh ở đâu?”

“Cậu đi theo tôi. Ô của tôi không lớn, cậu đừng chê. Cố gắng đi sát một chút, đừng làm ướt quần áo, nếu không lát nữa mặc áo mưa vào sẽ rất khó chịu.”

Chấn Văn gần như dán sát người Lương Tử Hiền, đi đến ký túc xá của anh ta. Hành lang của ký túc xá rất rộng, cũng không lát gạch như nhà lầu, mà được thiết kế rất đa dạng, khiến người ta tản bộ trong hành lang cũng thấy rất thú vị.

Đến lầu hai, Lương Tử Hiền gõ cửa, không nghe thấy bên trong có tiếng động gì mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Sao anh lại gõ cửa? Đây không phải phòng ký túc xá của anh à?”

“Đây là phòng ký túc của tôi. Nhưng hôm nay cậu tới, không gõ cửa, nếu bên trong có gì đó trẻ nhỏ không nên thấy thì sẽ dọa cậu mất.”

“Có cái gì? Cấm người dưới mười tám tuổi sao?”

“Không, nhưng có ngủ trần.”

“Yên tâm, dáng người của Chấn Võ nhà tôi là tuyệt nhất, tôi không có hứng thú với các anh đâu.”

Lương Tử Hiền không cho ý kiến, mở cửa, bên trong tối thui như là không có người.

“Kỳ lạ, mọi người đi đâu hết rồi?”

Lương Tử Hiền đưa tay bật đèn, bật mấy lần đều không sáng. Anh ta lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin, đột nhiên vang lên tiếng lách cách và tiếng nói, dọa Chấn Văn và Lương Tử Hiền đều nhảy bật về phía sau. Sau đó đèn sáng choang, năm, sáu đứa con trai đứng trong phòng, pháo bông phụt sáng.

Tạo bất ngờ chúc mừng sinh nhật bạn cùng phòng cũng là chuyện thường thấy.

Nhưng tất cả con trai trong phòng đều chỉ mặc quần lót.

Chấn Văn lúng túng đứng đó, cùng với tiếng chúc mừng sinh nhật, mấy miếng bánh ngọt bay tới chỗ cậu. Lương Tử Hiền vội che chắn cho Chấn Văn, miệng hô lên: “Cẩn thận!”

Mặc dù Lương Tử Hiền phản ứng nhanh, nhưng Chấn Văn vẫn bị ném trúng, trên người dính bơ, tóc cũng treo mấy miếng bơ trắng.

Lương Tử Hiền nhặt hai miếng bánh ngọt rơi dưới đất lên, ném trở lại, lập tức bánh ngọt bay tới bay lui.

Chấn Văn lùi ra cửa, nhìn bọn họ chơi đùa điên cuồng. Khó trách tất cả đều chỉ mặc quần lót, giường chiếu được che lại, thì ra bọn họ chuẩn bị đại chiến.

La hét ầm ĩ, cuộc chiến ném bánh ngọt kéo dài mười phút mới kết thúc, trong phòng đã hỗn loạn. Chấn Văn lắc đầu, bọn họ không nghĩ đến chuyện phải dọn dẹp sao?

Sau khi ‘chiến tranh’ kết thúc, một lúc lâu sau tiếng cười của đám con trai mới bình thường trở lại.

Lương Tử Hiền hắng giọng, chẳng quan tâm người dính đầy bơ, vui vẻ nói: “Cảm ơn, sinh nhật năm nay thật vui! Đúng rồi, đây là thành viên mới của câu lạc bộ lái mô tô, tên là Vương Chấn Văn, tới đây mượn áo mưa.”

Đám con trai quay đầu nhìn Chấn Văn, lần lượt chào cậu, không hề bối rối khi thấy người lạ.

Lương Tử Hiền nói xong, nhìn Chấn Văn, phát hiện trên người cậu dính bánh ngọt, ngại ngùng nói: “Ai da, làm người cậu bẩn rồi, làm sao bây giờ?”

Chấn Văn nhìn quần áo của mình, còn đỡ hơn Lương Tử Hiền: “Không sao, tôi về nhà giặt sạch là được. Mọi người thì sao? Thế này dọn dẹp kiểu gì?”

“Cậu nhìn nhé, rất đơn giản.”

Nói xong, mấy đứa con trai nhanh chân nhanh tay hành động, cuốn vải che giường lại, thuận tay lau bánh ngọt trên người, trên bàn, dưới sàn, xong xuôi ném nhét vào túi rác.

Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ mấy vết mờ mờ, hoàn toàn không nhìn ra trong phòng vừa diễn ra đại chiến.

Chấn Văn cười, nhìn bọn họ nhanh nhẹn xử lý, không kiềm được than thở: “Lợi hại, lợi hại! Lần đầu nhìn thấy.”

Dọn dẹp xong xuôi, có người rút áo T-shirt trong chồng quần áo, mặc vào người, có người ngồi luôn xuống, nhấm nháp bánh ngọt không bị dính bẩn còn sót lại.

Lương Tử Hiền đi đến một chiếc giường lớn, lấy áo mưa từ trong tủ đầu giường, đưa cho Chấn Văn: “Cầm đi, nhưng tốt nhất là cậu chờ mưa nhỏ lại rồi hãy về.”

“Không sao, mưa không là vấn đề. Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, tôi không biết, cũng không chuẩn bị quà đâu.”

“Không sao. Bọn họ cũng không có quà. Cái bánh ngọt này xem như là món quà duy nhất rồi, đoán chừng cũng gần một tháng…”

Anh chàng vừa mặc áo T-shirt gật đầu: “Cậu rất hiểu chúng tôi đấy. Đối phó với cậu, dùng bánh mới quá lãng phí.”

Một người khác mặc áo sơmi màu vàng nói: “Cậu có muốn nán lại chút không? Chúng tôi đang định chơi trò chơi, lát nữa tắt đèn sẽ không được làm gì nữa.”

Chấn Văn rất tò mò về những người không hề khách sáo với người lạ này, hỏi: “Trò chơi gì?”

“Rất đơn giản, lật bài so lớn nhỏ, chịu trừng phạt của người thắng, phải tuyệt đối chấp hành, không được phản đối.”

Lương Tử Hiền đẩy Chấn Văn vào trong: “Vào đi. Chơi mười ván thôi. Vui lắm.”

Chấn Văn nhìn đồng hồ, chín giờ mười phút, có lẽ chơi một lát không sao. Vì vậy cậu lấy điện thoại di động nhắn tin cho Chấn Võ.

“Em ở lại ký túc xá của Lương Tử Hiền, hôm nay là sinh nhật của anh ta, em chơi một lát sẽ về.”

o0o Hết chương 96 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc