VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn nặng nề bước ra đến ngoài cửa, dựa người vào góc tường, chậm rãi bình phục tâm tình của mình. Mặc dù không biết bao nhiêu lần muốn buông tay, làm anh em bình thường, nhưng lại do dự ôm lấy mong đợi cực kỳ nhỏ bé đó.

Hôm nay Chấn Võ đã nói rất rõ ràng, cậu là chỉ em trai của anh ấy, chỉ là đối tượng anh ấy cần chăm sóc, chỉ thế mà thôi.

Tình yêu của cậu dành cho Chấn Võ sẽ mãi mãi bị chôn vùi, không bao giờ có thể thổ lộ. Cảm giác đau đớn đè nén trong lồng ngực khiến cậu không sao thở nổi.

Có lẽ cậu nên vứt bỏ ảo tưởng không thực tế của mình, chỉ làm anh em thôi!

Tắm rửa xong, trên đường về gặp Hạ Vũ Hào, thấy cậu ta hôm nay vô cùng vui vẻ.

Cũng khó trách, buổi sáng, trong lúc tập luyện, đến lượt cậu ta, động tác phát bóng tấn công xuất sắc của cậu ta không những khiến Trần Gia Quân không nói được gì, còn được Khâu Tử Hiên lên tiếng khen ngợi, suốt cả ngày hôm nay miệng cậu ta đều không khép lại.

Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, cùng nhau đi vào gian phòng ngủ tạm thời đang rất náo nhiệt, Chấn Văn sững sờ thấy Chấn Võ đang nằm trên tấm thảm giữa cậu và Hạ Vũ Hào xem điện thoại.

Khâu Tử Hiên gọi Hạ Vũ Hào lại, vì trận đấu giao hữu sắp tới với Nhân Hòa mà giảng giải cho cậu về quy tắc thi đấu.

Chấn Văn ở lại phải một mình đối mặt với Chấn Võ, cậu nên nói gì đó, nói gì cũng được, chỉ cần không im lặng.

Đi đến bên cạnh Chấn Võ, Chấn Văn ra vẻ thoải mái nhìn điện thoại của Chấn Võ hỏi: “Đang xem gì thế?”

Vốn chỉ là một câu hỏi rất bình thường, Chấn Võ lại đột nhiên bật người ngồi dậy như lò xo, hoảng hốt giấu điện thoại ra phía sau, vẻ mặt có chút buồn bực, giọng điệu trách cứ: “Làm gì vậy? Đừng có nhìn!”

Chấn Văn không ngờ Chấn Võ vì chuyện này mà nổi nóng, trong ký ức của cậu, số lần Chấn Võ tức giận chỉ đếm trên năm đầu ngón tay.

Mà vừa rồi, cậu đã kịp nhìn thấy cái tên trên khung đối thoại, Lỵ Kỳ, hẳn là tên cô gái kia? Cho nên Chấn Võ mới tức giận, bởi vì sợ cậu đọc được những lời giữa anh và bạn gái?

Trái tim tưởng rằng đã có thể chôn giấu lại bị thương nữa rồi. Chấn Võ đã bắt đầu quan tâm đến người khác ngoài cậu, có lẽ không lâu nữa, cậu có thể độc lập, cũng không thể không độc lập.

Vội vàng thu hồi bi thương trong mắt, Chấn Văn nhếch môi cười nói: “Em tưởng anh đang xem phim.”

Chấn Võ cúi đầu nắn vành tai, tự rầu rĩ vì phản ứng hơi quá của mình. Anh ngẩng đầu nhìn Chấn Văn giải thích: “Anh không phải trách em.”

Chấn Văn cười cười, biết là không nên nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn biết cô gái kia có vị trí thế nào trong lòng Chấn Võ.

Cậu dò hỏi: “Vậy bạn gái anh tên Lỵ Kỳ hả?”

Chấn Võ nhíu nhíu mày, tránh né ánh mắt của Chấn Văn, cầm lấy khăn mặt và quần áo bên cạnh gấp gọn lại, môi mím chặt không trả lời.

Quan sát nét mặt Chấn Võ, Chấn Văn tiếp tục hỏi: “Anh căng thẳng như vậy hẳn là vì rất thích bạn ấy?”

Mày Chấn Võ nhíu lại càng chặt, thậm chí có chút tức giận, có chút căng thẳng, bất an.

Nhìn thái độ này của Chấn Võ, nụ cười trên mặt Chấn Văn cứng ngắc.

Chấn Võ hẳn là rất để ý bạn nữ kia, muốn bảo vệ cô ta, thậm chí không muốn để cho những nam sinh khác biết đến cô ta.

Chấn Văn cười tự giễu, rồi vỗ vỗ vai Chấn Võ, giả bộ như không để tâm: “Yên tâm đi, chúng ta là anh em tốt, em sẽ không tranh giành với anh đâu.”

Những lời này hiển nhiên không có tác dụng, vẻ mặt Chấn Võ vẫn cau có như cũ, thậm chí còn có chút nóng nảy hơn mà ném quần áo vừa xếp gọn gàng sang một bên, quay đầu nhìn Chấn Văn, mở miệng muốn nói rồi lại thôi.

Trong lòng Chấn Văn không ngừng thầm hét lên: Mau phủ nhận đi, mau nói cô ta không phải bạn gái anh đi!

Nhưng cuối cùng Chấn Võ chỉ nói: “Anh không có ý đó.” Rồi không nói thêm gì nữa.

Chấn Văn cho rằng câu trả lời này chỉ là vì anh muốn che giấu căng thẳng trong lòng mà thôi. Cậu thất vọng, nhưng lại cảm thấy nỗi thất vọng này của mình thật sự rất buồn cười. Vốn dĩ cậu không nên kỳ vọng, giờ thất vọng có nghĩa lý gì đâu.

Giả bộ như rất rộng lượng, Chấn Văn đấm lên ngực Chấn Võ một cái, cười nói: “Em hiểu anh mà!”

Chấn Văn nặng nề lê thân thể của mình về chỗ nằm, đưa lưng về phía Chấn Võ, nụ cười trên mặt đã biến thành nỗi cô đơn.

Nghe tiếng Chấn Võ sột soạt sửa sang chỗ nằm, nghe tiếng anh nằm xuống. Nằm bên cạnh người mình thích, đêm nay cậu chắc chắn sẽ không thể ngủ nổi.

Sau khi tắt đèn, chẳng mấy chốc chung quanh đã vang lên tiếng ngáy đều đều của các đồng đội.

Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên đã đi ra ngoài, tới sân bóng học quy tắc thi đấu chưa trở lại, trong phòng còn để lại một bóng đèn cho bọn họ.

Chấn Văn trằn trọc, nhìn màn hình điện thoại, đã mười một giờ, cậu vẫn không chút cảm thấy buồn ngủ.

Ánh mắt và vẻ mặt vừa rồi của Chấn Võ, nụ cười và bóng lưng khi anh và Lỵ Kỳ đi cùng nhau, hình ảnh hoang đường trong những giấc mơ không ngừng kích thích thần kinh của cậu. Rõ ràng cậu đã hạ quyết tâm không tiếp tục thứ tình cảm này nữa, sẽ chỉ ngoan ngoãn làm em trai của Chấn Võ, nhưng quyết tâm yếu ớt đó chỉ vì một chút quan tâm của Chấn Võ mà sụp đổ.

Cậu ghen tỵ với Lỵ Kỳ, ghen tỵ cô ấy có thể danh chính ngôn thuận mà thích Chấn Võ, có thể không cần phải che giấu tình cảm của mình, có thể dễ dàng nhận được sự yêu mến của Chấn Võ. Mà cậu chỉ có thể che giấu tình cảm của mình dành cho Chấn Võ, chôn sâu tận đáy lòng, biến nó thành mảng tối, vĩnh viễn không thấy ánh sáng.

Kể từ lúc Chấn Võ căng thẳng muốn nói lại thôi, trong ngực Chấn Văn như bị một tảng đá đè lên, không sao thở nổi.

Xoay người, nhìn tấm lưng không chút nhúc nhích của Chấn Võ, cậu khẽ gọi: “Anh…”

Xưng hô này làm tim cậu đau nhói, ít nhất cậu có thể vụng trộm gọi tên anh: “Chấn Võ…”

Nhưng thế này chưa đủ, chỉ gọi tên anh thôi chưa đủ. Cậu nhổm người dậy đắp lại chăn cho anh, lúc nằm xuống liền dịch lại gần Chấn Võ thêm một chút.

Một lần thôi cũng được, cậu muốn thổ lộ tình cảm của mình cho Chấn Võ, dù anh không nghe thấy, dù cậu chỉ có thể vụng trộm tỏ tình với anh cũng đủ rồi. Cứ coi như anh ấy đang nghe đi, cứ coi như cho mình cơ hội duy nhất tỏ tình đi.

Chấn Văn mở miệng khẽ gọi: “Vương Chấn Võ…”

“Em thích anh!” Giọng nói của Chấn Văn run rẩy, “Không phải theo kiểu em trai thích anh trai, mà là thích theo kiểu ghen tỵ với bạn gái của anh.” Cậu nghẹn ngào, “Em thích anh từ rất lâu rồi, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được, bởi vì em sẽ không nói ra nữa đâu.”

Nước mắt chảy xuống mặt của cậu, nhưng cậu không muốn lau đi, để mặc dòng nước nóng hổi thiêu đốt mặt mình.

“Xin lỗi, em không thể coi anh là anh trai của em, em cũng không muốn chỉ làm em trai của anh. Xin lỗi, anh làm cho em nhiều như vậy, nhưng việc em có thể làm cho anh lại quá ít. Xin lỗi, đến bây giờ em mới đem bóng chuyền anh thích nhất trả lại cho anh. Em thích anh, cho nên em hy vọng anh có thể vui vẻ, chỉ cần anh vui vẻ, em sẽ ngoan ngoãn làm em trai tốt của anh.”

Giọng nói nghẹn ngào chặn ngang yết hầu Chấn Văn, nhìn bóng lưng của Chấn Võ, cậu rất muốn đưa tay ôm lấy anh, dù chỉ là ôm nhẹ một cái.

Nhưng bàn tay vươn ra của cậu ngừng giữa chừng rồi đột ngột bị thu về, cậu vùi mặt trong khuỷu tay mình, ngực đau đến muốn nổ tung, nhưng cậu chỉ có thể khóc trong lặng lẽ.

Như vậy là đủ rồi, cậu không thể tiếp tục ham muốn xa vời, sợ quá tham lam đến cuối cùng thứ gì cũng không có được.

Tầm mắt bị nước mắt làm cho mờ mịt nên Chấn Văn không nhận thấy thân thể Chấn Võ hơi giật giật, sau đó lại cứng ngắc.

Chấn Võ mở mắt, nghe tiếng tim mình dộng binh binh, thân thể cứng ngắc không dám động đậy.

Chấn Văn vừa nói thích anh, trong khoảnh khắc đó trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

So với sự bàng hoàng khi nghe Chấn Văn tỏ tình, anh lại càng để ý đến giọng điệu đầy bi thương, cầu khẩn của cậu hơn. Nghe tiếng nức nở nghẹn ngào sau lưng, Chấn Võ cắn môi, cố nén xúc động trong lòng. Anh không biết phải đối mặt với Chấn Văn thế nào. Thì ra đây mới là lý do Chấn Văn luôn trốn tránh anh, đây là mới là lý do khiến Chấn Văn đột nhiên trở nên khác thường. Cậu nhóc không sợ trời không sợ đất từ lúc nào đã trở nên lo nghĩ? Từ lúc nào lại không dám cười lớn? Từ lúc nào bắt đầu tránh né anh?

Chấn Võ giận mình, anh lại không phát hiện ra, lại quy kết tất thảy cho giai đoạn dậy thì của Chấn Văn, cho tính tùy hứng, tính chống đối của cậu.

Phải vụng trộm tỏ tình với anh thế này, Chấn Văn đã tuyệt vọng đến thế nào? Hẳn là lúc nãy anh ngập ngừng không nói dứt khoát đã làm Chấn Văn tổn thương.

Tiếng nức nở sau lưng càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa, lúc này Chấn Võ mới chậm rãi quay người sang phía Chấn Văn.

Chấn Văn đưa lưng về phía anh, ôm chặt thân thể mình, tựa như đang chịu lạnh vậy.

Chấn Võ cầm chăn của Chấn Văn, đắp lên người cậu, nhìn nước mắt lem luốc trên mặt cậu, anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Cơ thể Chấn Văn đột nhiên run rẩy, khiến Chấn Võ giật mình nhìn cậu đăm đăm. Chấn Võ nhích tới gần Chấn Văn, vòng tay ôm lấy cậu, nằm sát sau lưng cậu, tựa như ngày trước.

Anh nên giả bộ như chưa hề biết hay nên nói rõ ràng với Chấn Văn đây? Nhưng nói rõ ràng cái gì bây giờ? Chấn Võ rối rắm.

Chính Chấn Võ cũng không biết tại sao khi Chấn Văn hỏi về Lỵ Kỳ, anh lại không nói thật? Anh theo bản năng mà che giấu, không muốn để Chấn Văn biết, nhưng lại không biết tại sao mình làm vậy. Anh chỉ biết cho dù Chấn Văn thế nào, anh cũng không muốn buông cậu ra.

*

Chấn Văn bị tiếng cãi cọ đánh thức, cậu xoa xoa đôi mắt đau nhức.

Trên đỉnh đầu là giọng nói đầy kinh ngạc của Hạ Thừa Ân: “Vương Chấn Văn, mắt của cậu bị sao vậy? Bị bệnh hay bị muỗi cắn thế?”

Chấn Văn vội trở người ngồi dậy, đưa tay xoa mắt, hiển nhiên hai mắt bị sưng lên.

“Em ấy quen nằm giường, lạ chỗ nên ngủ không ngon thôi, không có vấn đề gì đâu ạ.”

Là Chấn Võ. Nhớ lại tối qua mình xúc động tỏ tình, Chấn Văn thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Chấn Văn lấy đồ rửa mặt, vội vã đi vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh bất ngờ gặp Hạ Vũ Hào hai mắt cũng sưng tấy giống mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hỏi gì, lại không hẹn mà cùng thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc