VĂN VÕ SONG TOÀN

Thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè của Chấn Văn Chấn Võ trôi qua vô cùng thoải mái, ngoại trừ đến thư viện học, thỉnh thoảng hai người sẽ đi xem phim, đi bơi, đương nhiên không thể thiếu các hoạt động thể lực. Nói chung, thời gian này của bọn họ vô cùng phong phú, dễ chịu.

Còn câu lạc bộ cưỡi ngựa gì đó, Chấn Văn chưa từng đi, tựa như cũng không hề nghĩ tới.

Chấn Võ hỏi cậu tại sao.

“Đương nhiên là vì trời nóng. Thời tiết thế này có ngốc mới đi cưỡi ngựa.”

Chấn Võ khoanh tay cười nói: “Nói thật đi!”

“Được rồi, em đoán tên họ Khương kia chắc hẳn sẽ đến đó. Cả một đám người, em không muốn tình cờ bắt gặp cậu ta.”

Nụ cười khẽ của Chấn Võ đổi thành nụ cười lớn, đáp án này của Chấn Văn đổi lấy một nụ hôn sâu của Chấn Võ. Xem ra, nói thật cũng có rất nhiều chỗ tốt!

Chớp mắt đã đến khai giảng năm học mới. Trong buổi lễ, thành tích xuất sắc của đội bóng chuyền lại một lần nữa được tuyên dương, tất cả đội viên được mời lên sân khấu nhận khen thưởng.

Trong lúc trao giấy khen, đến lượt Hạ Vũ Hào, giám đốc Tằng Chính Phàm cực kỳ mất tự nhiên mà trao cho cậu, cứng ngắc nói một câu: “Làm tốt lắm, cố gắng lên!”

Nhớ lại biểu cảm của Tằng Chính Phàm lúc đó, Hạ Vũ Hào vui suốt cả một tuần lễ. Mà sau đó nhìn thấy Hạ Vũ Hào, mặc dù Tằng Chính Phàm vẫn nói mấy câu đe dọa về việc tuân thủ nội quy, nhưng giọng điệu đã không còn gay gắt như trước.

Tuần đầu tiên sau lễ khai giảng, cuối cùng bọn họ cũng biết được thế nào gọi là áp lực thi đại học.

Chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi, gần như tất cả các giáo viên lên lớp đều nhiều lần nhấn mạnh hai chữ: đại học.

Đại học quan trọng thế nào, thi đại học khó thế nào, vào đại học vinh quang ra sao, vân vân. Giống như chỉ cần vào đại học sẽ cách thăng quan tiến chức không xa.

Trong không khí học tập cường độ cao áp lực như vậy, đám học trò năm ba dù chưa căng thẳng cũng bắt đầu lo lắng, ngay cả Hạ Vũ Hào cũng trở nên nghiêm túc. Ngày trước cậu để hổng quá nhiều kiến thức, giờ bù đắp có chút vất vả.

Một người duy nhất không đúng không khí là Hà Trung Trung.

Cô rất hùng hồn viết lên bảng đen mấy chữ lớn: Tốt nghiệp đại học ≠ vào nghề.

“Thi lên đại học không phải giới hạn, kế hoạch tương lai của các em sẽ bắt đầu từ khoảnh khắc các em vào đại học. Nếu muốn sau khi tốt nghiệp có được công việc tốt, ngoại trừ thi đỗ đại học, các em còn phải chuẩn bị thêm rất nhiều những thứ khác. Về phần chuẩn bị thêm những gì, đến lúc đó các em sẽ biết.” Nói xong, Hà Trung Trung vẫn không quên cho mọi người một nụ cười mờ ám cười.

So với Hà Trung Trung, đám học trò năm ba cảm thấy những giáo viên khác đúng là thiên sứ.

Còn ba tháng nữa, bấm tay tính toán chỉ còn hơn một trăm ngày, thật đáng sợ.

Bởi vậy, trong phòng tự học, trong thư viện, luôn thấy đám học trò năm thứ ba hăng say học bài, cũng ít tham gia các hoạt động tập thể hơn.

Chỉ có mấy câu lạc bộ thể thao là vẫn duy trì được nhiệt độ.

Đội bóng chuyền không còn Khâu Tử Hiên và Hạ Thừa Ân, từ đầu năm học đã chiêu mộ thành viên mới. Nhờ có thành tích xuất sắc trong năm học trước, rất nhiều học trò yêu thích bóng chuyền đã ghi danh, sau khi sàng lọc, nhận được khá nhiều đội viên mới có tư chất.

Trần Gia Quân trở thành đội trưởng đội bóng chuyền. Khi huấn luyện viên tin tưởng giao phó vị trí đội trưởng, Trần Gia Quân suýt bật khóc. Chấn Văn thì thay nhiệm vụ của Khâu Tử Hiên, trở thành quản lý đội bóng, nhưng chỉ phụ trách ghi chép nhật ký luyện tập và lên kế hoạch. Hạ Vũ Hào và Chấn Võ đương nhiên trở thành đàn anh trong đội bóng.

Hoạt động xã đoàn này càng làm tăng thêm áp lực cho họ ngoài việc học, ngày ngày bận rộn khiến họ không còn thời gian nói chuyện phiếm. Ngày nào về đến nhà cũng vội vã làm bài tập rồi đi ngủ.

Hôm nay, sau mấy tiết học căng thẳng liên tục, đầu óc Chấn Văn có chút choáng váng, ăn cũng không đi vào. Trong lớp tự học, cậu úp mặt xuống bàn, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động chứ chớ nói đến động não.

Mỗi lần Chấn Võ ngẩng đầu đều thấy Chấn Văn úp người nằm đó, cau mày bước lên, lo lắng hỏi: “Em khó chịu ở đâu à?”

Chấn Văn mệt mỏi thì thào: “Đầu em hơi khó chịu.”

Chấn Võ sờ trán Chấn Văn, lại sờ trán mình, cảm thấy nhiệt độ không khác mấy.

Chấn Văn bắt tay anh, nói: “Đầu em như bị đóng băng, không nghĩ được gì hết.”

Chấn Võ cắn môi, nhìn bạn học chung quanh, kéo tay Chấn Văn, đi ra bên ngoài lớp học.

Hạ Vũ Hào vội gọi với theo: “Các cậu đi đâu thế?”

Chấn Võ khoát tay nhỏ giọng nói: “Chấn Văn không thoải mái, tôi đưa em ấy ra ngoài một lát.” Nói xong dẫn cậu đi ra ngoài.

Hạ Vũ Hào nhìn cửa phòng học, tựa như nơi đó có lực hấp dẫn rất lớn, làm cậu cũng muốn đi theo. Nhưng cuối cùng cậu chỉ lắc lắc đầu, rồi cúi xuống tiếp tục làm bài.

Chấn Võ kéo Chấn Văn ra bóng cây râm mát nhất trong trường học. Nơi này chẳng những râm mát, lại còn thoáng gió. Chỉ có một điểm không hoàn hảo duy nhất chính là nó gần sát con đường đi ra ngoài trường. Nếu như có giáo viên nào đi qua, bọn họ sẽ không trốn được.

“Anh dẫn em ra đây làm gì?”

“Không phải đầu em đóng băng rồi sao? Ra đây thư giãn một lát. Chơi một ván game nhé?”

“Em không nghe nhầm chứ? Học sinh ngoan ngoãn như anh đang trốn học đấy à?”

“Lớp tự học, không sao hết. Dù có ngồi trong phòng cũng học không vào, chẳng thà ra ngoài thư giãn một lát.” Chấn Võ nói xong, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tán cây, ngả người tựa lên thân cây, vỗ chân mình.

“Em muốn nằm xuống không?”

“Ở đây á? Anh không sợ bị thầy giáo nhìn thấy sao?” Chấn Văn nhìn chung quanh, trong sân trường ngoại trừ bươm bướm, chuồn chuồn, thì không có lấy một bóng người.

“Trời nóng như vậy, thầy cô giáo đều trốn trong phòng làm việc hưởng thụ điều hòa rồi. Với lại mười lăm phút nữa là hết lớp tự học.”

“Sao em lại cảm thấy anh bị em dạy hư rồi vậy?” Chấn Văn nghiêng đầu, nghiêm trang nhìn Chấn Võ, ngay cả trốn học mà anh cũng đưa ra lời lẽ chính đáng như vậy.

Chấn Võ kéo Chấn Văn ngồi xuống ghế: “Chuyện này cho thấy công lực của em rất cao thâm, anh đã bị hàng phục!”

Chấn Văn cười hì hì nằm xuống đùi Chấn Võ giống như nằm trên ghế sofa ở nhà. Tay Chấn Võ đặt lên huyệt thái dương của Chấn Văn, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Chấn Võ, thời gian này chúng ta bận đến mức không có thời gian nói chuyện.”

“Em muốn nói gì? Bây giờ nói đi.”

“…”

“Sao không nói?”

“Bây giờ trong đầy chỉ toàn công thức, đề thi, em không nghĩ ra gì để nói cả.”

“Vậy thì sau khi thi đại học em muốn làm gì?”

“Anh thì sao?”

“Anh chưa nghĩ ra.”

“Em cũng như vậy, còn không biết có thể thi đỗ hay không.”

“Đừng lo lắng, dù không đỗ cũng không phải không còn cơ hội.”

“Vậy thì phải đọc sách thêm mấy tháng nữa, nghĩ đến đã thấy mệt mỏi rồi.”

“Vậy thì đừng nghĩ nữa. Đúng rồi, năm nay trường học sẽ tổ chức lễ hội tốt nghiệp. Em thấy sao? Có muốn tham gia không?”

“Chúng ta không biết nhảy, đứng đó làm cột điện à?”

“Vậy sau khi thi đại học, chúng ta sẽ đi học nhảy.”

Chấn Văn suy nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười.

“Em cười cái gì?”

“Em đang nghĩ nếu Tằng Chính Phàm thấy hai chúng ta nhảy với nhau, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.”

“Có lẽ là sẽ ngất xỉu.” Chấn Võ cố gắng tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nghĩ đến dáng vẻ Tằng Chính Phàm ngã chổng vó, không nhịn được cùng bật cười.

Trong tiếng cười, tiếng của Tằng Chính Phàm vốn đang chổng vó lên trời chợt từ phía xa truyền tới: “Các cậu ở lớp nào?”

Chấn Văn ngồi bật dậy, nhìn thấy phía xa có người đeo cà vạt chỉnh tề đang chạy tới chỗ mình.

Hai người vội chạy theo hướng ngược lại, tiếng giày da cũng đuổi theo phía sau.

“Các cậu đứng lại, để tôi bắt được thì các cậu biết tay.”

Đến chỗ quẹo, Chấn Văn định chạy vào lớp học thì Chấn Võ chợt kéo cậu chạy sang hướng ngược lại. Dù cảm thấy khó hiểu, Chấn Văn vẫn để mặc Chấn Võ kéo mình đi.

Hai người chạy khắp trường một vòng, xuyên qua hành lang gấp khúc, quẹo qua vài chỗ, cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo nữa mới tránh vào một góc tường, dừng lại.

“Anh… Chúng ta… Tại sao chúng ta không quay về lớp học?”

Chấn Võ nhìn điện thoại di động, không nói gì, một phút đồng hồ sau, tiếng chuông hết tiết vang lên.

Chấn Võ mới thả lỏng: “Nếu chạy vào lớp học, bị thầy ấy đuổi tới sẽ không trốn được. Bây giờ hết tiết rồi, chúng ta tạt qua lối vào nhà vệ sinh rồi trở lại lớp học là được.”

Vừa lau mồ hôi trên mặt, Chấn Văn vừa oán trách: “May mà anh phản ứng nhanh. Ông ta có bị sao không thế? Trời nóng thế này mà vẫn lang thang bên ngoài, không sợ cảm nắng hay sao?” Ngẫm lại quần áo trên người Tằng Chính Phàm, Chấn Văn càng cảm thấy nóng.

Chấn Võ ổn định nhịp thở, nói: “Cũng đúng. Anh thật sự muốn nhìn xem lúc thầy ấy không mặc sơ mi sẽ trông như thế nào.”

“Anh nói xem, có phải về nhà ông ấy cũng mặc như thế không?”

“Nếu vậy thì vợ thầy ấy sẽ phát điên mất.”

Hai người nhìn nhau, gắng không bật cười lớn.

Chờ nhịp thở trở lại bình thường, Chấn Văn dựa lên tường cười nói: “Đúng là anh bị em dạy hư rồi, trốn học lại còn nói xấu thầy giáo. Không biết mẹ có giận em không?”

Chấn Võ chống tay lên tường, vây Chấn Văn vào giữa hai cánh tay mình, cười gian nhìn cậu: “Sao mẹ lại giận em? Mẹ còn mong anh học được chút tính xấu ấy chứ.”

Chấn Văn nhìn đôi mắt lấp lánh ý cười của Chấn Võ, lau mồ hôi trên mặt anh, nhẹ hôn lên môi anh: “Em chưa nghe thấy người mẹ nào thích con mình học thói xấu cả.”

Chấn Võ đưa tay lau mồ hôi trên má Chấn Văn, ngón tay lướt dọc má cậu, dừng lại trên vành tai, xoa mấy cái.

“Còn phải xem là học theo ai. Nếu như học em, mẹ sẽ không phản đối.”

Nói xong, ngón tay Chấn Võ chuyển xuống cằm Chấn Văn, nhẹ nhàng đẩy lên, áp môi lên môi cậu.

Ngay khi môi Chấn Võ chạm lên môi mình, Chấn Văn bật cười. Cậu thích Chấn Võ hư hỏng thế này.

Lúc hai người đi từ nhà vệ sinh về lớp học, trong loa của trường vang lên giọng nói của Tằng Chính Phàm: “Hôm nay có hai học sinh ở lớp tự học trốn học, là học sinh của lớp nào, mau đến phòng giáo viên.”

Ông ta nói lặp lại hai lần thì dừng lại một lát, rồi đổi cách nói: “Hôm nay có hai học sinh bỏ lớp tự học, là học sinh của lớp nào, lớp trưởng mau đến phòng tôi báo cáo.”

Câu này cũng lặp lại hai lần.

Chấn Văn, Chấn Võ đã chuẩn bị tinh thần bị gọi lên phòng giáo viên xử phạt, nhưng khi trở lại lớp, các bạn trong lớp đã chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Hai người bước vào, mọi người quay đầu nhìn, rồi quay đầu lại như cũ.

Chấn Văn ngồi xuống, hỏi Hạ Vũ Hào ở bên cạnh: “Thế nào? Hình như không có ai đi báo cáo?”

Hạ Vũ Hào nhún vai: “Chắc là không ai thích giám đốc. Với lại, cậu vì khó chịu mới đi ra ngoài, cũng không phải cố ý trốn học. Sao rồi? Giờ đã đỡ hơn chưa?”

Chấn Văn quay đầu nhìn Chấn Võ, thuận miệng đáp: “Ừ, đã đỡ nhiều rồi.”

Cậu không thể không bội phục suy đoán của Chấn Võ.

Kết quả đến khi tan học, Tằng Chính Phàm vẫn không thấy có học sinh trốn học nào đến tự thú. Chuyện này cứ thế mà trôi qua.

o0o Hết chương 75 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc