BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Bà Bạch cũng cảm thấy cổ tay đột nhiên đau nhức, bà ta nhìn về phía Diệp Mộc Châu, nhưng phát hiện Diệp Mộc Châu ở cách mình hơn một mét, nên không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này Bạch Anh mới nhìn về phía cửa, yếu ớt hỏi: "Thím, chuyện gì xảy ra..."
Bà Bạch tự hào nói: "Diệp Mộc Châu đến để xin lỗi con!"
“Hả?” Bạch Anh giả bộ kinh ngạc, vẻ mặt đúng chuẩn của trà xanh: "Tôi...!Tôi không muốn cô Diệp xin lỗi, sao cô Diệp lại thật sự đến đây...”
Diệp Mộc Châu: "..." Hoắc Việt Bách cũng không có ở đây, đừng diễn nữa có được không hả?
Sau khi bà Bạch rời đi, trong cả phòng chỉ còn lại cô với Bạch Anh.


Bạch Anh thay đổi tư thế yếu ớt: "Cô Diệp, thật không ngờ đến cô cũng sẽ uốn cong xương sống cao quý của mình mà xin lỗi tôi."
“Không diễn nữa à?”
Diệp Mộc Châu nhàn nhạt dựa vào tường.

Một tia không cam lòng tuôn ra từ mắt Bạch Anh:
"Cô xem cô như vậy, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, quả nhiên là lớn lên ở nông thôn, một chút tư thái cũng không có gì cả, bà xã của Việt Bách phải là một người phụ nữ xinh đẹp, ưu nhã như tôi vậy."
Cô ta đã sớm điều tra Diệp Mộc Châu rồi: "Nhìn xem, rõ ràng cô là cô cả của nhà họ Diệp, lại bởi vì cuộc sống có vết nhơ, nhà họ Diệp từ chối thừa nhận thân phận của cô, tuyên bố với bên ngoài cô chỉ là con gái nuôi, một kẻ hèn mọn như cô, dựa vào cái gì lại cướp đi Việt Bách của tôi!"
Diệp Mộc Châu nhìn cô ta hồi lâu.

Người phụ nữ bị tình yêu làm cho mù quảng lại xấu xa như vậy sao?
Hoắc Việt Bách có ma lực gì mà có thể khiến cho phụ nữ phát cuồng như vậy?
Bạch Anh nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Mộc Châu, tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy tôi nói không?"
“Cô Bạch, cô có biết bây giờ cô là người thế nào không?" Diệp Mộc Châu đột nhiên nói.


Bạch Anh nhíu mày:
"Ý của cô là gì?"
"Cách làm của cô bây giờ được gọi là kẻ thứ ba, tôi không biết tại sao bà Hoắc cứ một vừa hai phải lại phải sắp xếp một kẻ thứ ba cho Việt Bách, đầu tiên là Giản Ngưng Tuyết, sau đó là cô.

Có lẽ xuất thân của bà Hoắc là kẻ thứ ba cho nên không gặp được nguyên phối tốt?"
Bạch Anh nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Mộc Châu! Đó là bởi vì bà Hoắc đối tốt với tôi! Nếu hai người đã kết hôn thì sao? Tôi có quyền theo đuổi tình yêu đích thực! Cho dù Việt Bách yêu tối và ly hôn với cô, thì cũng không phải là lỗi của tôi, chỉ trách là mắt nhìn đàn ông của cô không tốt."
Diệp Mộc Châu mỉm cười.
Tại sao mà cả toàn bộ kẻ thứ ba trên thế giới đều có những ý tưởng được tạo ra từ cùng một khuôn?
"Hơn nữa, tôi cũng không phải người bình thường, nhà họ Bạch chỉ có một một tội là vấn bối, về sau tôi sẽ là người thừa kế của nhà họ Bạch, nếu Việt Bách lấy tôi, tương đương với chuyện lấy được cả nhà họ Bạch."
"Còn cô thì sao? Một cái đồ quê mùa, cô có cái gì chứ? Việc anh ấy kết hôn với cô sẽ chỉ gây ra sự trào phúng vô tận!"
Diệp Mộc Châu không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện.

Cô lấy ngân châm ra, đem thuốc xuyên vào cơ thể của Bạch Anh, sau đó nhướng mày muốn quay người rời đi.


Bạch Anh lộ vẻ kích động: "Diệp Mộc Châu, cô không được phép đi, cô còn chưa đưa vị trí bà chủ Hoắc nhường lại thì không được phép đi! Cô có nghĩ là mình thực sự có được trái tim của Việt Bách không? Cô nhìn xem, cô vào đây lâu như vậy mà anh ấy có để tìm cô không!"
Diệp Mộc Châu nắm chặt tay, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Anh ngay lập tức cười lạnh: "Diệp Mộc Châu, hôm nay tôi không chỉ yêu cầu cô đến xin lỗi mà còn muốn cô cút khỏi nhà họ Hoắc!"
Đột nhiên, Diệp Mộc Châu nghe thấy một tiếng động lớn!
Khi cô vô thức quay đầu lại, cô nhìn thấy Bạch Anh yếu ớt ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Máu trên trán Bạch Anh không ngừng chảy ra, cả người lập tức đỏ bừng, yếu ớt run rẩy nói:
“Cô Diệp, đừng đánh tôi, tôi sai rồi...!Cô nói tôi là kẻ thứ ba, tôi nhận...!Trái tim tôi không tốt, xin cô buông tha cho tôi..."
Lát sau, người giúp việc nghe thấy tiếng động lớn liền đẩy vào!


Bình luận

Truyện đang đọc