BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Lâm Khiếu Phương kiểm tra một lượt phía đầu tư cho bộ phim này, vẻ mặt anh ta chợt thay đổi: "Ngài Cửu, có Tạ Lâm" Đầu ngón tay của Hoắc Việt Bách khẽ chạm lên phần da ghế, bỗng nhiên mỉm cười: "Cướp
người trước mặt tôi, quả nhiên cậu Tạ rất dũng cảm"
Lâm Khiếu Phương làm động tác cắt cổ: "Ngài Cửu, để cấp dưới để giải quyết anh ta nhé!
Hoắc Việt Bách nhíu mày lại: "Bây giờ là xã hội được cai trị bởi pháp luật, nên sửa lại cái thói giết chóc bừa bãi đó đi.

Hơn nữa, đây là kịch bản của cô ấy, bên phía người đầu tư...!Nhớ đấy"
Lâm Khiếu Phương không dám sơ suất.
Bộ phim này, bất cứ ai khiến bà chủ chán ghét đều phải biến mất!
Lâm Khiếu Phương đang chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên nhớ ra gì đó lại quay lại hỏi một câu khinh rẻ nhất: "Ngài Cửu, bà chủ vừa là quán quân trong Cuộc thi Phiên dịch vừa biết viết kịch bản.


Anh nhìn anh xem, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Bà chủ đúng là cái gì cũng biết, ngài Cửu không cố gắng sẽ không xứng với bà chủ đầu.
Đôi mắt của Hoắc Việt Bách như đang suy nghĩ: "Tôi biết rồi"
Lâm Khiếu Phương thật lòng thật dạ: "Ngài biết cái gì?"
"Tôi biết cậu lại không cần tiền lương nữa." Hoắc Việt Bách bình tĩnh nói: "Đi đi, tôi trừ hết tiền lương cho cậu."
Lâm Khiếu Phương: "!"
Tôi chỉ hận cái miệng dài có suy nghĩ của mình!
Diệp Mộc Châu tìm hai vòng vẫn không thấy sảnh casting ở đâu.

Đạo diễn và nhà sản xuất đang bận rộn, cộng thêm cô chỉ là một biên tập mới vô danh.

Cho dù có nói thì cũng chẳng có ai đến đón.

Cô quay lại cửa ra vào để tìm thông tin.

Sảnh casting là phòng 203...!Diệp Mộc Châu nhớ kỹ con số, sau đó xoay người đi lên tầng
trên.
Cách đó không xa, ánh mắt của Hoắc Ngạn Lâm sáng lên, vô thức nhíu mày lại: "Khánh Thy, em xem đó có phải là Mộc Châu không?"

Diệp Khánh Thy đang đi cùng một dàn ngôi sao nhỏ, trong lòng đánh “bộp” một tiếng, gương
mặt suýt nữa không kìm chế được mà nổi giận.
May mà cô ta còn nhớ ở đây là nơi tổ chức casting, nơi nào cũng có camera.

Cô ta vội vàng kiểm soát biểu cảm của mình, dịu dàng như lúc đầu.
"Hình như đúng là chị em.

Anh Ngạn Lâm, chị em cũng đến đây để casting sao?"
Hoắc Ngạn Lâm không đồng ý: "Cái ngành giải trí như vũng nước đục này, cô ấy đến để làm gì? Bác Diệp sẽ không đồng ý đâu."
Diệp Khánh Thy thở dài: "Em biết chị ấy luôn muốn vượt qua em...!Nhưng diễn xuất cần thiên phú, chị ấy không có thiên phú này mà còn muốn tranh đấu với em cái gì.

Anh Ngạn Lâm, em thật sự không biết nên làm thế nào."
Một ngôi sao nhỏ đang đứng bên cạnh ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Mấy người ở trong trường Cao đẳng, Đại học nghe đến trận đấu giữa Diệp Mộc Châu cùng Chu Chính Hà đã quen, nhưng đối với ngành giải trí thì chuyện đó không là gì cả.

Cho nên những diễn viên, ngôi sao ở nơi này đều không biết chị gái của Diệp Khánh Thy là ai.
Ấn tượng của họ đối với Diệp Mộc Châu vẫn là chuyện năm đó cô cướp chồng sắp cưới của Khánh Thy.
Bây giờ cậu Hoắc thiếu kiên nhẫn với Diệp Mộc Châu như vậy, đám ngôi sao nhỏ bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu như cô ta có thể đuổi Diệp Mộc Châu ra ngoài, như vậy liệu cậu Hoắc có nhớ đến mình không...

Dù sao nhà họ Hoắc là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
Cô ta hạ quyết tâm, liền chào tạm biệt với Diệp Khánh Thy rồi quay người đi đến sảnh casting.
Diệp Mộc Châu đã tìm được sảnh casting, nhưng không định đi vào ngay lúc này.

Cô chủ yếu chỉ muốn xem buổi thử vai cho các nhân vật.
Diệp Mộc Châu gõ lên đồng hồ trên tay, đang định gọi điện thoại cho Giang Bắc Minh.

Nhưng vừa mới quay đầu lại thì nghe thấy...
"Chó mèo gì đó mà cũng đến casting, nhìn thấy cô ta mà tôi buồn nôn!"
Diệp Mộc Châu nhìn xung quanh vắng vẻ, mới chắc chắn cô ngôi sao nhỏ đó đang nói mình.
Người đại diện của Hướng Ngọc liếc Diệp Mộc Châu: "Đây là sảnh casting cho nhân vật "Mai Liên Ca",
cô đến từ công ty nào? Cô không biết nhân vật này đã được định sẵn cho Hướng Ngọc của chúng tôi sao?"
Hướng Ngọc vênh vang, đắc ý: "Đúng vậy, tôi được chính biên kịch lựa chọn.

Diệp Mộc Châu, cô không còn hy vọng đâu, chi bằng nhân lúc còn sớm mà cút đi"


Bình luận

Truyện đang đọc