BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Hoắc Việt Bách nói từng chữ: “Chu Chính Hà, tiêu đời rồi”
Lâm Khiếu Phương hoảng hốt.
Vừa nãy thái độ của người đàn ông kia trong điện thoại cung kính lại còn thành kính như vậy, anh ta còn tưởng người đó đang theo đuổi bà chủ...
Kết quả người ta lại là Phó tổ trưởng ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế?
Không đúng, một Phó tổ trưởng cung kính với bà chủ như vậy làm gì?
Hoắc Việt Bách chỉ mỉm cười, Diệp Mộc Châu đã nhiều lần tham gia cuộc thi.

Phiên dịch.


Bởi vì cô không muốn quá lộ liễu, cho nên mỗi lần tham gia thi đấu đều dùng những thân phận khác nhau.
Không có ngoại lệ, mỗi lần đều là lần đầu tiên.
Cuộc thi Phiên dịch mời cô làm người ra đề và trọng tài, nhưng cô lại khéo léo từ chối gia nhập vào nội bộ cuộc thi.
Sau này ông Charlie phát hiện người này là nhân tài hiếm có, qua lời giới thiệu của tổ chức phiên dịch muốn mời cô tham gia vào tổ chức.

Diệp Mộc Châu cũng đang cân nhắc về vấn đề này.
Bây giờ Chu Chính Hà lại liều lĩnh lên nòng cho súng, đúng lúc cho tổ chức phiên dịch cơ hội thể hiện...
Cho nên Hoắc Việt Bách nói Chu Chính Hà sắp tiêu đời rồi không phải là lời nói linh tinh.
Lúc này trong phòng làm việc tạm thời của tổ chức phiên dịch.
Bọn họ đã bay từ nước M đến Mộc Thành vì cuộc thi này.

Charlie vừa cúp điện thoại liền hung dữ đập bàn, dùng tiếng mẹ đẻ để nói chuyện với những người xung quanh.
"Chu Chỉnh Hà vu khống cô Mộc Châu gian lận, khó khăn lắm chúng ta mới thuyết phục được cô ấy đến làm huấn luyện viên cho cuộc thi.

Chu Chính Hà đã phá huỷ cơ hội này rồi!"
Một người phụ trách khác ở bên cạnh cũng tức đến đỏ bừng cả mặt: "Cô Mộc Châu mà phải gian lận sao? Cô ấy là nhân tài mà tổ chức phiên dịch chúng ta mời liên tục năm năm nhưng không được, Chu Chính Hà là cái thá gì chứ?"

"Ông Charlie, bây giờ chúng ta mau ra thông báo chính thức để đính chính cho cô Mộc Châu! Chu Chính Hà không có tư cách tham gia vào tổ chức của chúng ta, nhưng lại không biết ngượng mà công kích cô Mộc Châu.

Đúng là không biết xấu hổ!"
Charlie xua tay: "Không không không, cô Mộc Châu tự biết sắp xếp, chúng ta chỉ cần nghe theo cô ấy là được."
Ông ta nói ra biện pháp của Diệp Mộc Châu, mọi người trong tổ chức đều gật đầu: "Cách này rất hay, khiến cho Chu Chính Hà tâm phục khẩu phục, để cho ông ta cũng nếm thử mùi vị bị mất mặt!"
Sau khi Diệp Khánh Thy tắt phát sóng trực tiếp ngay lập tức cúi đầu xin lỗi Chu Chính Hà, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Thầy Chu, cảm ơn thầy đã rộng lượng tha thứ cho chị gái con.

Nếu không con cũng không biết chị ấy nên làm thế nào nữa."
Diệp Gia Trường vội vàng nói: "Thầy Chu, đứa con gái này của tôi có tấm lòng lương thiện, chắc chắn không nỡ nhìn thấy chị mình bị nhiều người mắng chửi như vậy.

Mộc Châu cũng thật sự không nên gian lận, sau này tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó cẩn thận"
Chu Chính Hà được nịnh nọt tâng bốc liền đắc ý: "Ông Diệp đúng là nên dạy dỗ Diệp Mộc Châu cẩn thận, một sinh viên còn muốn..."
"Còn muốn cái gì cơ?"
Bỗng nhiên, một giọng nữ bình tĩnh cắt ngang lời nói của Chu Chính Hà.
Diệp Mộc Châu xuất hiện ở trước cửa chậm rãi lên tiếng, nhíu mày lại: "Còn muốn vượt qua ông, khiến cho ông mất mặt đúng không?"

Phòng khách bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Phía sau Diệp Mộc Châu là người giúp việc đang thở hồng hộc: "Xin lỗi ông, tôi...!Tôi không cần được cô cả..."
Diệp Gia Trường nhíu mày: "Mày trở về sao lại không nói tiếng nào? Vừa về đã chạy vào đây, không nhìn thấy thầy Chu đang ở đây sao? Không biết lễ phép gì cả!"
"Tôi về nhà mình còn cần phải thông báo sao? Tổng giám đốc Diệp quên mất người đứng tên căn biệt thự này là ai rồi à?"
Diệp Gia Trường tức tối, Diệp Khánh Thy vội vàng đi lên phía trước, giọng nói
dịu dàng.

"Chị à, chị quay về xin lỗi thầy Chu sao? Chị yên tâm, thầy Chu đã tha thứ cho chị rồi, chuyện này kết thúc từ đây.

Không sao đâu, thầy Chu rất tốt, thầy ấy sẽ không trách chị đâu mà."
Diệp Mộc Châu nở nụ cười như không, ánh mắt nhìn về phía Chu Chính Hà.

"Ông Chu, ông cảm thấy ông gánh được tiếng xin lỗi của tôi sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc