BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Hoắc Việt Bách dẫm chân ga, chiếc xe phóng nhanh vượt qua người Bạch Anh.

Diệp Mộc Châu ngồi trên xe, quay đầu lại vẫn có thể thấy gương mặt trắng bệch của cô ta, cô khẽ nuốt nước miếng: “Ngài Cửu, tông chết người là vi phạm pháp luật đấy.”
Hoắc Việt Bách xem thường, dừng xe ở ngoài cửa: “Tự tiện xông vào nhà người khác, là cô ta phạm pháp trước”
Trong lòng Diệp Mộc Châu thầm cho người đàn ông ngay thẳng này một tràng pháo tay: "Chắc cô ta đến tìm anh đó, anh không gặp à?”
Hoắc Việt Bách cởi âu phục tiện tay treo lên móc áo, hơi nhíu mày: “Tìm tối? Mỗi ngày người đến tìm tôi nhiều vô số, tại sao tôi phải gặp cô ta?”
Diệp Mộc Châu cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy cô gái Bạch Anh đang rơi nước mắt trong im lặng.


Cô nở một nụ cười ranh mãnh: “Ngài Cửu, nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối, khóc lóc nỉ non với mình như vậy mà anh không có một chút cảm xúc nào sao? Không cảm thấy cô ấy đáng thương, không muốn ôm cô ấy vào lòng an ủi à?”
Hoắc Việt Bách đưa mắt nhìn Bạch Anh, giống như đang nhớ tới điều gì đó.

Diệp Mộc Châu hơi luống cuống.

Mẹ kiếp, không thể nào?
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nhắc tới, muốn đùa giỡn một chút, muốn xem Hoắc Việt Bách có phản ứng gì thôi.

Nhưng mà, cái tên đàn ông khốn nạn này sẽ không thật sự cảm thấy Bạch Anh rất đáng thương đó chứ!
Dù sao cô ta đang đứng trong gió rơi nước mắt, còn cô thì đắc ý trong căn phòng ấm áp này, nếu mang ra so sánh thì cô thua chắc rồi!
Diệp Mộc Châu nghiến răng, nếu tên đàn ông khốn kiếp này dám nói một câu Bạch Anh thật đáng thương, cô sẽ bỏ nhà ra đi ngay lập tức!
Hoắc Việt Bách suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu lên, trong ánh nhìn soi mói của Diệp Mộc Châu phun ra một câu: “Đúng là có một ít cảm xúc.”
Diệp Mộc Châu nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Việt Bách: “Thấy cô ta khóc như vậy làm tôi chợt nhớ tới ba roi quên đánh kia, cô ta

đã tự mình đưa tới cửa, không bằng đảnh bổ sung.”
Diệp Mộc Châu: "..."
Tốt lắm, cô lại thua.

Quả nhiên người đàn ông này là một tên thẳng nam, không bị rơi vào cái bẫy của trà xanh.

Anh thấy Bạch Anh khóc, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là người phụ nữ này thật mỏng manh, đáng thương vô tội.

Mà là, roi còn chưa đánh mà đã như thế, đến lúc đảnh ba rọi thì cô ta sẽ khóc thành cái dáng vẻ gì đây?
Diệp Mộc Châu chuẩn bị lên lầu đi tắm, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên cô nghe thấy Hoắc Việt Bách cất giọng thờ ơ “Bà chủ Hoắc, tôi là một người đàn ông bình thường, cũng không ngu ngốc, chưa đến mức không nhìn ra rốt cuộc Bạch Anh có suy nghĩ gì, bà chủ Hoắc không cần phải thử tội năm lần bảy lượt như thế đâu.”
Diệp Mộc Châu sửng sốt.

Hoắc Việt Bách chậm rãi nói tiếp: “Bà chủ Hoắc lo lắng tôi sẽ bị Bạch Anh kia mê hoặc à? Phụ nữ muốn quyến rũ đàn ông có hàng nghìn chiêu trò lừa bịp, nhưng chỉ cần người đàn ông kia không ngốc thì làm sao có thể không nhìn ra”
“Cho nên bà chủ Hoắc cứ yên tâm, tôi nhìn ra được chiêu trò của Bạch Anh và Giản Ngưng Tuyết, càng sẽ không bị mắc lừa, trên thế giới này không có tên đàn ông nào thật sự ngu xuẩn.

đến mức không nhìn ra mấy mánh khóe lừa dối của trà xanh” trong miệng em”

Chẳng qua có người giả vờ không nhìn ra mà thôi.

Anh không biết Diệp Mộc Châu có gì mà phải lo lắng, anh nhìn ra được, chỉ là không thèm để ý tới.

Nhưng có điều, thật sự nên bổ sung ba rọi kia, dù sao anh là một người rất trọng lời hứa.

Đáy lòng Diệp Mộc Châu vô cùng ấm áp, cô không đi lên lầu nữa mà lặng lẽ tiến tới bên cạnh anh: “Hoắc Việt Bách, cám ơn anh, anh thật tốt!”
Sau này cô sẽ không bao giờ mắng Hoắc Việt Bách là đồ khốn nữa!
Người đàn ông cười khẽ: “Buổi tối muốn ăn gì nào?”
Bữa tối ở biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn đều do chủ Chương sắp xếp, ông ấy chưa bao giờ hỏi cô muốn ăn cái gì, cho nên khi nghe câu hỏi của Hoắc Việt Bách, Diệp Mộc Châu hơi ngạc nhiên: “Chú Chương không có ở đây à?”
Diệp Mộc Châu nhìn một lượt, hôm nay hình như người giúp việc xin nghỉ phép tập thể, chẳng có ai chuẩn bị cơm tối, cô lắp bắp: “Nhưng mà em không biết nấu cơm...”
Hoắc Việt Bách dừng một lúc, thả cái chăn trong tay xuống, mặt không đỏ tim không đập nói: “Bà chủ Hoắc, tôi sẽ nấu”


Bình luận

Truyện đang đọc