BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Hướng Ngọc nói xong liền khinh thường nói với người trợ lý và người đại diện ở bên cạnh: Mau đuổi cô ta ra ngoài đi, vừa nhìn thấy cô ta tôi đã thấy phiền.

Khách sạn này hạng người nào cũng làm khách được à? Không thấy buồn nôn hay sao?" Người đại diện nhíu mày lại, ánh mắt không thể coi thường: "Cô gái này, phiền cô mau rời khỏi đây.

Đây không phải là nơi có muốn đến thì đến, à, cũng đừng nghĩ có đàn ông chống đỡ phía sau là có thể cướp vai diễn của Hướng Ngọc chúng tôi"
Người trợ lý đi lên phía trên đuổi người.
Diệp Mộc Châu khẽ cười: "Cô đến để thử vai Mai Liên Ca?"
Nhân vật cô coi trọng nhất chính là Mai Liên Ca, đây là nhân vật nữ phản diện khá xuất sắc nhưng rất khó diễn.


Sở dĩ cô đồng ý với Giang Bắc Minh hôm nay đến xem buổi casting cũng là vì sợ nhân vật này bị phá huỷ.
Kết quả, Hướng Ngọc nói nhân vật này đã được định sẵn cho cô ta rồi?
Hướng Ngọc đắc ý, hừ lạnh: "Diệp Mộc Châu, tôi có người chống lưng, nhân vậy Mai Liên Ca này chắc chắn sẽ là của tôi, tôi thấy cô vẫn nên dẹp cái suy nghĩ này đi.

Các cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"
Người trợ lý vội vàng đi lên phía trước: "Cô gái này, tôi khuyên cô mau rời đi sớm một chút.

Tôi thấy cô còn là người mới, e rằng cũng dựa vào lão già nào đó để đến được bước này.

Nếu như cô không đi, chúng tôi sẽ công bố chuyện của cô cho mọi người biết!"
Diệp Mộc Châu bị bao vây bởi người của Hướng Ngọc, cô im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cười.
Cô nhìn vào bóng lưng của Hướng Ngọc một cách hời hợt, chậm rãi lên tiếng.
"Hướng Ngọc, cô đến để thử vai Mai Liên Ca sao? Đắc tội với tôi không phải là chuyện tốt gì
đâu."
Nói rồi cô đi về phía sảnh casting.
Hướng Ngọc tức giận, đứng tại chỗ mắng cô một hồi, người đại diện vội vàng lên tiếng an ủi: "Tôi thấy cô gái này chỉ đang khoe khoang thôi, đắc tội với cô ta thì thế nào? Chẳng lẽ lão già chống lưng của cô ta sẵn sàng đắc tội với Tổng giám đốc Trần vì cô ta sao?"
Lúc này, Hướng Linh mới bình tĩnh trở lại: "Mặc dù nhà họ Hoắc là nhà đầu tư lớn nhất, nhưng Tổng giám đốc Trần cũng đã ném hai trăm bốn mươi tỷ vào.


Tôi không tin đạo diễn sẽ vì Diệp Mộc Châu mà bỏ số tiền đầu tư đó"
Diệp Mộc Châu đi vào sảnh casting từ cửa sau.
Đạo diễn không biết cô là biên kịch, chỉ biết cô là người mà Giang Bắc Minh bảo đến.

Nhìn thấy cô đến, ông ta cũng không hỏi gì chỉ tìm một cái ghế cho cô ngồi.
Mấy người ở phía trước đang thử vai Mai Liên Ca, biểu hiện chẳng ra làm sao cả.

Diệp Mộc Châu nhìn danh sách diễn viên, bỗng nhiên mỉm cười.
Người tiếp theo lại là Hướng Ngọc?
Thật đúng lúc.
Hướng Ngọc nghe thấy trợ lý gọi tên mình ngay lập tức nở nụ cười, tiến vào sảnh casting.

Cô ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người ngồi bên cạnh đạo diễn, vẻ mặt như bị đông cứng.
Là Diệp Mộc Châu, người vừa nãy bị cô ta đuổi đi.

Sao bây giờ lại ngồi bên cạnh đạo diễn?
Chẳng lẽ vai diễn này đã được đưa cho Diệp Mộc Châu từ trước rồi? Dựa vào cái gì mà một người mới lại dám cướp vai trên tay cô ta?

Trước khi đạo diễn nói "bắt đầu", Hướng Ngọc đã không kìm được cơn tức giận mà hét toáng lên: "Diệp Mộc Châu? Sao cô lại ngồi ở đây? Đạo diễn à, ông đã nói nhân vật này là của tôi rồi mà.

Tại sao con tiện nhân này có thể ngồi bên cạnh ông? Có phải cô ta đi cửa sau không?"
Diệp Mộc Châu cầm bút viết gì đó, đạo diễn và nhà sản xuất toát mồ hôi lạnh: "Được rồi, Hướng Ngọc đúng không? Mau bắt đầu đi, cô diễn đoạn B"
Người đại diện vội vàng kéo Hướng Ngọc lại, nói vào tai cô ta điều gì đó, Hướng Ngọc tức giận thở hổn hển, bực bội.

Sau đó cô ta đi đến giữa phòng, tuỳ tiện diễn một đoạn.
"Tôi diễn xong rồi, bây giờ nhân vật Mai Liên Ca có thể cho tôi rồi chứ".
Đạo diễn và nhà sản xuất ở trước mặt đều im lặng: "..."
Đại diễn khẽ lẩm bẩm: "Đây là diễn cái gì vậy? Để cho người xem sao? Cô diễn viên này thật sự không muốn."
Nhà sản xuất thở dài: "Tổng giám đốc Trần, người chống lưng cho cô ta đã đầu tư cho chúng ta hai trăm bốn mươi tỷ, nếu như Hướng Ngọc không thể diễn Mai Liên Ca thì cũng không còn số tiền đó nữa đâu.

Ông nói xem phải làm sao?"
Diệp Mộc Châu dừng bút lại, ngước mắt lên nhìn.


Bình luận

Truyện đang đọc