Diệp Mộc Châu cong môi cười tít mắt: "À? Ý của bà Giản là, Hoắc Việt Bách vốn sẽ cưng chiều cô giản, cho dù cố Giản đào hôn, Việt Bách vẫn sẽ đứng yên tại chỗ chờ cô ấy"
"Nhưng không ngờ anh ấy lại gặp tôi vào ngày cưới, Việt Bách quyết định cưới tôi, chứ không phải tiếp tục cưng chiều cố Giản hả? Xem ra đây chính là sức hấp dẫn của tôi.
Bà Giản suýt thì nghẹn.
Rõ ràng ý của bà ta là Diệp Mộc Châu mặt dày! Nhân lúc Ngưng Tuyết và Việt Bách cãi nhau, cướp lấy Việt Bách!
Diệp Mộc Châu cong môi không để ý.
Giản Ngưng Tuyết và bà Giản, một người nhìn như hồ đồ, một người nhìn như phân rõ phải trái.
Trên thực tế họ đều đang nói cho Diệp Mộc Châu biết rằng, Hoắc Việt Bách là của Giản Ngưng Tuyết, lúc họ cãi nhau, cái tiểu tam không biết xấu hổ là Diệp Mộc Châu thừa dịp có khoảng trống mà chen vào, cướp đi Hoắc Việt Bách.
Giản Ngưng Tuyết khóc sướt mướt, thút tha thút thít.
"Khóc cái gì mà khóc, tự con muốn đào hôn, là tự con nghĩ rằng Việt Bách sẽ dung túng cho con.
bây giờ con đã mất việt Bách, con cũng không trách được bất kỳ ai."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nam uy nghiêm.
Chú Chương ở bên cạnh dẫn người đàn ông vào cửa, ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười.
Người đàn ông nhìn con gái nhà mình: "Ngưng Tuyết, con không còn là trẻ con, sự việc là tự con làm sai, sao lại không biết xấu hổ khóc lóc hả?"
"Hu hu...!bố, con biết sai rồi, con chỉ đang cáu kỉnh với anh Việt Bách thôi, trước khi anh Việt Bách rất chiều con, con cũng không ngờ sẽ có người nhận lúc chúng con cãi nhau mà chen vào, hu hu hu..."
Đây chính ông Giản.
Thoạt nhìn trên dưới bốn mươi tuổi, vừa nhìn liền thấy có phong độ của người có quyền.
Ông ta thở dài: "Việt Bách, chú Giản biết chuyện này rất có lỗi với cháu, nhưng chú Giản cũng hy vọng cháu có thể nghe chú nói hai câu."
Hoắc Việt Bách khẽ nhéo tay Diệp Mộc Châu, thờ ơ nói: "Mời." Ông Giản dừng lại mấy giây, dẫn con gái ngồi trên sô pha, sau đó mới nói.
"Việt Bách, chân tướng sự việc cháu cũng đã biết rồi, đơn thuần là Ngưng Tuyết hơi tùy hứng, con bé không muốn đào hôn thật, hôn sự này của các cháu dù sao cũng là từ ông cụ mở lời, cứ từ hôn như vậy thì thực sự là không thể nào nói nổi.
Diệp Mộc Châu tựa lưng trên sô pha, khẽ cười.
Người nhà họ Giản thật thú vị.
Cô đã kết hôn với Hoắc Việt Bách, bây giờ dẫn theo vị hôn thê cũ của Hoắc Việt Bách tới nhà.
Ba người nhà họ Giản, một người nói Diệp Mộc Châu cô không xứng với Hoắc Việt Bách, một người thì nói Giản Ngưng Tuyết rất yêu Hoắc Việt Bách, một người lại nói, hôn sự này là hôn sự mà ông cụ định ra.
Trước mặt Vợ mới cưới của Hoắc Việt Bách là cô đây, nói ra những lời này, Diệp Mộc Châu khẳng định, người nhà họ Giản cố tình.
Hoắc Việt Bách nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Chú Gi án nghiêm trọng rồi, từ trước đến nay Hoắc Việt Bách tôi chỉ thích hướng về phía trước."
Ý của câu này là, Giản Ngưng Tuyết đào hôn là gieo gió gặt bão.
Giản Ngưng Tuyết lại rơi nước mắt: "Hu hu hu, em sai thật rồi mà, là em quá tùy hứng, em thật không ngờ, em chỉ gây sự với anh Việt Bách, anh Việt Bách liền không thích em nữa...!em muốn ở bên anh..."
Bà Gi ản vành mắt đỏ hoe: "Được rồi, Ngưng Tuyết, con đừng khóc nữa, chắc chắn Việt Bách sẽ cho con một đáp án, con đừng khóc nữa, mẹ biết con yêu Việt Bách, mẹ cũng biết con tiếc nuối đoạn hôn ước này, nhưng bây giờ đã có cô Diệp rồi, Việt Bách yêu cô Diệp hơn con."
Diệp Mộc Châu kéo cằm, hai bà thảo trà xanh nhà họ Giản, nội hàm ai vậy?
Bố Giản nhìn vợ và con gái khóc lóc, cũng chỉ có thể đau lòng nói: "Việt Bách, chú cũng hết cách rồi, Ngưng Tuyết ngày ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, ông cụ Hoắc lại yêu mến con bé, hôn ước này cháu cứ hủy như vậy, ngộ nhỡ ông cụ Hoắc đến tìm cháu gây phiền phức thì sao? Việt Bách, chú Giarn cũng vì tốt cho cháu".
Diệp Mộc Châu rất là tò mò, phía sau câu chú Giản cũng vì tốt cho cháu, là muốn tiếp cái gì.
Ví dụ như...
Bắt họ ly hôn?