BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Diệp Mộc Châu âm thầm mở bút ghi âm, nâng cằm lên nói: "Ông Chu, hình như ông không quen biết tôi.

Tại sao vừa nhìn thấy bài thi của tôi lại chắc chắn rằng tôi gian lận?"
Có vẻ như Chu Chính Hà cũng không nghĩ tới sinh viên kia sẽ chất vấn lại mình vấn đề này, ông ta mở miệng nói với đầy vẻ khinh thường:
"Tôi là bậc thầy phiên dịch nổi tiếng toàn quốc, sinh viên Diệp, câu trả lời trong bài thi của cô vừa nhìn một cái đã biết là không thể do một sinh viên viết ra được, tôi thấy cô hẳn là đã học thuộc câu trả lời rồi chép lên bài thi không sót một chữ đúng không?"
Diệp Mộc Châu chớp chớp mắt: "Ý của ông Chu là bài thi này của tôi đạt trình độ rất cao sao? Vậy thì tôi xin cảm ơn lời khen của ông."
Dù sao những lời như Nhìn một cái đã biết là không thể do một sinh viên viết ra được cũng chứng minh cho việc Chu Chính Hà cảm thấy phần trả lời trong bài thi của cô đạt trình độ quá xuất sắc, thậm chí đạt tới cả tiêu chuẩn của phiên dịch viên cho nên ông ta mới khẳng định là cô đã gian lận.


"Không biết xấu hổ!" Bà cụ Diệp lớn tiếng quát mắng: "Nhà họ Diệp chúng tôi sao lại có loại người như cô chứ, sớm biết như vậy thì ngay từ đầu nên ném cô ở vùng nông thôn đó mặc cô tự sinh tự diệt cho rồi!"
Diệp Khánh Thy cũng cười đắc ý, rõ ràng là ông Chu đang mỉa mai Diệp Mộc Châu vậy mà cái người ngu xuẩn này lại tưởng ông Chu đang khen cô ta.

Diệp Mộc Châu là người đến từ nông thôn, cho dù
biết chút tiếng Anh cũng tuyệt đối không thể dịch thành lời văn trôi chảy đến độ hoàn hảo như vậy được.

Nếu cô ta không gian lận thì sao được vậy chứ?
Diệp Khánh Thy thở dài, giả bộ an ủi cô: "Chị, là em không tốt.

Em không nên nói trước kia chị chưa từng đi học, nếu không thì ông Chu đã không nghi ngờ chị, em...!Em thật lòng xin lỗi chị.."
Không khí bên trong phòng hiệu trưởng yên tĩnh vô cùng.

Chu Chính Hà đã mất kiên nhẫn, ông ta nói: "Sinh viên Diệp, cô có gan làm mà không có gan nhận sao? Tôi nghe nói sau khi cô được điểm cao, cô còn ép bạn học phải quỳ xuống.


Cuối cùng thì điểm số của cô cũng là do gian lận mà có, cô có mặt mũi nào mà làm như vậy chứ?"
Nói xong ông ta quay đầu lại, nhíu mày: "Hiệu trưởng Trương, lần này tôi đại diện cho Cuộc thi phiên dịch quốc tế đến để lựa chọn những sinh viên có tài năng, một sinh viên gian dối như Diệp Mộc Châu sẽ vĩnh viễn không thể tham gia cuộc thi quốc tế!"
"Ông Chu, ông Chu, ông xem xét lại đi!" Hiệu Trưởng nghe xong, suýt thì nhảy dựng lên.

Nếu như Diệp Mộc Châu bị khai trừ khỏi bảng xếp hạng mãi mãi thì rõ ràng đại học Thanh Kiều có thể sẽ mất đi một người phiên dịch thiên tài!
Diệp Mộc Châu cũng không lo lắng chút nào, cô chậm rãi nhướn mày: "Ông Chu, nếu ông đã một mực cho rằng tôi gian lận thì còn gọi tôi tới đây làm cái gì?"
Chu Chính Hà cười khẩy: "Gọi cô đến đây để làm cái gì sao? Đương nhiên là để cô xin lỗi trước toàn trường! Nếu không phải Khánh Thy có lòng tốt xin tha cho cô thì ngay từ đầu tôi đã muốn khai trừ cô ra khỏi trường đại học Thanh Kiều rồi!"
Diệp Mộc Châu cười nhạo một tiếng: "Được!"
Hiệu trưởng thấy hơi run người.

Bà cụ nhỏ của tôi ơi, cô đừng bao giờ làm loạn nha!
Trong lòng Diệp Khánh Thy vui như mở hội, con người hèn hạ này quả nhiên đã gian lận! Nếu không cô ta cũng sẽ không chấp nhận nói xin lỗi nhanh như vậy, còn không phải là do đã sợ rồi sao?
Diệp Khánh Thy cắn môi: "Chị, chỉ cần chị nói xin lỗi, thừa nhận bản thân đã gian lận...!Em nhất định sẽ cầu xin giúp chị lần nữa, em thật sự rất vui khi nhìn thấy chị có thể nhận ra lỗi lầm của mình và sửa sai."
"Ôi! Thật sự cảm ơn ý tốt của em gái" Diệp Mộc Châu nhìn về phía hiệu trưởng: "Bây giờ cũng đúng giờ tan học, em có thể dùng đài phát thanh để nói lời xin lỗi trước toàn trường được không ạ?"
Chu Chính Hà vô cùng đắc ý.


Bài thi của sinh viên này sao chép đáp án quá rõ ràng.

Ông ta vừa bắt được một sinh viên dở trò gian lận, nhất định ông ta sẽ đăng chuyện này lên trên mạng.

Đến lúc đó, bạn bè trên mạng chắc chắn sẽ đều khen ngợi ông ta.

Mặc dù với sức ảnh hưởng của ông ta, Diệp Mộc Châu nhất định sẽ bị buộc thôi học nhưng ông ta không quan tâm tới những chuyện này.

Tiền đồ của cô có liên quan gì tới ông ta đâu chứ?
Chu Chính Hà càng nghĩ càng thêm kiêu căng ngạo mạn, dáng vẻ cứ như tiểu nhân đắc chí: "Lần này may mắn có sinh viên Diệp Khánh Thy, cô đã vì đạo nghĩa mà không quản người thân, vạch trần sự gian dối của chị gái mình, tôi nhất định sẽ khen thưởng có đâu ra đó!"


Bình luận

Truyện đang đọc