BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Diệp Mộc Châu ra khỏi cửa mới nhấn nút tạm dừng ghi âm.

Nếu không phải vì ghi âm, cô sẽ không từ xa đến tận nhà họ Diệp.
Chu Chính Hà vu khống cô tội gian lận là một chuyện.

Diệp Gia Trường và Diệp Khánh Thy ở phía sau châm dầu vào lửa lại là một chuyện khác.
Lần này, cả nhà họ Diệp và Chu Chính Hà, người nào cũng đừng mong chạy thoát.
Bên kia, Chu Chính Hà mất một lúc lâu mới ổn định lại được tâm trạng.
Tuy rằng Diệp Mộc Châu là thiên tài, nhưng trình diễn tại chỗ thì chưa chắc cô ta đã tốt hơn mình.
Hơn nữa, ông ta đã tung hoành trong giới phiên dịch nhiều năm như vậy, ai lại không nể mặt.


Dù Diệp Mộc Châu muốn so tài, chẳng lẽ những giám khảo đó lại không kiêng nể ông ta chút nào sao.
Cho dù Diệp Mộc Châu dịch hay hơn gấp trăm lần, ông ta vẫn có cách để thắng!
Nghĩ đến đây, ông ta mới dần bình tĩnh lại.
Ông ta thế mà lại bị một con nhóc mới vài tuổi đầu hù dọa.

So tài trực diện không thắng được Diệp Mộc Châu, chẳng lẽ ông ta không biết dùng chút chiêu trò khiến cho Diệp Mộc Châu không thể lên sân khấu sao? Chỉ cần như vậy, không phải ông ta đã thắng rồi sao?
Chu Chính Hà càng nghĩ tâm trạng càng tốt lên, hừ nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp có đứa con gái tốt thật!”
Nói xong, ông ta phủi tay áo đi mất.
Một lúc lâu sau, Diệp Gia Trường mới định thần lại.

Ông ta nhíu mày chặt hơn, rồi tức tối đập vỡ chiếc cốc trên bàn.
“Rốt cuộc Diệp Mộc Châu nó bị gì vậy? Chỉ ở quê mười năm đã trở nên vô giáo dục như thế này? Sao nó lại to gan mà đi thách đấu với Chu Chỉnh Hà.

Có phải nó bị điên rồi không, hay là muốn nhà họ Diệp mất hết thể diện?”
Diệp Khánh Thy thở dài: “Sao chị lại nông nổi như vậy chứ.

Chị mà so tài với thầy Chu thì dù có thắng hay thua, thì giữa nhà họ Diệp và thầy Chu tự nhiên sẽ có khoảng cách”
“Con không thể làm học trò của thầy Chu cũng không sao, con chỉ lo cho nhà họ Diệp chúng ta.

Chị làm vậy rõ ràng là không quan tâm gì đến nhà họ Diệp.

Con thật thấy xót cho cha.


Cha cực khổ biết bao mới có thể làm rạng danh nhà họ Diệp như bây giờ nhưng trong phút chốc tâm huyết cả đời đều bị chị phá hoại”
Diệp Gia Trường tức giận đến phát run:
“Được, được! Ngày mốt à! Cha phải đi xem thử ngày mốt Diệp Mộc Châu có thể phiên dịch cái gì! Khánh Thy, ngày một con đi với cha.

Không thể để Diệp Mộc Châu lên sân khấu làm mất mặt gia đình”
Diệp Khánh Thy lộ ra một nụ cười đắc ý: “Con hiểu rồi cha!”
Hai ngày sau.
Cuộc thi Phiên dịch sẽ chính thức bắt đầu vào lúc một giờ chiều.
Cuộc thi năm nay hơi đặc biệt.

Có một học sinh đã trực tiếp thách đấu với Bậc thầy Phiên dịch Chu Chính Hà.
Điều trớ trêu thay là điểm thi tiếng Anh của học sinh này đều có được nhờ vào gian lận.
Không chỉ các thí sinh, trên mạng có rất nhiều người cũng vô cùng tò mò về cuộc thi kỳ này.

Vì vậy, người phụ trách của cuộc thi là ông Charlie đã đồng ý cho một số phóng viên vào hội trường để phát sóng trực tiếp tình hình cuộc thi cho mọi người.

Hoắc Việt Bách dừng xe ở bên ngoài: “Bà chủ Hoắc, có chắc là không cần tôi đi cùng chứ?”
Diệp Mộc Châu biết rằng thân phận Quán quân của các Cuộc thi Phiên dịch trước đó không thể che giấu tiếp được nữa, nhưng cô cũng không hy vọng Hoắc Việt Bách nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc đè bẹp Chu Chính Hà trên sân khấu.

Suy cho cùng, Hoắc Việt Bách vẫn thích kiểu phụ nữ yếu đuối.

Nếu cô ép Chu Chính Hà đến mức ói máu thì sau này làm sao giả vờ yếu đuối được nữa đây?

Cô vô cùng dịu dàng nói: “Không cần đầu ngài Cửu.

Anh yên tâm đi.

Em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt”
Hoắc Việt Bách cười khẽ: “Đi đi”
Diệp Mộc Châu nhanh chóng xuống xe, thật ra thì đúng là cô không cần có người đi cùng.

Chỉ là một cuộc thi Phiên dịch nhỏ xíu thôi mà.

Cô có thể thi đấu đồng vai phải lứa với người đứng đầu của Tổ chức Phiên dịch Quốc tế thì Chu Chính Hà đã đáng là gì?
Nói thật lòng, cô thật sự không xem ông ta ra gì cả!
Bên trong hội trường.
“Chị ơi, em ở đây này!”
Diệp Khánh Thy diện váy ren ôm sát, nhẹ nhàng lại quyến rũ.
Hoắc Ngạn Lâm đang ở cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn thấy Diệp Mộc Châu.
Diệp Khánh Thy cắn môi đi đến, khẽ hỏi: "Chị, cuộc thi lần này chỉ có nắm chắc phần thắng không? Lỡ như chị thua..”


Bình luận

Truyện đang đọc