BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Những sinh viên khác nghe thấy những lời nói này thì cảm thấy rất bình thường, dù sao đây cũng là sự thật.
Nhưng những sinh viên lớp chín nghe lọt vào trong lỗ tai giống như rắc muối lên vết thương.
Đúng vậy, bọn họ đúng là được đưa đến lớp chín vì đủ loại nguyên nhân.
Bọn họ hoặc là thật sự có thành tích kém, hoặc là vì một vài lý do nên không thể không giả và có thành tích kém.
Nhưng nào đến lượt loại người cặn bã, đáng khinh như Tưởng Linh Lan đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ!
Vẻ mặt lớp trưởng tối sầm lại: "Tường Linh Lan, chú ý cách dùng từ của cậu."
Tường Linh Lan bật cười ha ha: "Cho dù Diệp Mộc Châu không phải được bao nuôi thì cũng chẳng tốt hơn là bao! Lớp chín các cậu đều là những phần tử cặn bã! Đều là bọn cặn bã của xã hội.


Các cậu còn ra mặt thay cho Diệp Mộc Châu, đồ điện!"
"Cậu..."
"Sao nào, các cậu còn định đánh người sao? Lớp chín thật sự là bọn cặn bã, dám đánh người ở trong trường! Nếu như cậu thấy tôi nói sai, vậy thì chúng ta thi so tài thành tích"
Tường Linh Lan càng nói càng cảm thấy thoải mái: "Lớp các cậu có bản lĩnh thì thi vào top bốn trăm chuyên ngành phụ, có bản lĩnh thì so tài tiếng Anh với tôi"
Diệp Mộc Châu và những bạn sinh viên phế vật này nên bị dẫm đạp dưới đất.
Vẻ mặt lớp trưởng lúc xanh lét lúc thì tái nhợt.

So tài thành tích, bọn họ cũng muốn so tài thành tích, nhưng mà...
"Không dám sao, ha ha.

Vậy các cậu ra mặt thay cho Diệp Mộc Châu làm gì? Cho dù cậu ta có được bao nuôi hay không thì cũng là cặn xã của xã hội..."
"Cậu muốn so tài thành tích?" Một giọng nói nữ lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tường Linh Lan.

Diệp Mộc Châu chậm rãi đi ra từ phía sau nhóm người.

Cô từ từ mở mắt, ánh mắt rất thoải mái: "Được thôi, vậy thì so tài" Xung quanh yên lặng như tờ.
Sau đó vẫn là Tường Linh Lan phản ứng lại đầu tiên: "Diệp Mộc Châu, cậu đồng ý so tài thành tích với tôi? Cười chết tôi rồi, có phải cậu muốn cố gắng lọt vào top bốn trăm? Lọt vào top bốn trăm trong năm trăm người chuyên ngành.


Đúng là quyết đoán ha ha ha.."
"Phải so tài thì đương nhiên không so top bốn trăm"
Diệp Mộc Châu mỉm cười nhẹ nhàng, cánh môi đỏ khẽ mở và phun ra câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
"Tưởng Linh Lan, chúng ta đánh cược vào đợt kiểm tra lần sau."
Mặc dù đại học Thanh Kiều là trường đại học, nhưng quản lý rất nghiêm khắc.

Mỗi một tháng trường đều có một đợt kiểm tra, rồi dựa vào đó mà sắp xếp thứ hạng toàn trường.
Diệp Mộc Công cong môi: "Đợt kiểm tra lần sau tôi sẽ đứng hạng nhất"
Tất cả mọi người đứng ở nơi này đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Mộc Châu điên rồi sao?
Một kẻ phế vật lớp chín bỗng nhiên nói muốn đứng hạng nhất trong chuyên ngành lập trình? Cô có thể đứng trong top bốn trăm cũng không tệ rồi!
Lớp trưởng muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng, sau đó cảm thấy về mặt khí thế không thể thua: " Đúng vậy, chúng tôi sẽ đứng hạng nhất"
Các bạn lớp chín nhìn nhau sau đó nuốt nước bọt cùng nhau hô: "Đúng vậy, dựa vào cái gì mà khinh thường bọn tôi? Chúng tôi sẽ đứng hạng nhất!"
Tường Linh Lan cũng cảm thấy Diệp Mộc Châu điên rồi: "Ha ha ha, hạng nhất? Cậu có thể đứng nhất? Diệp Mộc Châu, chi bằng cậu tìm một lão già rồi tiếp tục bảo người ta bao nuôi đi.

Loại phế vật như cậu."

"Tường Linh Lan, tôi không chỉ đứng nhất trong chuyên ngành lập trình, mà trong cuộc thi tiếng Anh toàn trường tôi."
Cô hạ thấp giọng xuống: "Cũng phải đứng nhất"
Vừa nãy chẳng phải Tường Linh Lan khinh thường tiếng Anh của bọn họ không tốt sao?
Vậy thì cô sẽ nghiền nát cô ta trong cuộc thi môn tiếng Anh.
Tường Linh Lan không kìm được mà bật cười ha ha: "Nghe thấy chưa? Tên phế vật này muốn đứng nhất lập trình và cả trong môn tiếng Anh toàn trường nữa.

Cười chết tôi rồi!"
Tất cả sinh viên đứng vây xung quanh đều không cười nổi.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy bốn từ "tình thế bắt buộc" trong mắt Diệp Mộc Châu.

Bọn họ cảm thấy...!Diệp Mộc Châu thật sự có thể làm được.
Đợi đã, đợi đã, bọn họ cũng tin một kẻ phế vật có thể làm được, bọn họ cũng điên rồi sao?


Bình luận

Truyện đang đọc