BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Lâm Khiếu Phương mang vẻ mặt một lời khó nói hết: "..”
Ngài Cửu à, bà chủ là cô Ngũ, ngài cũng không thể xem như đó là chuyện đương nhiên được đâu!
Dù sao thì ấn tượng của cô Ngũ đối với ngài cũng không tốt lắm, chẳng phải hiện tại ngài nên tiến hành tuần tự theo từng bước một, trước tiên phải lấy lòng anh em vợ mới đúng sao?
Sao vừa lên đã đi cáo trạng rồi? Nếu như cáo trạng với tiền bối Tri Hành xong, tiền bối Trị Hành dạy dỗ anh Ba một hồi, sau đó anh Ba ghi thù.

Mà lỡ như cô Ngũ đứng về phía anh Ba thì sao?
Vậy chẳng phải ngài Cửu sẽ được một mà mất mười sao? Anh ta thật sự rất lo lắng, hận không thể nói chuyện yêu đương thay ngài Cửu! “Với lại”
Hoắc Việt Bách chợt nhớ tới cái gì đó, chậm rãi mở miệng: “Bộ lễ phục của nhà họ Giản là giả...!cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Lâm Khiếu Phương sợ ngây người.
Nhà họ Giản vậy mà lại dám sử dụng lễ phục giả! Hơn nữa còn là “Nguyệt Tức” của cô Star?
Đây là không muốn sống nữa sao?
Mà ngài Cửu lại tuyệt tình như vậy, muốn công bố việc này ra ngoài, hoàn toàn không chứa chút mặt mũi nào cho nhà họ Giản!
Lâm Khiếu Phương đang định khuyên nhủ, Hoắc Việt Bách đã lạnh nhạt mở miệng.
“Nhà họ Giản không có mắt đi đắc tội cô ấy, không trách tôi được” Lâm Khiếu Phương lập tức ngậm miệng.

Đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà chủ!
Diệp Mộc Châu đứng dưới toà nhà của tập đoàn Diệp thị, nhận được điện thoại của anh Ba.
“Cũng không biết ông cụ phát bệnh gì, vậy mà lại gọi điện thoại cho anh nhiều như thế, nói cái gì mà anh cướp vợ của nhân vật lớn kia, ha hả!”
Diệp Mộc Châu ở đầu bên kia điện thoại bối rối: “Hả?”.
“Cướp vợ sao? Em xem bên cạnh anh có sinh vật giống cái còn sống nào không? Làm sao anh lại cướp vợ của nhân vật lớn kia được chứ? Có phải là kẻ đó ghét anh cho nên mới cố ý cáo trạng với ông cụ hay không?”
Diệp Mộc Châu nhìn lại chính mình.

Còn sống, giống cái.


Nhưng sao cô lại là vợ của nhân vật lớn kia được!
Diệp Mộc Châu và anh Ba cùng chung mối thù: “Nhất định là ghét anh! Dù sao anh cũng còn trẻ! Cái nhân vật lớn kia đã già rồi! Hẳn là đố kỵ anh đẹp trai!”.
Anh Ba cảm thấy những lời này rất có lý: “Em đứng dưới lầu chờ anh, anh xuống đưa cho em một thứ, sau đó dẫn em đến buổi tiệc của nhà họ Giản”
Nói xong, anh quay đầu cười tủm tỉm với Diệp Gia Trường: “Nếu Tổng giám đốc Diệp có ý muốn hợp tác với tôi, tôi mà từ chối thì bất kính quá”
Diệp Gia Trường kích động như muốn nổ tung.
Vị Tổng giám đốc Tần Dật Thanh này là đệ tử đích truyền của ngài Tri Hành, đàn anh đồng môn của nhà thiết kế Star, vậy mà bây giờ lại muốn hợp tác với nhà họ Diệp!
Chắc chắn là nhờ danh tiếng của Khánh Thy cho nên Tổng giám đốc Tần mới có thể hạ thấp địa vị đi tới Diệp thị!
Đương nhiên Diệp Gia Trường cũng không dám đắc tội.

Thả mồi ngon xong, Tần Dật Thanh nói muốn đi, Diệp Gia Trường cũng tự mình tiễn anh xuống dưới.
Xuống dưới lầu, bỗng nhiên Diệp Gia Trường nhìn thấy Diệp Mộc Châu, bên cạnh còn có Diệp Khánh Thy đang không ngừng rơi nước mắt.
Sự giận dữ lập tức dâng lên trong mắt ông ta.
Đứa con gái Diệp Mộc Châu bất hiếu này, thế mà lại dám chạy đến tập đoàn Diệp thị khi dễ Khánh Thy!
Cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nó có thể đến sao? Hơn nữa Tần Dật Thanh hợp tác với nhà họ Diệp là vì Khánh Thy.
Hiện tại Khánh Thy bị Diệp Mộc Châu khi dễ, lỡ như Tổng giám đốc Tần tức giận, không hợp tác nữa thì làm sao bây giờ?
Diệp Mộc Châu chỉ biết gây thêm phiền phức cho ông ta!
Diệp Gia Trường nổi giận đùng đùng tiến lên phía trước, Tân Dật Thanh cười nhạo một tiếng.

Diệp Mộc Châu đợi mấy phút, anh ta vẫn chưa xuống tới.

Cô dứt khoát tìm một nơi râm mát ngồi xuống.
Đúng lúc này, bên tai có một âm thanh lạnh lùng châm chọc vang lên.
“Mộc Châu à, sao cô lại ngồi ở đây? Có phải tập đoàn Diệp thị không cho cô vào không? Cũng đúng nhỉ, dù sao thì đây cũng không phải nơi cô có thể tới.”
Dương Thanh Nguyệt ôm cánh tay của Diệp Khánh Thy, hai người ăn mặc sang trọng kiêu ngạo nhìn cô như thể đang nhìn một con ăn mày.

.
Dương Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Khánh Thy của chúng ta đã trở thành Phó tổng của tập đoàn Diệp thị rồi.

Có một số người ấy mà, cũng nên nhìn
rõ thân phận của mình một chút đi, bị người khác đuổi ra ngoài thì mất mặt biết bao”


Bình luận

Truyện đang đọc