BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Hai người trong phòng nghỉ đều sững sờ.

Lục Thành sờ đầu trọc của mình: "Cô là cô Diệp biên kịch ư?"
Đôi mắt của Diệp Mộc Châu đều phát sáng.
Đàn anh biết cô là biên kịch của bộ phim này!
Mặc dù Lục Thành hơn bốn mươi tuổi, nhưng anh ấy vẫn nho nhà đẹp trai, trông như chỉ tầm ba mươi tuổi, lại từng đạt được giải thưởng lớn là vua màn ảnh, nếu không phải công ty an bài, anh ấy sẽ không tới đây làm khách mời của bộ phim này.
Chẳng qua thấy biên kịch thích anh ấy như thế, anh ấy vẫn dịu dàng hỏi: "Cô Diệp muốn kí tên hay chụp ảnh chung?"
Trên đầu Diệp Mộc Châu toát ra dấu chấm hỏi.

Không phải, cô biểu hiện không rõ ràng đến thế à? Đã bảo tình sâu nghĩa nặng, tại sao đến bây giờ đàn anh còn chưa nhận ra cô?
Nụ cười của Diệp Mộc Châu cứng lại một hồi, nhìn thấy có người ngoài ở đây nên vẫn nuốt xuống hai chữ đàn anh, nói một cách tuyển chuyển:
"Tiền bối Lục, cái đó, là tôi nè"
Vẻ mặt Lục Thành rất mờ mịt.
Anh ấy và cô Diệp này...!Có quen biết ư?
Hoắc Việt Bách ung dung đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, cười khẽ.

Diệp Mộc Châu đối diện với ánh mắt của anh, nuốt nước miếng, sao tên khốn này lại tới đây! Chẳng lẽ là đến để xem cô làm trò cười?
Nếu như đàn anh không nhận ra cô, chắc chắn Hoắc Việt Bách sẽ trào phúng mình!
Diệp Mộc Châu không biết lấy cơn giận từ đâu ra, dồn đủ sức lực, lộ ra một khuôn mặt nhỏ to lớn: "Tiền bối Lục, tôi tới tìm S, chắc ngài hiểu ý tôi chứ?"
".." Lục Thành và người đại diện nhìn nhau, thấy được sự khó hiểu và mờ mịt từ đôi mắt của đối phương.

Phòng nghỉ lâm vào sự trầm mặc xấu hổ.

Nụ cười của Diệp Mộc Châu đã sắp cứng đờ.


Sao đàn anh vẫn chưa phản ứng kịp vậy? Do mình nhắc nhở chưa rõ ràng, hay là anh ấy không muốn gặp mình cho nên giả vờ như không biết?
Không cần biết là tình huống nào, trong lòng Diệp Mộc Châu đều sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc.
Thì ra đàn anh vốn dĩ không muốn gặp mình, cũng đúng, bạn qua mạng chính là bạn qua mạng, quen biết mười năm thì sao.
Anh ấy là người thế nào, ở nơi nào, làm việc ở đâu, cô hoàn toàn không biết.
Tùy tiện đi lên hỏi một người xa lạ như thế, người ta sẽ để ý đến cô mới là lạ.
Diệp Mộc Châu gục đầu xuống, phình quai hàm, nhưng vẫn không nói gì nữa, nói một câu Rất xin lỗi với Lục Thanh rồi chuẩn bị đi.
Nhưng ngay lúc này...
"Anh Lục, xin lỗi anh."
Một giọng nam xen vào, Hoắc Việt Bách chậm rãi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi hơi nhếch: "Đầu óc của bà chủ nhà tôi không tốt lắm, chắc là nhận nhầm người"
Người đàn ông dễ dàng kéo Diệp Mộc Châu đến bên cạnh mình, cầm tay cô, cặp mắt nhìn lướt qua cô.
Diệp Mộc Châu: "?"
Đầu óc của ai không tốt!
Trong lòng cô nghẹn một cục tức, tức giận đến mức giơ chân đạp Hoắc Việt Bách, kết quả sơ ý đạp hụt, vẻ mặt không nhịn được mà cứng ngắc lại một hồi.
Hoắc Việt Bách nhẹ nhàng như mây trôi: "Anh Lục nhìn đi, dáng vẻ này của cô ấy là biểu hiện của đầu óc không tốt"
Lục Thành trầm mặc cả nửa ngày: "...!Thì ra là vậy"
Anh ấy bảo sao một người phụ nữ không quen biết lại nói với mình nhiều câu kỳ lạ như thế.
Thì ra là đầu óc của bà chủ Hoắc không bình thường, điều này có thể

hiểu được.
Diệp Mộc Châu vừa xấu hổ vừa bực, hất tay của Hoắc Việt Bách ra: "Anh làm gì!"
Hoắc Việt Bách thong thả ung dung: "Không kéo em ra ngoài, để em tiếp tục mất mặt à?"
Diệp Mộc Châu nghẹn họng, tiếng nói lại nhỏ xuống: "Chỉ là anh ấy không nhận ra em."
Hoắc Việt Bách xì khẽ: "Không nhận ra em, báo đáp ân tình sâu nghĩa nặng?"
Diệp Mộc Châu: ".."
Người đàn ông hơi nhíu mày: "Tình cảm vượt qua tất cả? Người quan trọng nhất đối với em?"
Mỗi khi anh nói một chữ, vẻ mặt của Diệp Mộc Châu lại cứng ngắc hơn một phần: "Liên quan gì đến anh."
"Diệp Mộc Châu" Hoắc Việt Bách hời hợt mà mở miệng: "Sao em không nghĩ rằng em tìm nhầm người?"
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên sững sờ.

Cô tìm nhầm người?


Bình luận

Truyện đang đọc