BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Diệp Mộc Châu ngạc nhiên, cô xuất hiện ảo giác rồi chăng? Sao lại nghe thấy giọng của Hoắc Việt Bách cơ chứ?
Chẳng phải anh ấy đã đi họp rồi sao? Hội nghị quốc tế thường không họp mấy tiếng thì không xong kia mà.

Nhưng từ đằng đó lại truyền tới giọng nói rõ ràng: "Diệp Mộc Châu, em có ở đây không?"
Diệp Mộc Châu sửng sốt hồi lâu.

Cô nhìn bóng người đang dần tiến vào phòng tối, bỗng nhiên thấy hơi mê man.

Sao Hoắc Việt Bách lại tới đây...!Vào lúc hoàng hôn mà không bật đèn thì đôi mắt này của anh còn không nhìn thấy gì, huống chi là trong phòng tối om.


Anh vào đây thì chỉ e cũng chẳng nhìn thấy được gì.

Vậy...!Tại sao anh phải đến đây?
Đã được một lúc lâu rồi nhưng Hoắc Việt Bách vẫn chưa nghe thấy Diệp Mộc Châu đáp lại, anh cau mày, lẽ nào cô không ở đây?
Hay là bà Hoắc đã dùng gia pháp rồi?
Giọng của Hoắc Việt Bách đột nhiên trở nên gấp gáp: "Diệp Mộc Châu!"
Diệp Mộc Châu vội ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào rồi đi về phía anh: "Hoắc Việt Bách, em ở đây, em không..."
Một giây sau, cô chợt rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào cổ cô, tuy rằng Hoắc Việt Bách không nhìn thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi của cô.

Trong một mảnh tăm tối anh đi về phía cô, ôm lấy cô.

Diệp Mộc Châu không quen với hành động thân mật của đàn ông như vậy, nhưng cũng không vùng vẫy.

Cô thấy hơi cảm động: "Sao anh lại tới đây, đến đón em sao?"
Câu trách móc "Sao em lại ngốc đến vậy, bị bà Hoắc nhốt lại cũng không biết chạy sao?" của Hoắc Việt Bách còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt ngược trở lại.
Giờ phút này anh không muốn nói nhiều nữa, xác nhận có an toàn khiến trái tim anh đã bình tình trở lại.


Diệp Mộc Châu thấy hơi có lỗi, cô vào phòng tối cũng là một mắt xích của việc tính kế ba người Bạch Anh thôi.

Cô không ngờ rằng...!Hoắc Việt Bách sẽ lo lắng như vậy.

Nhất thời, Diệp Mộc Châu không biết nên nói gì, chỉ đành lắp bắp nói: "Anh đang họp giữa chừng thì bỏ đi hả? Em không sao, bà Hoắc có thể giam em được bao lâu chứ? Nhiều nhất cũng chỉ mấy tiếng thôi, trước khi anh về nhất định sẽ thả em ra mà."
Giọng điệu Hoắc Việt Bách nghiêm túc:
"Lỡ như tôi về rất muộn thì sao? Diệp Mộc Châu, bây giờ em là vợ tôi, em gặp nguy hiểm, tôi có thể không đến sao?"
Diệp Mộc Châu há hốc miệng, muốn nói chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ân ái từ đầu đến giờ không phải đều là giả thôi sao?
Nhưng cuối cùng cũng nhìn xuống không nói.

Cô cảm thấy trong lòng mình có hơi khác lạ, tại sao Hoắc Việt Bách đến cô lại cảm thấy rất vui nhỉ?
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên nhớ tới Bạch Anh: "Hoắc Việt Bách, Bạch Anh vì anh mà cam tâm tình nguyện làm mình tổn thương, cô ta yêu anh sao?"
Hô hấp của Hoắc Việt Bách hơi chậm lại.
Anh nhắm mắt, lạnh nhạt nói: "Không phải."
"Vậy thì vì cái gì?"
Trong bóng tối, Hoắc Việt Bách thình lình mở mắt: "Diệp Mộc Châu, em nhớ kỹ đây.

Nếu như đó là người tôi yêu, cô ấy vì tôi mà tự làm tổn thương chính mình, thứ tôi nhận được không phải sự cảm động, mà là đau lòng."

"Nếu như thật sự yêu tôi, cô ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, bởi vì tôi yêu tất cả mọi thứ của cô ấy, cô ấy bị tổn thương thì người đau chính là tôi."
"Bạch Anh làm vậy không phải yêu tôi, tôi lại càng không yêu cô ta."
Trái tim của Diệp Mộc Châu rung lên.

Nếu như người anh ấy yêu bị thương, anh ấy sẽ đau lòng.

Vì vậy tự làm mình bị thương đối với anh ấy không phải là tình yêu, mà là đau.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách nói này.

Hoắc Việt Bách không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cũng không nhìn thấy mặt cô: "Cho nên sau này, em nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, không được phép bị thương"
Diệp Mộc Châu nói theo bản năng: "Em không ngốc giống Bạch Anh đâu, để được anh yêu mà tự tổn thương mình."
Căn phòng tối tăm yên tĩnh một hồi lâu, Hoắc Việt Bách mới khẽ cười.

"Đúng, em đừng như vậy, vĩnh viễn cũng đừng như vậy."


Bình luận

Truyện đang đọc