Bữa cơm tối đó chẳng mấy ngon lành.
Bố mẹ cô vẫn nói chuyện rôm rã, riêng cô và anh chỉ cắm mặt vào ăn.
Giữa hai người giống như có khoảng cách, rất khó nói chuyện với nhau.
Lam Linh ăn uống vội vã, qua loa húp đại bát canh rồi đứng lên.
“Con no rồi!”
Vũ Hoàng nâng cặp mắt lên nhìn cô, ăn ít hơn mọi ngày tận hai chén.
Thảo Mai thở dài nhìn chồng, giống như việc này đã xảy ra thường xuyên chứ không phải mỗi hôm nay.
Ninh Quân Vương nghiêm giọng ngăn bước chân cô lại.
“Lam Linh, chút nữa lên phòng bố nói chuyện!”
Cô quay nửa người, nhìn Ninh Quân Vương gật đầu.
“Vâng”
Câu nói của phụ huynh luôn làm cho nhưng đứa con lo lắng.
Cô như muốn toát mồ hôi hột cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì.
Lam Linh chậm chậm mở cửa phòng làm việc của ba.
Cánh cửa gỗ mở ra như mở một thế giới mới.
Bên trong ánh đèn sáng hơn so với ngoài nhà rất nhiều, các hàng sách dày cộp được xếp ngay ngắn theo chủ đề.
Cô luôn bị choáng mỗi khi vào đây, nó như thành nỗi ám ảnh vậy.
Cô không hiểu vì sao ba cô có thể ở trong đây với đống sách cả mấy tiếng đồng hồ.
Và càng không tin việc ông thuộc gần hết chúng.
Ninh Quân Vương thấy cô con gái bé bỏng liền tháo cặp kính trên mắt xuống.
Bộ váy xanh màu lá của cô như thứ duy nhất có sức sống ở nơi này.
Lam Linh đi đến bàn làm việc đang tấp đầy sách, cô kéo ghế ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống Quân Vương đã hỏi liền.
“Con đi học có gặp khó khăn gì không?”
“Không ạ!”
Nghĩ rằng ba chỉ đơn thuần hỏi về vấn đề kiến thức nên cô liền trả lời ngay.
Ninh Quân Vương: “Về quan hệ bạn bè thì sao? Đi học có ai bắt nạt con không? Tiền tiêu vặt tháng trước của con đột xuất tăng lên hơn 500 nghìn, vì sao vậy? Đã thế còn xin thêm mẹ!”
Lam Linh ngạc nhiên đến mức hàm xuýt rơi ra ngoài.
Bố cô tính toán đến mức đấy à? Bản thân Ninh Ngọc Lam Linh còn không biết là mình dùng nhiều tiền đến vậy.
Cô run như cày sấy, răng đánh cầm cập vào nhau.
Quả thật tháng trước cô có rút tiền tiêu vặt thêm 300.
Ngón tay Lam Linh cấu qua cấu lại đến đỏ.
“Con..!”
“Nói đi, thành thật thì không bị đánh!”
“Con cho bạn mượn tiền, không làm việc xấu đâu ạ! Bạn bảo sẽ trả lại sau!”
Con ông sinh ra nên ông thừa biết nó không nói dối.
Nhưng một vấn đề khác lại suất hiện.
Ông lo đứa con gái của mình quá ngốc.
“Linh này!”
Lam Linh đáp một tiếng.
“Con còn nhớ câu truyện quả lê thối không?”
Câu truyện này ngày xưa cô thường được Ninh Quân Vương kể cho nghe.
Nội dung câu truyện đơn giản vô cùng dùng để dạy trẻ con mầm non.
Rằng, khi để một quả lê bị hỏng lên một đĩa lê mới và đẹp, sau một thời gian các trái lê quanh nó sẽ suất hiện nấm trắng, đen và cuối cùng là hỏng hết cả đĩa lê.
Ý nghĩa của câu truyện chủ yếu nói về sức ảnh hưởng của tình bạn.
Và dạy trẻ cách chọn bạn để chơi.
Lam Linh gật gù, lần này cô không còn buồn ngủ như trước nữa, ngược lại chăm chú nghe Ninh Quân Vương dạy bảo.
Ninh Quân Vương: “Con hãy thử quan sát các bạn đi.
Trước đây ba không nhắc đến vấn đề này vì ba thấy con chỉ chơi với Vũ Hoàng.
Tên nhóc đó tuy nhiều lúc ranh ma nhưng không phải người xấu! Nếu họ đối xử với con không tốt thì cứ thẳng thắn trả đũa lại.
Để họ thấy được rằng con không phải đồ ngốc.”
Ninh Quân Vương quan sát ánh mắt ngẫm nghĩ lẫn lộn cảm xúc của con.
Rồi ông hô lớn một câu.
“Ninh Ngọc Lam Linh, nghe rõ chưa?”
Khẩu hiệu làm tinh thần cô sục sôi năng lượng.
“Dạ rõ!”
“Lớn lên!”
“Rõ-ạ”
Lam Linh cười tươi rói định rời đi thì bị ông giữ lại, nghe Ninh Quân Vương kể về câu chuyện tình yêu thời học sinh của hai vợ chồng.
Lam Linh đã nghe nhiều đến mức thuộc làu làu.
Cuộc tình của ba mẹ cô phải nói là dài như phim Ấn Độ, lãng mạn hơn cả phim Hàn Quốc, và không bom tấn như phim hành động.
Nói chuyện với Ninh Quân Vương xong, cô vươn vai đẩy cửa đi ra.
Liền thấy Vũ Hoàng đang ngồi thụp dưới nền nhà.
Thấy cô, anh vội vàng đứng dậy còn ngó đầu vào bên trong xem ba cô có đang nổi giận hay không.
“Xong rồi à?”
“Ừm!”
Vừa nghe thấy cô đáp, niềm vui trong lòng anh không giấu nỗi.
Tủm tỉm vừa cười vừa đi theo cô, chỉ là một câu “ừm” đơn giản mà thôi.
Nhưng khiến anh như thấy mặt trời đang mọc, thấy cỏ cây đu đưa và mình như biến thành bông hoa sặc sỡ.
Bởi lẽ cả ngày hôm nay cô không thèm trả lời anh một câu, mặc cho anh đã cố tình hỏi chuyện.
Lam Linh nhất quyết không giữ lời với cô Hiền, một mực đuổi anh xuống phòng khách ngủ.
Cứ nghĩa rằng sẽ có một đêm yên ổn, nhưng thứ không vui đã xảy ra.
Điện thoại “tinh” một tiếng, một đoạn ghi âm được chuyển tiếp gửi cho cô.
Facebook người đấy hình như chỉ là nick ảo.
Hơn thế, nội dung làm cô sốc đến tận não.
“Con Trang thân với “nó” lắm nè!” Giọng của một cô gái lạ vang lên, tiếp đến là Hà Trang.
“Haha… cũng chút chút, nếu không có nó thì hôm trước làm sao tụi mày mời được anh Hoàng đến.”
“Ừ cũng đúng, mà tao thấy nhỏ đó cũng ngu vãi.
Nôn một đóng tiền cho mày, cây ATM di động à?”
Sau đó là một tràng cười lớn, vừa chế giễu vừa coi thường.
“Thôi đừng nhắc nữa, tao còn phải về sớm đấy!”
Qua giọng nói của Hà Trang, cô cảm nhận được rằng nó thấy xấu hổ với mọi người vì chơi thân với cô.
Lam Linh như nghẹn lại, lồng ngực đau nhói, hô hấp cũng khó khăn.
Tình bạn cô trân quý hai năm trời vậy mà hiện tại chỉ tóm gọn bằng vài từ: “cây ATM di động”
__còn__
Ôi Moon bệnh rồi mn ạ:))
Bao nhiêu kế hoạch đi chơi đổ vỡ..