BẠN THÂN CÀNG LỚN CÀNG LƯU MANH


Thời gian sau đó cuộc sống của cả hai diễn ra rất tốt.

Phương Hoà sau khi biết cô ta cũng liên quan đến vụ tiền nong liền bị Khả Hân dần cho ra bãy không dám ngông cuồng nữa.
Và rồi, những sóng gió trước đây cũng lặng dần xuống.

Cô bắt đầu tập trung cho việc học của mình nhiều hơn để hoàn thành tốt kì thi cuối năm.

Vũ Hoàng cũng không có nhiều thời gian dành cho cô nữa vì bận bịu chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới.
Có lẽ cả hai đều bận cho những buổi học thêm nên không thể gặp mặt thường xuyên như trước đây.

Chuyện tình cảm… chắc đã quên mất rồi
Mọi thứ xảy ra như dường như trong chớp nhoáng, thanh xuân của chúng ta càng gần hơn về hồi kết.
Hơn một tháng sau, ba năm cấp ba của Vũ Hoàng đã kết thúc.

Lam Linh cũng đã lên tuổi mười tám.

Vào ngày tổng kết hôm ấy, vì muốn cháy hết mình với tuổi trẻ anh đi chơi từ sáng tới tận đêm chưa về.
Cỡ hơn mười giờ khuya, Lam Linh nhận được một cuộc điện thoại số lạ.
“Alo.”
Đầu dây bên kia phát ra âm thanh của nam nhân, trả lời cô rất kính cẩn.
“Chào chị, em là nhân viên của quán bar Sweet night.


Trong điện thoại của khách hàng có tên Doãn Vũ Hoàng chỉ lưu duy nhất mình số của chị là có tên.

Bạn của chị uống say quá nên không thể tự về, chị có thể qua đón anh ấy về giúp chúng em được không ạ?”
Cô lưỡng lự một lúc nhưng vẫn nhận lời của nhân viên.
“Được, anh gửi địa chỉ quán tôi sẽ qua đón người.”
Cuộc gọi kết thúc, Lam Linh nhanh chóng thay bộ đồ ngủ ra.

Quấn một chiếc khăn bông vào cổ rồi rời khỏi nhà.
Cô đi theo bản đồ ra đường lớn, dừng chân ở một khu phố xa hoa toàn những ánh đèn đủ màu sắc.

Hai bên đường chỉ toàn quán ăn, nhà hát, quán nhậu…
Sweet night to tựa như một lâu đài không có cổng, chỉ độc nhất một cửa lớn mạ vàng sáng loáng.

Lam Linh hoa cả mắt, chưa bao giờ cô được đến những nơi thế này.

Mọi người ở đây đi với nhau đều có đôi có cặp, ăn mặc cũng rất thoải mái nhưng mấy hình xăm to tổ chảng làm cô thấy sợ.
Lam Linh chỉ muốn nhanh chóng đưa Hoàng về.

Cô đứng trước cửa Sweet night người phút, cậu nhân viên liền dìu Vũ Hoàng say khướt từ trong ra.
Cô cũng vội vàng chạy đến đỡ lấy anh rồi đưa lên xe taxi mới gọi.
Người Vũ Hoàng chỉ toàn mùi rượu với mùi rượu.

Say khướt đến không thể đứng vững, thi thoảng còn nấc và ợ lên vài hơi dọa bác tài sợ anh làm bẩn xe.
“Cô bé này, bảo người yêu cháu nếu muốn nôn thì nói để bác dừng xe lại nhé!”
“Vâng ạ.”
Lam Linh ngại giải thích nên cũng ừ đại.
Trong xe, ngoài tiếng máy lạnh ra thì chỉ có tiếng ừm ừ của Vũ Hoàng.

Anh tựa đầu vào thành xe để ngủ nhưng chuyển động của xe liên tục làm thái dương của Vũ Hoàng đập vào cạnh cửa.
Ngôi ngài anh cau lại, lật người ôm lấy cánh tay, tựa luôn đầu vào vai cô.

Còn trẻ con rụi rụi vài cái.
Lam Linh cứng đơ hết cả người, cô chết lặng không dám nhúc nhích.

Sợ rằng chỉ cần cô cựa mình một chút đầu Vũ Hoàng sẽ thẳng một đường mà lao xuống đất.
Đôi mắt cô trầm mặc hướng ra ngoài cửa xe.

Ánh đèn đường đua nhau lướt qua khung cửa theo chiều chuyển động của bánh xe.

Chẳng mấy chốc mà đã về đến nhà.


Vai và ta cô cụng bị anh làm cho mỏi nhừ.
Lam Linh nhấn chuông cửa, Nguyễn Hiền thấy tình trạng của con trai mình thì vô cùng tức giận.

Vừa đỡ vừa càm ràm chửi anh.
“Trơi ơi! Cái thằng mất nết này sao lại uống nhiều như thế.”
Nguyễn Hiền với cặp mắt nặng trĩu, mệt mỏi.

Bà bị ốm hai ngày nay nên hiện tại rất mệt lấy đâu ra sức mà chăm thằng con say không biết trời biết đất.
Thấy Nguyễn Hiền nên cần nghỉ ngơi nên Lam Linh ngỏ ý ở lại chăm cho Vũ Hoàng.
“Thôi, cô cứ nghỉ ngơi đi Hoàng để con chông cho cũng được.”
“Ừ, vậy cô đi nấu bát canh giải rượu.”
Lam Linh thấy người anh toàn mùi rượu đã thế còn toát nhiều mồ hôi nên muốn anh tự dậy thay quần áo.

Ai ngờ Vũ Hoàng lại nôn thốc nôn tháo đến quần áo của Lam Linh cũng bị bẩn lây.

Nôn ra toàn nước với nước không, cả ngày chỉ uống mỗi rượu thôi à?
Cô tức đến điếng người, mày mà trong tủ còn xót một bộ đồ ngủ.

Lam Linh tắm rửa sạch sẽ xong lại phải ra dọn mớ hỗn độn mà anh bày.
Xong sàn nhà thì tới con người nằm sải tay chân trên giường.

Nghĩ đến cảnh phải thay quần áo cho nam nhân trước mắt.

Vành tai cô không ngừng đỏ ửng lên.
Lam Linh lột lớp áo bên ngoài, da thịt anh phơi ra ngời ngợi.

Trắng trẻo, nở nang.


Cô ôm chặt cứng lấy mặt, trên đầu cảm giác như có vài vòng khói bay lên.
Tại sao ngày xưa mày có thể chui vào áo nó mà ngủ vậy? Ninh Ngọc Lam Linh, đồ bệnh hoạn.
Nhìn xuống phần dưới thì càng xấu hổ hơn, thế nên cô quyết định không dụng đến quần mà chỉ thay mình áo.

Lam Linh quay người muốn đi về phía tủ, bàn chân chưa kịp nhấc liền bị cánh tay phía sau bất ngờ ôm chặt lấy eo rồi giật ngược xuống giường.
Lam Linh chưa kịp phản ứng lại thì kẻ say xỉn kia đã gục đầu xuống cổ cô.

Mùi hương ngọt ngào từ sữa tắm và mái tóc vờn quanh cánh mũi khiến anh chỉ muốn há miệng cắn một miếng thật to.
“Nếu tỉnh rồi thì mau thay quần áo đi.

Tao còn phải về”
Cừu nhỏ bị anh đè nặng, chau mày đẩy nhẹ tấm ngực trần.
Vũ Hoàng đột ngột ngẩn đầu dậy nhìn vào đôi mắt tròn xoe, sâu thẳm.

Mí mắt anh lờ mờ nặng trĩu, giọng nói cũng khàn đặc.
“Linh…!”
“Ừ!”
“Đừng về.

Ngủ ở đây nha, tao sắp không học chung với mày nữa… sẽ nhớ Linh lắm!”.


Bình luận

Truyện đang đọc