CẨN NGÔN

Lý Cẩn Ngôn không ở lại Lý gia quá lâu. Sau khi đi thăm Lý lão thái gia xong, hắn cũng không ăn cơm mà quay về nhà họ Lâu trước khi trời tối.

“Về rồi à?”

Lâu phu nhân đang bế Lâu nhị thiếu. Đứa nhỏ vừa mới ăn no, sau khi ợ một cái đầy thỏa mãn thì mơ màng ngủ thiếp đi dưới những cái vỗ nhè nhẹ của Lâu phu nhân. Lý Cẩn Ngôn bắt đầu hâm mộ cục bột mềm mại này. Cả ngày nó chỉ việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không cần bận tâm bất cứ chuyện gì, hạnh phúc biết bao nhiêu cơ chứ.

“Mẹ.”

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy vẻ mặt Lý Cẩn Ngôn không đúng lắm, Lâu phu nhân giao Lâu nhị thiếu cho bà vú, quan tâm hỏi: “Nhà máy có vấn đề à?”

“Không phải.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu. Sau đó hắn kể qua loa về chuyện của Lý lão thái gia cho bà nghe: “Thầy thuốc nói chỉ sợ không qua được Tết Âm, đã dặn người nhà bắt đầu chuẩn bị lo hậu sự. Chuyện hôn nhân của Cẩm Thư và Thẩm thiếu gia cũng phải hoãn lại rồi.”

“Vậy à.” Lâu phu nhân cũng biết tình trạng quan hệ giữa Lý Cẩn Ngôn và Lý lão thái gia. Ngoại trừ vấn đề huyết thống, chỉ e hai người cũng không khác hai kẻ xa lạ là bao. Nhưng chung quy ông ta vẫn là ông nội ruột của Lý Cẩn Ngôn, nên cũng không cần hơn thiệt gì nhiều cả. Bà nói: “Rảnh rỗi con liền về xem sao, nếu cần người trong nhà hỗ trợ thì cứ việc mở miệng.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Người một nhà còn cảm ơn cái gì. Đúng rồi, trong nhà có khách, lát nữa con đi dặn nhà bếp làm vài món phương Nam.”

“Có khách?”

“Tống Vũ, con trai của Tống Chu, con đã gặp rồi.” Lâu phu nhân đứng lên: “Lại nói, Tống gia và nhà chúng ta cũng coi như họ hàng xa, nếu tính toàn chi li, con còn phải gọi Tống Vũ một tiếng “anh họ”.”

Nhắc tới Tống Vũ, Lý Cẩn Ngôn lại nhớ tới con dao găm chuôi khảm ngà voi mà đối phương tặng mình làm quà gặp mặt. Người tên Tống Vũ này cho hắn ấn tượng quá mức thâm trầm. Lý Cẩn Ngôn cứ cảm thấy, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị người nọ lừa bán đi. Nghĩ tới phong trào liên tỉnh tự trị đang nổi lên mạnh mẽ trong thời gian gần đây, Lý Cẩn Ngôn liền đoán được ý đồ chuyến viếng thăm của Tống Vũ một cách dễ dàng. Chỉ e Tống Chu đã nóng đít rồi đi? Ngược lại bên Tổng thống Tư Mã lại chẳng có động tĩnh gì. Chẳng lẽ ông ta thực sự bị Lâu Đại soái nắm được nhược điểm, cho nên đã hết hy vọng với vị trí Tổng thống của Chính phủ Liên hiệp rồi?

Trong thư phòng, Tống Vũ vẫn không thăm dò được trong hồ lô của cha con Lâu gia đang chứa thuốc gì.

Một khi chế độ liên tỉnh tự trị được thi hành, Chính phủ Trung ương sẽ phân phát quyền lực cho các địa phương. Điều này tương đương với việc quân phiệt các nơi được khoác lên mình một lớp áo tên là “hợp pháp”. Trong trường hợp ấy, chẳng phải việc ban hành hiến pháp tỉnh sẽ phụ thuộc cả vào một câu của bọn họ hay sao? Như thế, việc tập hợp quyền lực trong tương lai sẽ ngày càng thêm khó. Tống Vũ khẳng định trăm phần trăm rằng, nhất định Lâu Thịnh Phong và cha hắn đang nhắm vào cái ghế Tổng thống của Chính phủ Liên hiệp. Chẳng lẽ hai người kia lại cam tâm làm loại Tổng thống không có thực quyền ư?

Nhưng nếu không phải, vì sao hắn thăm dò hết mấy lần mà vẫn không thể xác định Lâu gia đang âm thầm chuẩn bị cái gì?

Quả thực Tống Vũ không nghĩ ra.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang. Lý Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào, mời ba người xuống ăn cơm chiều.

“Vừa khéo, cháu trai cũng ở lại ăn bữa cơm đi.”

Lâu Đại soái đứng lên. Tống Vũ cũng không tiện hỏi tiếp.

Ba người ra khỏi thư phòng. Tống Vũ đi đến trước mặt Lý Cẩn Ngôn, mở miệng hỏi: “Em họ, gần đây có khỏe không?”

“Vẫn tốt, cảm ơn ngài đã hỏi thăm.” Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười đầy khách sáo, nhưng trong lòng lại oán thầm: người này rất biết lôi kéo quan hệ, chẳng qua chỉ gặp gỡ một lần, tặng mình một con dao găm, thế mà gặp lại đã gọi luôn là em họ?

Lâu Thiếu soái đi tới, lạnh lùng liếc nhìn Tống Vũ một cái. Tống Vũ lại như chẳng cảm thấy gì, tiếp tục nói: “Sao cứ có cảm giác em cao hơn so với lần trước nhỉ. Năm nay em tròn mười tám đúng không? Sinh nhật vào ngày nào thế, để anh họ chuẩn bị cho em một phần quà lớn.”

“Tôi xin nhận tấm lòng, còn đâu, Tống tiên sinh không cần hao tâm tổn trí.” Lý Cẩn Ngôn vội vàng từ chối. Nói đùa à, một con dao găm đã đủ để hắn lưu tâm, làm sao còn dám nhận một phần quà lớn? Hắn không muốn đến giấc ngủ cũng chẳng được ngon.

“Ý tốt của anh Tống, tôi thay nhà tôi cảm tạ.” Lâu Thiếu soái dùng bàn tay to đè lên vai Lý Cẩn Ngôn: “Anh Tống gia lớn nghiệp mạnh, tặng quà đương nhiên là phải nhận.”

Lý Cẩn Ngôn nhìn Tống Vũ, lại nhìn Lâu Thiếu soái. Cái người đang vừa giữ vai hắn vừa nói chuyện này có thật là Lâu Thiếu soái không? Tại sao cứ có cái gì đó không đúng lắm?

Trong phòng ăn của Lâu gia, rất nhiều món ăn Hoài Dương (1) tinh xảo được bày trên mặt bàn. Thấy thế, Tống Vũ không khỏi sửng sốt trong giây lát.

(1) Món ăn Hoài Dương: là một trong bốn món ăn kinh điển của Trung Quốc, chỉ phổ biến ở các vùng Giang Tô, Hoài An, Dương Châu, Trấn Giang và một số vùng lân cận. Những món ăn này thơm ngon về hương vị, đẹp mắt về trình bày, nói chung là tinh hoa ẩm thực miền Nam.

“Những món này là do đầu bếp phương Bắc làm, không biết cậu ăn có quen miệng hay không.”

“Phu nhân đã hao tâm tổn trí rồi.” Trước mặt Lâu phu nhân, Tống Vũ không bày ra bộ dáng bí ẩn lúc trước, ngược lại chân thành như một thanh niên mới ngoài hai mươi, nụ cười trên môi còn lộ ra vài phần ngượng ngùng xấu hổ.

Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái. Đầu tiên là Lâu Thiếu soái, sau lại là Tống Thiếu soái, kế tiếp sẽ không đến lượt Lâu Đại soái đấy chứ? Rốt cuộc trong thư phòng đã xảy ra chuyện gì, tại sao mọi thứ lại có vẻ khác thường như vậy?

Thật giống như núi băng bất chợt nứt ra một dòng suối nước nóng. Không hợp lẽ thường, cũng cực kỳ không đáng tin nha.

Thế nhưng rất nhanh sau đó Lý Cẩn Ngôn liền phát hiện ra một chuyện khác. Tống Vũ chỉ ăn hai chén cơm liền buông đũa. Nếu không phải đồ ăn không hợp khẩu vị thì chỉ có thể nói lên một vấn đề: không phải tất cả Thiếu soái đều là thùng cơm… Hay nên nói là, năng lực đánh giặc và lượng cơm ăn vào có quan hệ mật thiết với nhau?

Màn đêm buông xuống, Tống Vũ xin phép rời đi. Người nhà họ Lâu hiếm thấy mà ngồi cùng một chỗ uống trà với nhau. Lâu phu nhân ôm Lâu nhị thiếu. Lâu Đại soái lắc lắc cái trống bỏi. Lâu Thiếu soái ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông. Lý Cẩn Ngôn thì bám sát Lâu Thiếu soái để tránh Lâu phu nhân lại nhét Lâu nhị thiếu vào lòng mình.

Hình như Lâu nhị thiếu quyết định không nể mặt Lâu Đại soái, bất kể Lâu Đại soái đùa giỡn như thế nào, nó vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh tanh như trước. Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu nhị thiếu, lại ngó sang Lâu Thiếu soái, không nhìn được mà bật ra một tiếng cười.

“Cười cái gì?” Lâu Thiếu soái cúi đầu nhìn về phía hắn. Lâu Đại soái và Lâu phu nhân cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn sang đây.

“Ngôn nhi, con cười cái gì?”

“Không có gì ạ.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, lại liếc nhìn đứa nhỏ trong lòng Lâu phu nhân thêm một cái. Tại sao trước đó hắn lại không phát hiện ra nhỉ? Đây chính là Lâu Thiếu soái phiên bản sơ sinh!

Theo ánh mắt của Lý Cẩn Ngôn, Lâu phu nhân nhìn nhìn đứa con nhỏ trong lòng, lại liếc sang đứa con lớn ngồi ở phía đối diện. Sau khi hiểu rõ sự tình, bà cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

“Phu nhân, rốt cuộc hai người đang cười cái gì hả?”

Lâu Đại soái lơ mơ sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, trong óc hiện lên một đống chấm hỏi to đùng. Ngược lại, Lâu Thiếu soái chỉ mất nửa phút để nghĩ thông, một phen nắm lấy cổ tay Lý Cẩn Ngôn, đứng dậy bảo: “Cha, mẹ, chúng con về phòng.”

Dứt lời, cũng không chờ Lâu Đại soái và Lâu phu nhân nói chuyện, hắn đã kéo Lý Cẩn Ngôn rời đi.

Lâu phu nhân đẩy tay Lâu Đại soái, Tiêu nhi định kéo Ngôn nhi về phòng tính sổ phải không?

Lâu Đại soái lắc đầu, không biết. Xong ông lại tiếp tục lắc lắc cái trống bỏi để chơi đùa cùng con trai nhỏ.

Rốt cuộc Lâu nhị thiếu cũng không giả ngầu nữa, cực kỳ nể tình mà phát ra mấy tiếng: “I a.”

Trở lại phòng ngủ, cửa phòng vừa đóng lại, Lý Cẩn Ngôn đã bị bế bổng lên. Lâu thiếu soái bước mấy bước đến bên giường, ném đối phương xuống.

Trên giường trải một lớp chăn thật dày, phía dưới còn lót tấm da gấu mà Lâu Thiếu soái săn được trước đó cho nên Lý Cẩn Ngôn không cảm thấy đau. Chẳng qua là cái người đang đè trên thân hắn rất nặng, khiến hắn cảm thấy hơi khó thở.

“Thiếu soái… ưm.”

Một câu còn chưa nói hết, miệng đã bị đôi môi đối phương bịt chặt. Một bàn tay to mang theo hơi ấm khẽ vén vạt áo dài của Lý Cẩn Ngôn lên, thuần thục luồn vào bên trong áo lót, vuốt ve quanh thắt lưng hắn. Lý Cẩn Ngôn sợ nhột, không khỏi ưỡn lưng một cái. Có những nơi tuyệt đối không thể đụng vào, mà nếu chạm vào một cái, toàn thân hắn sẽ lập tức run lên.

“Ha…”

Ngón tay mang theo vết chai do quanh năm cầm súng lướt trên da thịt, Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà ngửa đầu lên. Muốn cười, song hắn lại phát ra những âm thanh giống như tiếng thở dốc. Hầu kết hơi nhô ra bị người cắn nhẹ, không thể nói rõ là đau đớn hay ngứa ngứa tê tê.

Trong thoáng chốc, Lý Cẩn Ngôn bỗng có một loại ảo giác, dường như thứ đang đè trên thân thể mình là một con thú hung tàn mà xinh đẹp. Sau khi cắn cổ hắn xong, nó sẽ nuốt chửng cả người hắn vào trong bụng.

Kỳ lạ chính là, ấy vậy mà hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn… Lẽ nào hắn cũng không được bình thường?!

“Thiếu soái, từ từ!” Lý Cẩn Ngôn kéo tóc Lâu Thiếu soái: “Em còn có việc… Ưm!”

Miệng bị bịt chặt lại một lần nữa. Rốt cuộc Lý Cẩn Ngôn cũng ý thức được rằng, khi mãnh hổ ăn uống, không có bất cứ cái gì có thể cắt ngang, trừ phi đột nhiên có một con hổ khác xuất hiện. Đáng tiếc, Lý Cẩn Ngôn không phải hổ. Hắn chỉ là con thỏ béo tròn nằm dưới vuốt hổ mà thôi…

Sau khi tất cả kết thúc, Lý Cẩn Ngôn gần như không còn sức để cử động dù là một ngón tay. Hắn chỉ có thể nằm úp sấp ở trên giường, nhìn Lâu Thiếu soái đứng dậy đi đến cạnh bàn. Đối phương rót một chén trà, thử qua độ ấm rồi quay lại nâng hắn dậy, cuối cùng là đưa chén trà đến bên miệng hắn.

Lý Cẩn Ngôn rất muốn cắn mạnh vào cái ngón tay đang cầm chén kia. Nhưng sau khi cân nhắc hậu quả nghiêm trọng mà hành động ấy có thể mang tới, hắn quyết đoán gạt bỏ suy nghĩ này, ngoan ngoãn uống hết nửa chén trà.

Nước trà còn sót lại bị Lâu Thiếu soái uống cạn chỉ bằng một hơi. Nhìn hầu kết Lâu Tiêu nhích lên nhích xuống, Lý Cẩn Ngôn chợt thấy mình lại hơi khan khát.

“Em gọi tôi về có việc gì?” Lâu Thiếu soái ngồi dựa ở đầu giường, ôm lấy Lý Cẩn Ngôn, kéo chăn đắp lên người hắn.

Câu này lập tức làm Lý Cẩn Ngôn tỉnh táo lại: “Em mua một ít đồ của người Đan Mạch.”

“Đan Mạch?”

“Súng máy Madsen do Đan Mạch mới lắp ráp xong.” Lý Cẩn Ngôn thử chống người ngồi dậy, lại phát hiện động tác tương đối khó khăn, cho nên đành phải tiếp tục làm ổ trong lòng Lâu Thiếu soái: “Giống loại súng đoạt được từ tay đám giặc Tây trong trận chiến ở Mãn Châu Lý đó. Quản lý Đỗ ở nhà máy Công nghiệp Quân sự vẫn thường nhắc tới, nói loại súng này rất tốt.”

“Ừ.” Lâu Thiếu soái kéo lại chăn cho Lý Cẩn Ngôn: “Mua bao nhiêu?”

“Sáu trăm khẩu và mười vạn viên đạn loại 8mm. Loại đạn này tương tự đạn dùng cho dúng trường Mauser, bây giờ nhà máy Công nghiệp Quân sự đã có thể sản xuất được, chẳng qua phải cần rất nhiều nhân công. Thế nhưng cái mà chúng ta thừa thãi nhất chính là nhân lực.”

“Sáu trăm khẩu?”

“Đúng vậy.” Lý Cẩn Ngôn ngáp một cái: “Nếu không có vấn đề gì xảy ra, số hàng này sẽ tới tay chúng ta trước tháng năm. Có điều, vài điểm trung gian phải tìm người khơi thông, tốn chút tiền cũng không sao cả, chỉ cần đừng gặp phải đám đui mù chạy tới cướp súng là được.”

“Ừ.”

“Về phần phân chia sau khi súng về tay, Thiếu soái xem rồi xử lý đi. Chỗ súng ống đạn dược này coi như “hỏi thăm Quân đội”, không cần lấy tiền của Khương Du Lâm. Nhưng phải nói với Bộ trưởng Khương một chuyện, nếu muốn thay đổi toàn bộ quân trang của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ theo mẫu mã cấp cho Lữ đoàn Độc Lập, không thể dùng giá cũ được, phải thêm…”

Tiếng nói của Lý Cẩn Ngôn càng ngày càng nhỏ. Câu cuối cùng vừa rơi xuống, trong căn phòng chỉ còn lại những tiếng hít thở đều đều.

Lâu Tiêu cúi đầu, dùng bàn tay to gạt tóc mái của Lý Cẩn Ngôn, đặt lên trán hắn một nụ hôn, vòng tay ôm người ta cũng càng thêm chặt.

Hôm sau, khi Lý Cẩn Ngôn tỉnh lại, quả nhiên bên cạnh đã chẳng còn ai.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, chín giờ mười lăm phút, so với mọi khi, hôm nay đã có thể xem như “dậy sớm”. Đúng là khả năng thích nghi của con người rất mạnh, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, dù bị Lâu Thiếu soái chèn ép cả đêm, hắn cũng có thể rời giường vào lúc sáu giờ. Tất nhiên điều kiện tiên quyết chính là, Lâu Thiếu soái không được chèn ép hắn thêm một lần nữa vào sáng sớm.

Ăn sáng xong, Lý Cẩn Ngôn đi gặp Lâu phu nhân. Mấy ngày nay có thể hắn sẽ rất bận, phải chạy qua chạy lại giữa Lý gia và nhà xưởng, e rằng việc trong nhà không thể lo liệu chu toàn.

“Không cần lo lắng, có mẹ ở đây rồi.” Lâu phu nhân khoát tay: “Chỉ có tiệc trăm ngày của Duệ nhi thôi, đến lúc đó mẹ sẽ gọi dì con tới giúp.”

Rốt cuộc Lâu nhị thiếu đã được đặt tên. Cha vợ đại nhân tự tay viết thư gửi tới, Lâu Đại soái cũng không thể nào kháng nghị được. Khi biết Lâu nhị thiếu sẽ có tên là Lâu Duệ, Lý Cẩn Ngôn cũng cảm thấy vui thay. Đứa nhỏ không bị gọi là Sơn Pháo nữa, thật sự đáng mừng.

Mấy ngày kế tiếp, đúng là Lý Cẩn Ngôn bận đến quay cuồng. Tuy thế, cũng có không ít chuyện tốt phát sinh. Việc khiến Lý Cẩn Ngôn vui nhất chính là, sau khi hắn giúp Kiều Nhạc Sơn giải quyết vấn đề thiếu nguyên liệu thí nghiệm, nghiên cứu chế tạo Penicillin đã có tiến triển đột phá.

“Lý, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Kiều Nhạc Sơn kéo Lý Cẩn Ngôn sang một bên để tránh tầm mắt những người khác… Hắn cầm báo cáo thí nghiệm trên tay, vui vẻ khua múa, dùng thứ tiếng Trung Anh lẫn lộn, cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.

“Cậu nói, muốn giới thiệu một người bạn cho tôi? Đối phương cũng là chuyên gia hóa học?”

“Đúng.” Kiều Nhạc Sơn gật đầu: “Cậu ta rất có khả năng. Chẳng qua tính tình hơi cổ quái.”

Kiều Nhạc Sơn vừa nói, vừa như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt bỗng hơi lạ kỳ. Thế nhưng hắn lập tức gạt bỏ loại cảm giác này.

“Tôi cần giúp đỡ.” Kiều Nhạc Sơn nhún vai: “Trợ lý bây giờ không đủ năng lực.”

Tuy hắn nhận lương cao gấp nhiều lần người khác, nhưng gánh nặng công tác cũng tương ứng với mức lương. Những trợ lý trong phòng thí nghiệm hiện giờ không có vấn đề gì, chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là: chỉ có thể làm “trợ lý”. Bởi vậy cho nên hắn cần một người có khả năng ngang tầm để giúp đỡ mình. Chỉ có như vậy, thời điểm gặp phải vấn đề hóc búa hắn mới không phải vò đầu bứt tai suy nghĩ một mình.

“Tôi biết rồi.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Chuyện này tôi phải thương lượng với Thiếu soái trước. Những vấn đề dây mơ rễ má đến phòng thí nghiệm cậu cũng biết rồi mà.”

Kiều Nhạc Sơn tỏ vẻ thấu hiểu. Thế nhưng hắn nói với Lý Cẩn Ngôn rằng, Lâu Thiếu soái cũng quen Đinh Triệu, chỉ là bọn họ không hợp tính nhau.

“Là sao?”

“Việc này, khi cậu tận mắt nhìn thấy Đinh Triệu sẽ hiểu được thôi.” Kiều Nhạc Sơn ra vẻ thần bí: “Cho nên, ông chủ à, cậu hãy coi như nỗ lực để thỏa mãn tính hiếu kỳ của bản thân đi. Chẳng lẽ cậu không muốn thấy Lâu biến sắc hay sao?”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Nói thật, hắn không dám tưởng tượng. Khiến một con hổ biến sắc lại là chuyện tốt ư?

Ngày 29 tháng 1 năm 1913 Dương lịch, tức Năm Dân Quốc thứ năm, sau khi nằm bẹp trên giường vài ngày, rốt cuộc Lý lão thái gia đã trút hơi thở cuối cùng.

Trong lúc hấp hối, Lý lão thái gia giống như hồi quang phản chiếu mà mở mắt, môi giật liên tục, tựa như muốn nói một điều gì. Lão thái thái là người ở gần Lý lão thái gia nhất. Bà cúi người, ghé lỗ tai sát vào miệng ông. Sau khi nghe rõ lời ông, bà cũng chẳng buồn thay đổi sắc mặt, chỉ thấp giọng bảo: “Ông yên tâm mà đi đi, chuyện của người sống không cần ông phải bận lòng. Nếu chết, cũng vừa dịp để cha con ông cháu mấy người đoàn tụ dưới suối vàng mà.”

Lão thái thái đè giọng xuống rất thấp, ngoại trừ Lý lão thái gia, hoàn toàn không có người thứ ba nghe được.

Lý lão thái gia trợn trừng con mắt, cổ họng phát ra mấy tiếng ô ô, sau đó trút hơi thở cuối cùng một cách cực không cam lòng.

Hôm nay là 23 tháng chạp, còn bảy ngày nữa mới đến giao thừa, cho nên hậu sự của lão thái gia nhanh chóng được chuẩn bị. Quan tài áo liệm đều có sẵn, sau khi xem ngày, lão thái thái liền quyết định: bỏ qua bảy ngày quan, chờ mùng 3 tháng 2 Dương lịch, tức 28 tháng chạp Âm lịch liền hạ táng.

Mặt khác, Lý tam lão gia cũng tự tới Thẩm gia nói chuyện. Cẩm Thư phải để tang Lý lão thái gia cho tròn đạo hiếu, nên ngày xuất giá phải lùi lại một năm. Gặp chuyện như thế, Thẩm gia cũng không thể nói gì. Dù sao việc Lý lão thái gia mất cũng quá đột ngột, ai cũng không lường trước được.

Sau khi Lý tam lão gia và tam phu nhân rời đi, lão thái thái liền đuổi hết nha đầu trong phòng ra ngoài, một mình ngồi tựa đầu giường, vẻ mặt hơi mờ mịt. Từ lúc mười lăm tuổi bà đã được gả tới Lý gia, vài chục năm sống trong căn nhà này, lại chẳng khác nào bước đi trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Cha chồng khôn khéo việc lớn hồ đồ chuyện nhỏ, mẹ chồng khắc nghiệt khó chiều, chồng tư thông với người hầu của trưởng bối, đứa con ghẻ bà tự tay nuôi lớn lại làm con ruột của bà tuyệt tử tuyệt tôn…

Hiện giờ, tất cả xem như đã có quả báo.

Thở dài một tiếng, hiện tại cũng chỉ còn chuyện của Cẩm Thư thôi. Lý Uẩn hồ đồ suốt cả cuộc đời, thế nhưng lúc chết lại làm được chuyện tốt. Ít nhất ông ta có thể giúp bà giữ Cẩm Thư ở nhà thêm một năm. Trong vòng một năm, nhất định có thể nghĩ cách làm cho con bé thay tính đổi nết.

Về phần Cẩm Họa, có lẽ nên bảo Cẩn Ngôn tìm cho đứa nhỏ này một người chồng tốt. So với Cẩm Thư, nó cũng có thể xem như ngoan ngoãn biết điều.

Bình luận

Truyện đang đọc