CẨN NGÔN

Trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã tiếp quản toàn bộ ngân hàng Nhật Bản nằm trên địa phận quản lý của mình. Tính cả chi nhánh thì có tổng cộng hai mươi mốt ngân hàng. Một chi nhánh của ngân hàng Chính Kim Nhật Bản đặt gần Lữ Thuận may mắn thoát được. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngay sau đó, một lượng người khá lớn đã cầm biên lai gửi tiền trong tay, chạy tới trước cửa chi nhánh này xếp thành một hàng dài. Vì cơn sóng rút tiền ngày càng nghiêm trọng, những ngân hàng nước ngoài khác, tỷ như Đạo Thắng Hoa – Nga cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều. Mỗi ngày, ngân hàng còn chưa mở cửa đã có thể nhìn thấy một đoàn người gửi tiền tới xếp hàng chờ đợi. Bọn họ chỉ sợ chậm một chút sẽ không lấy được số tiền mồ hôi nước mắt mà mình vất vả để dành về.

Tuy các ngân hàng do Anh, Pháp mở ở Hoa Hạ vẫn chưa bị liên lụy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được chút lo âu. Tình hình hiện tại ở sáu tỉnh Bắc Kỳ hết sức bất lợi đối với những ngân hàng ngoại quốc. Người Nhật nhân cơ hội này châm ngòi thổi gió, mưu đồ thuyết phục Anh, Pháp gây áp lực với Trung Hoa.

“Các vị, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có Nhật Bản bị tổn hại.” Công sứ toàn quyền Nhật Bản tại Hoa Hạ – Ijuin nói: “Đây là âm mưu của người Hoa. Ngay từ đầu bọn hắn đã muốn dùng số tiền đền bù chiến tranh làm cái cớ, mục đích chính là muốn quật rễ những ngân hàng nước ngoài tại sáu tỉnh Bắc Kỳ! Hành động này là vô cùng nguy hiểm, phải ngăn bọn hắn lại!”

Công sứ Nga gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Công sứ ba nước Anh, Pháp, Mỹ vẫn đang cân nhắc. Mà Công sứ Đức – Hak Shaw Gentry thì lập tức đứng lên, nói với Ijuin: “Nếu vậy, không bằng ngài khuyên Chính phủ Nhật Bản giao tiền đền bù chiến tranh cho người Hoa Hạ trước đi, thế nào?”

Hak Shaw Gentry vừa nói lời này, ánh mắt của những người có mặt trong phòng đồng loạt bắn về phía Công sứ Nhật Bản Ijuin.

Hiển nhiên Công sứ Mỹ vô cùng tán thành ý kiến của Công sứ Đức: “Nếu người Hoa Hạ dùng khoản tiền đền bù chiến tranh làm cớ ra tay với ngân hàng ngoại quốc, vậy vì sao không khiến cái cớ này biến mất hoàn toàn?”

“Chính xác.” Công sứ Pháp cũng gật đầu, nói: “Không có cớ, sẽ không có lý do để ra tay.”

Công sứ các quốc gia đều hiểu rõ, nói đến cùng, chuyện này vẫn là do Nhật Bản không chịu giữ chữ tín thôi. Công sứ Anh Jordan vô cùng bất mãn. Trên bàn đàm phán, chính hắn đã thuyết phục người Hoa Hạ nhượng bộ, và hắn cũng là người bảo đảm cho Nhật Bản. Người Nhật không tuân thủ hiệp ước, không đưa cho người Hoa tiền bồi thường dù chỉ một đồng. Điều ấy tương đương với việc dùng chổi quét sạch mặt mũi hắn ở trước mắt người Hoa Hạ.

Jordan không quan tâm Hoa Hạ tổn thất hay là Nhật Bản chịu thiệt. Điều khiến hắn tức giận chính là, uy nghiêm của một Công sứ Đế quốc Anh như hắn đã bị khiêu khích, thậm chí là uy nghiêm của cả Đế quốc Anh đã bị kẻ khác mang ra làm trò cười.

Người Nhật đúng là không biết tốt xấu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang. Một người Hoa mặc âu phục đẩy cửa đi vào rồi giao một bức điện báo cho Jordan. Hắn là quản gia phục vụ hơn năm năm tại biệt thự của Jordan ở Đông Giao dân hạng, có thể nói tiếng Anh vô cùng lưu loát.

“Các vị,” Xem điện báo xong, Jordan ngẩng đầu nói: “Đây là điện báo do sáu tỉnh Bắc Kỳ phát tới.”

Tất cả những người còn lại, bao gồm cả Ijuin đều đổ dồn ánh mắt tới bức điện báo trong tay của Jordan.

“Điện báo viết: việc tạm thời tiếp quản ngân hàng Nhật Bản đích thực là bất đắc dĩ. Đứng trên phương diện người thắng trận, sáu tỉnh Bắc Kỳ phải đảm bảo lợi ích của mình. Chỉ cần người Nhật trả tiền đúng theo hiệp ước, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ sẽ lập tức giải trừ hành vi dùng vũ trang tiếp quản các ngân hàng Nhật Bản.”

Nói tới đây, Jordan chuyển tầm mắt về phía Công sứ Nga: “Điện báo còn nhắc tới chuyện những ngân hàng nước ngoài khác bị ảnh hưởng bởi vụ việc này, đồng thời bày tỏ sự tiếc nuối vô cùng sâu sắc.”

“Toàn nói bậy!” Công sứ Ijuin lớn tiếng nói: “Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ!”

“Vậy,” Sắc mặt Jordan bỗng trở nên khó coi. Hắn hỏi: “Ngài định làm như thế nào?” Chẳng lẽ người Nhật thực sự muốn quỵt nợ?

“Phải dạy cho Hoa Hạ một bài học!” Ijuin cổ động Công sứ các quốc gia: “Giống như năm Canh Tý, tổ chức liên quân xuất binh, để cho đám người Hoa kiêu ngạo kia biết rằng, đắc ý quá đà sẽ phải trả giá đắt!”

Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Công sứ Đức và Công sứ Mỹ nhìn Ijuin như nhìn một kẻ tâm thần. Ngay cả Công sứ Nga – Silvitz vốn đang đứng về phía Nhật Bản cũng dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu mà nhìn về phía hắn. Tên Nhật Bản này coi bọn họ là đồ ngu cả hay sao?

Tổ chức liên quân tấn công sáu tỉnh Bắc Kỳ, thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra được!

Hiện tại tình hình ở châu Âu như thế nào, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng. Ở thời điểm này mà tập hợp liên quân, chỉ sợ còn chưa tới Hoa Hạ, nội bộ liên quân đã đánh nhau rồi. Huống hồ, dù liên quân có thể đánh bại Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ thì sao? Cuối cùng kẻ được lợi vẫn chỉ là Nhật Bản! Đương nhiên, có lẽ còn có thêm Nga. Nhưng Hoàng cung nước Nga truyền ra tin tức, Nga hoàng đã hoàn toàn chuyển lực chú ý sang phía châu Âu. Dưới sự gièm pha và những lời chửi bới không ngừng của Rasputin, Đại Công tước Dmitry – người chủ trương tăng binh tại Viễn Đông đã mất đi sự tín nhiệm của Nga hoàng. Muốn Nga hoàng phái binh tới Viễn Đông ư? Chỉ cần Rasputin không muốn để Đại Công tước Dmitry lên cầm quyền một lần nữa, sau đó chém bay đầu mình thì chắc chắn ông ta sẽ ngăn cản đến cùng.

Hai nước Đức, Mỹ đều cân nhắc đến ích lợi của bản thân, khẳng định sẽ không xuất binh vào lúc này. Về phần Pháp quốc, thế lực chủ yếu của gà trống Gô-loa đặt tại Tây Nam Hoa Hạ, phái quân vượt qua ngàn dặm xa xôi để tấn công Đông Bắc thì được lợi ích gì? Sáu tỉnh Bắc Kỳ không có Tử Cấm thành, cũng chẳng có vườn Viên Minh.

Nhìn vào biểu hiện của Nhật Bản trong khoảng thời gian này, Công sứ Anh – Jordan đang định đề nghị Chính phủ cân nhắc lại mối quan hệ liên minh giữa Anh và Nhật. Hiện nay Hoa Hạ đang bị vây ở trạng thái chia năm xẻ bảy. Đàm phán hòa bình giữa hai miền Nam – Bắc đã bị bỏ dở một lần. Mà dù có thể xây dựng chính phủ thống nhất thành công, chỉ e cũng là chính phủ hữu danh vô thực. Như vậy, Anh quốc có thể lấy tư cách người phát ngôn để hỗ trợ một nhà quân phiệt nào đó. Sau khi sáu tỉnh Bắc Kỳ liên tiếp đánh thắng Nga và Nhật, Công sứ các cường quốc trú tại Hoa Hạ đều nảy sinh một suy nghĩ chưa từng có từ trước đến giờ: có lẽ, một tên quân phiệt thế lực hùng mạnh còn có giá trị hợp tác hơn là một quốc gia miệng hùm gan sứa.

Ijuin ý thức được tình huống trước mắt vô cùng bất lợi đối với mình. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, hắn cũng nghĩ được ra biện pháp nào khác cả.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Công sứ Anh – Jordan cũng mở miệng: “Ngài Công sứ, tôi hy vọng Nhật Bản có thể thực hiện đúng những gì đã quy định trong hiệp ước ký kết với người Hoa.”

“Cái gì?! Điều đó là không có khả năng!”

“Vì sao?” Vẻ mặt của Jordan bỗng trở nên nghiêm túc. Hắn nói: “Nếu Nhật Bản định làm trái hiệp ước, tôi sẽ gửi thông điệp tới các quốc gia, yêu cầu hải quan Hoa Hạ không cho hàng hóa Nhật Bản bất cứ một ưu đãi nào. Đồng thời, phần tiền đền bù cho thuế nhập khẩu của năm Canh Tý thuộc về Nhật Bản sẽ được giao cho sáu tỉnh Bắc Kỳ, coi như tiền đền bù chiến tranh lần này.”

Hiện nay hải quan Hoa Hạ đang bị các cường quốc châu Âu, châu Mĩ, nhất là Anh thao túng. Lời nói của Jordan cũng như tối hậu thư gửi đến người Nhật Bản, hoặc là đền tiền, hoặc là… cũng vẫn là phải đền tiền.

Công sứ các quốc gia khác không có dị nghị gì với ý kiến này. Bất kể như thế nào, bên tổn thất cũng chỉ có một mình Nhật Bản. Huống hồ trong mắt vài cường quốc ở đây, dù Nhật suốt ngày gào thét thoát Á nhập Âu, song bọn chúng vẫn chỉ là một đám khỉ mặc quần áo của con người.

Ngay sau đó quyết định của Jordan được truyền tới sáu tỉnh Bắc Kỳ theo đường điện báo. Biết một khi Anh quốc gây sức ép thì người Nhật sẽ không chống đỡ được bao lâu, cho nên binh lính sáu tỉnh Bắc Kỳ lập tức đẩy nhanh tốc độ dọn tiền trong các ngân hàng Nhật Bản. Tất cả các kho chứa vàng thỏi, đồng bạc, thậm chí là tiền mặt của các quốc gia đều bị quét sạch. Ngay cả ngân phiếu do ngân hàng Nhật Bản phát hành cũng chẳng được bỏ qua. Có mấy anh lính nảy ra ý tưởng kỳ dị: tháo dỡ hết cửa nhà kho và bàn tủ trong ngân hàng rồi mang đi. Theo như lời bọn họ, cửa nhà kho được làm bằng sắt, tủ bàn cũng là gỗ tốt, mang về có khi còn có chỗ cần dùng.

Chẳng những ý tưởng này của bọng họ không bị cấp trên phê bình, mà ngược lại còn được biểu dương. Vì thế, sau khi dọn sạch kho tiền, nhóm binh lính lại hăng hái đi làm công tác tháo dỡ và vận chuyển. Cửa nhà kho mang đi, quầy đứng mang đi, ghế dựa mang đi, bàn cũng mang đi. Ngay cả cửa lớn của ngân hàng cũng bị dỡ xuống rồi mang đi.

Tóm lại, lấy danh nghĩa đòi thế chấp, toàn bộ đều mang đi!

Người Nhật và người Hoa làm việc trong ngân hàng Nhật Bản đều bị giám sát tạm thời. Để phòng ngừa bọn họ ăn nói lung tung, hắt bát nước bẩn lên người những binh lính sáu tỉnh Bắc Kỳ tràn đầy chính nghĩa, Lý Cẩn Ngôn cố ý dặn Tiêu Hữu Đức phải làm “công tác tư tưởng” cho những người này bằng mọi giá.

Chính sách dành cho người Nhật là đàn áp. Kẻ nào dám nói lung tung, lập tức giết chết không tha! Người Hoa Hạ lại được đối đãi hoàn toàn khác biệt. Bọn họ đều vì cuộc sống mới tới làm việc trong ngân hàng Nhật Bản, không dây dưa với đám người ấy quá nhiều. Chỉ cần ôn tồn khuyên bảo, đồng thời cam đoan sau khi ngân hàng nhà nước sáu tỉnh Bắc Kỳ khai trương sẽ sắp xếp cho bọn họ một phần công tác là được. Còn những tên Hán gian khăng khăng đi theo người Nhật, bắt giam toàn bộ! Quá trình này còn vớt được mấy con “cá lớn” che giấu thân phận rất kỹ. Bọn chúng cũng giống như Kawaguchi Kyoko, dùng thân phận người Hoa Hạ để ngụy trang.

Người Nhật tạm thời không thể giết, nhưng dù làm thịt hết đám người tự nhận là con dân Hoa Hạ kia, Nhật Bản cũng chẳng thể có ý kiến gì.

Bạch Bảo Kỳ và các cán bộ của bộ Tài chính không chợp mắt suốt mấy ngày liền. Bọn họ bận rộn kiểm kê tài sản “tạm thời tiếp quản” từ ngân hàng Nhật Bản không kể ngày đêm. Vàng thỏi, đồng bạc, Bảng Anh, Đôla Mỹ, Yên Nhật, còn có một ít Mark Đức và Rúp Nga, tổng cộng là khoảng một ngàn ba trăm năm mươi vạn đồng bạc. Cửa nẻo bàn ghế bị đám binh lính mang đi thì được đưa thẳng vào nhà máy Công nghiệp Quân sự sáu tỉnh Bắc Kỳ. Sắt thép có thể nấu chảy rồi tái sử dụng, gỗ nát có thể dùng làm củi đốt, bàn ghế còn nguyện vẹn thì đưa ra trạm thu dụng(1) tạm thời ở ngoại thành.

(1) Trạm thu dụng: nơi thu nhận và giúp đỡ những người cơ nhỡ (dân di cư, thương binh xuất ngũ thất nghiệp…) Ở đây bọn họ sẽ được tạo điều kiện làm việc để duy trì cuộc sống.

Trạm thu dụng đó vốn là nơi ở của những anh lính xuất ngũ và các công nhân nhà xưởng. Trong quá trình khu công nghiệp được xây dựng, một lượng lớn dân di cư đã tụ tập về thành Quan Bắc. Việc bọn họ tới tìm đường sống đã giúp Lý Cẩn Ngôn giải quyết phần nào vấn đề thiếu nhân công. Bọn họ ăn ngủ tại công trường, còn dựng không ít lều bạt đơn sơ ở bên ngoài khu công nghiệp.

Thời tiết mùa hạ và mùa thu còn tốt, nhưng bước sang tháng mười một đã có mấy trận tuyết lớn nối tiếp nhau, lều bạt nhóm người này dựng tạm căn bản không thế chống lại giá lạnh của mùa đông phương Bắc.

Lý Cẩn Ngôn bàn bạc với Quản lý Lục, để một số binh lính xuất ngũ làm việc trong nhà xưởng và nông trường chuyển tới khu nhà ở mới xây, bố trí những người đang ăn ngủ tại công trường vào khu ký túc xá công nhân cũ. Mặt khác, hắn cũng được vài ông chủ nhà xưởng đồng ý cho dùng khu xưởng đã xây dựng xong nhưng chưa đi vào hoạt động làm nơi ở tạm thời cho đám người này. Tuy hơi chật chội, song vẫn là có nơi để trú chân, bọn họ sẽ không bị gió Bắc làm cho chết cóng.

“Phòng tạm thời có thể để mọi người ở, nhưng phải giao hẹn rõ ràng.” Lý Cẩn Ngôn tự tới xem xét trạm thu dụng, phát hiện ra không ít vấn đề. Nếu mấy vấn đề này không được giải quyết thì trạm thu dụng không có khả năng duy trì.

“Không được đại tiểu tiện bừa bãi, phải chú ý vệ sinh cá nhân. Muốn lĩnh chăn đệm và áo bông phải đi đăng ký, cơm ăn mỗi ngày cũng phải đăng ký. Tới mùa xuân, những chi phí này đều trừ vào tiền công.”

Không phải Lý Cẩn Ngôn hà khắc, mà là việc mới phát sinh ở trạm thu dụng đã khiến hắn hiểu rõ cái gọi là “thêm một thước ân nhận ngàn thước hận(2)”. Hắn phải để những người này biết, sự giúp đỡ mà bọn họ nhận được không phải là vô điều kiện. Muốn có được thì phải trả giá! Người ta thường không quý trọng những thứ nhận được một cách dễ dàng. Khi bọn họ ý thức được bánh mỳ nhai trong miệng, áo bông mặc trên người, thậm chí chăn đệm ở trên giường đều là tiền, vậy thì bọn họ sẽ không tùy tiện đạp hư, cũng sẽ không oán giận hoặc phàn nàn nữa.

(2) Câu này nghĩa là giúp đỡ người khó khăn một ân tình nhỏ họ sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều họ sẽ sinh ỷ lại, một khi ngừng giúp đỡ họ còn oán hận trong lòng.

Lý Cẩn Ngôn thật không nghĩ ra, sự tự tin của một vài người từ đâu mà có. Bọn họ coi hắn là một tên tốt đến ngu ngốc và coi tiền như rác hay sao? Cho bọn họ ăn ở lại còn phải cho bọn họ cả tiền tiêu nữa?

Đối với kẻ không biết hối cải, tiếp tục đâm đầu vào vách tường, Lý Cẩn Ngôn tuyệt đối không mềm lòng. Hắn trực tiếp sai những binh lính đi theo mình bắt vài tên làm loạn quá mức lại, đá ra khỏi trạm thu dụng ngay trước mắt mọi người.

Hắn không biết những người này có thể sống sót hay không, nhưng hắn phải quyết tâm giữ vừng lập trường.

“Mọi người cũng thấy rồi đó,” Mặt Lý Cẩn Ngôn lạnh tanh. Hắn nói: “Nếu không hài lòng, có thể rời đi. Đừng coi lòng tốt của người khác là chuyện đương nhiên, muốn có cơm ăn, có áo mặc, có phòng ở, phải hiểu mình nên làm gì và không nên làm gì. Trên đời này, chẳng ai cho không ai cái gì cả!”

Câu cuối cùng vừa được thốt ra, căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Trước khi rời đi Lý Cẩn Ngôn cũng không quên bảo chú Câm bố trí vài thủ hạ ở lại giám sát những người này: “Kẻ gây sự gần đây đều nằm trong đám người kia cả, để ý bọn họ, nếu lại gây rối thì trực tiếp đóng cửa trạm thu dụng đi.”

Người đáng thương trên đời nhiều lắm. Dù thật sự muốn cống hiến một phần sức lực cho xã hội, hắn cũng sẽ không dùng phần sức lực ấy cho đám người coi thường lòng tốt của hắn! Lại càng không muốn giúp người mà tự hại mình.

Chú Câm đút hai tay trong ống tay áo, viền mũ da trên đầu sát xuống tận lông mày, gương mặt thiếu đi cái mũi lại càng làm cho người ta khiếp sợ. Ông gật đầu với Lý Cẩn Ngôn, ý bảo hắn hãy yên tâm, ông biết mình phải làm gì.

“Chú Câm làm việc thì tôi rất yên tâm.” Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười. Vòng lông cáo màu đỏ rực ở viền áo choàng càng tôn lên gương mặt đẹp đẽ như tạc bằng bạch ngọc của hắn. Chú Câm không khỏi sửng sốt một chút, tam thiếu gia càng ngày càng giống nhị lão gia.

Bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả, nhưng chỉ kéo dài trong khoảng thời gian đủ để uống một chén trà. Tuy tuyết đọng không quá mắt cá chân, song lái xe cũng chẳng an toàn. Lý Cẩn Ngôn đang cảm thấy hơi khó xử thì trong gió tuyết truyền đến từng trận tiếng vó ngựa. Những tiếng vó ngựa này hệt như tiếng trống đánh thẳng vào buồng tim hắn.

Tuấn mã màu đen, kỵ sĩ trên lưng ngựa mặc quân phục. Áo choàng tối màu trên vai hắn tung bay trong gió tuyết, hệt như một nét mực thật đậm vẽ vào giữa mảnh trời đất trắng tinh.

Con ngựa đi tới gần trạm thu dụng, lập tức kỵ sĩ ghì chặt dây cương. Tuấn mã giơ cao hai vó trước, phát ra một tiếng hí thật là vang.

“Thiếu soái.” Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Sao anh lại tới đây?”

Lâu Thiếu soái dùng roi ngựa chỉnh vành mũ cao lên một chút, sau đó vươn tay ra trước mặt Lý Cẩn Ngôn.

“Tới đón em.”

Nhìn bàn tay to đeo găng trắng tinh ở ngay trước mặt, chẳng biết tại sao Lý Cẩn Ngôn đột nhiên nhớ tới cái ngày Lâu Thiếu soái đến Lý gia đưa sính lễ hôm nào. Cũng là một trời tuyết rơi trắng xóa, cũng là một con tuấn mã màu đen, cũng là một quân nhân khoác trên mình quân phục…

“Nghĩ gì thế?”

“Đâu có.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, đặt bàn tay lên lòng bàn tay của Lâu Thiếu soái.

Lâu Thiếu soái hơi khom lưng, trực tiếp kéo Lý Cẩn Ngôn lên ngựa, ôm ở trước người: “Về nhà.”

“Vâng.” Lý Cẩn Ngôn kéo áo choàng sát vào thân thể, vùi mặt vào ngực Lâu Thiếu soái. Cần gì quan tâm đến chuyện trông hắn có đủ đàn ông hay không, lúc này giữ ấm mới là chuyện quan trọng nhất.

Trở lại Lâu gia, phủi tuyết đọng trên quần áo đi, Lâu Thiếu soái lập tức tới thư phòng. Bấy giờ Lý Cẩn Ngôn mới biết, Lâu Thiếu soái tạm gác công vụ lại để ra ngoài thành đón hắn. Cảm giác bất chợt dâng lên trong lòng lúc ấy là gì, bản thân Lý Cẩn Ngôn cũng không thể nói được rõ ràng.

Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ miên man, bởi vì Lâu phu nhân đã cho người gọi hắn tới nói chuyện.

Lâu phu nhân vừa hết thời gian ở cữ, sắc mặt hồng hào, thân thể cũng đầy đặn hơn không ít. Nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn, bà liền nói cho hắn biết ba ngày sau là sinh nhật của Lâu Thiếu soái.

“Tuổi mụ hai mươi mốt, tuổi chính tròn hai mươi.” Lâu phu nhân giao Lâu nhị thiếu cho vú em: “Lúc trước định làm cho con một bữa tiệc sinh nhật thật là vui vẻ, không ngờ lại có chuyện kia, cho nên việc mới không thành. Lần này tranh thủ sinh nhật của Tiêu nhi, cùng náo nhiệt một lần đi.”

“Mẹ, mẹ quyết định là được rồi.” Lý Cẩn Ngôn nói.

Lâu phu nhân bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Mẹ nghĩ người trẻ tuổi thích những món đồ mới lạ, ngày sinh nhật Tiêu nhi liền tổ chức một buổi vũ hội theo phong cách Tây Âu đi, thế nào?”

“Vũ hội?”

“Đúng vậy. Thuận tiện mời Công sứ các nước và phu nhân của bọn họ tới tham dự.”

Mời Công sứ các nước?

Lý Cẩn Ngôn trầm ngâm một lúc lâu. Nhớ tới chuyện người Anh định cắt xén phần tiền đền bù thuế nhập khẩu năm Canh Tý của người Nhật mà Lâu Thiếu soái đã nói, hắn lập tức vỗ đùi đầy quyết đoán: “Mẹ, tổ chức vũ hội đi!”

Hắn đã nói mà, Lâu phu nhân truyền thống tới mức Lâu lục tiểu thư và Lâu thất tiểu thư xuất giá rồi cũng phải theo noi theo, sao tự dưng lại muốn tổ chức vũ hội phong cách Tây Âu cơ chứ. Trường hợp như vậy, chẳng phải rất thích hợp để nói một vài chuyện không tiện công khai hay sao? Tỷ như phải bỏ ra bao nhiêu lợi ích mới có thể đạt thành hiệp nghị với John Bull, và giăng cái bẫy lộng lẫy hơn cho người Nhật…

Thấy Lý Cẩn Ngôn đã hiểu được ý mình, Lâu phu nhân nở nụ cười. Không ngờ đúng lúc ấy Lâu nhị thiếu lại giật mình tỉnh giấc, i a mấy tiếng. Lý Cẩn Ngôn ngó sang, chỉ thấy một khuôn mặt búp bê trắng trắng mập mập, đôi mắt đen tròn mở to như một quả nho, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo nhìn như sắp khóc.

Lâu phu nhân đón đứa nhỏ từ tay bà vú, vỗ nhẹ mấy cái. Thấy Lý Cẩn Ngôn duỗi cổ nhìn nhìn, bà lại ra hiệu bảo hắn thử bế bé con một chút xem.

“Mẹ…” Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu nhị thiếu được đưa tới trước mặt mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên rồi chạy thẳng ra sau lưng ghế. Bảo hắn bế? Có khi nào hắn bất cẩn bóp chết thằng bé hay không?

“Vươn tay ra.” Lâu phu nhân cười, nói: “Bế một cái thử xem, mẹ đã lớn tuổi rồi, về sau không chừng con mới là người dìu dắt nó.”

Lý Cẩn Ngôn không có cách nào, chỉ đành vươn hai cánh tay ra. Lâu phu nhân chuyển bé con cho hắn. Sau đó hắn cẩn thận ôm Lâu nhị thiếu vào lòng. Kế tiếp, toàn thân hắn đều cứng ngắc.

“Mẹ…”

“Làm sao vậy?”

“Mềm quá.” Lý Cẩn Ngôn muốn khóc. Hắn căn bản không dám dùng sức. Một cục bột mềm mại như thế này, tương lai sẽ cao to như Lâu Thiếu soái thật sao?

Thấy Lý Cẩn Ngôn cứng đờ, Lâu phu nhân đành ôm Lâu nhị thiếu về: “Xem cái bộ dạng không có tương lai của con kìa.”

Lý tam thiếu gia thở phào một hơt. Chỉ cần có thể rời xa cục bột mềm nhũn kia, nói hắn thế nào cũng được!

Nhưng mà… trong đầu Lý Cẩn Ngôn bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ, không biết Lâu Thiếu soái đã từng bế cục bột mềm nhũn này chưa? Tưởng tượng cảnh Lâu Thiếu soái bế Lâu nhị thiếu một chút, Lý Cẩn Ngôn thoáng rùng mình, sau đó quyết đoán che chắn hình ảnh hiện lên trong óc mình.

Không được, quá dọa người rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc