CẨN NGÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm Dân Quốc thứ 4, ngày 25 tháng 7 năm 1912, đại diện chính phủ Nam Bắc Trung Quốc tiến hành đàm phán hoà bình ở kinh thành. Tổng thống và các Đại soái các tỉnh của hai bên cùng dự thính, các công sứ Anh, Pháp, Đức đóng ở Trung Hoa đều lấy danh nghĩa đến dự thính mà tham gia vào cuộc hòa đàm.

Công sứ Nhật Bản Ijuin cũng muốn trà trộn vào, song lại bị Trung Quốc và công sứ các nước liên hợp ngăn cản ở ngoài cửa. Hiệp ước trước đây Nhật Bản đưa ra đối với chính phủ Nam Kỳ không chỉ xâm hại quyền lợi của Trung Hoa, mà còn thành công gợi lên bất mãn của các nước Anh, Pháp. Trung Quốc là miếng bánh ngọt lớn, trước mắt chiếm cứ miếng lớn nhất chính là nước Anh, nước Anh sẽ không cho phép một quốc gia hạng hai khiêu chiến quyền uy của chính mình. Mặc dù Nhật Bản lần lượt chiến thắng nhà Thanh và nước Nga, nhưng trong mắt các cường quốc hạng nhất trên thế giới thì chúng chả khác gì mấy con khỉ mặc áo quần loài người. Hiện giờ, con khỉ này lại muốn khoét đi một miếng bánh trong tay bọn họ sao?

Ngay cả Tước sĩ Jordan cũng đã nói: “Dã tâm của người Nhật Bản đã bành trướng đến mức đủ để chèn chết đường lui của bọn chúng.”

Nhật Bản cần phải nhận được giáo huấn, dù Nhật Bản có là liên bang của nước Anh cũng vậy thôi.

Ijuin bị ngăn ở bên ngoài phòng nghị chính, hắn không lập tức rời đi mà ngồi ở trong xe ngựa nhìn cánh cổng phòng nghị chính bằng ánh mắt âm u.

10h sáng, đại diện hai phía Bắc Nam đến dự thính, buổi đàm phán chính thức bắt đầu. Song phương lần lượt đưa ra quan điểm của bên mình, chủ yếu tập trung vào các phương diện quốc danh, quốc thể, kết cấu chính phủ Trung ương, phân chia khu vực địa phương. Về phần lựa chọn Tổng thống sau khi chính phủ liên hiệp thì phải đợi khi xác định đã giải quyết hết tất cả các vấn đề kia rồi mới bàn bạc.

Ngay từ đầu, song phương đều nhất trí về quốc danh và quốc thể, lần lượt là Trung Hoa Dân quốc cùng với chính thể là chế độ dân chủ cộng hòa, không có ai đưa ra dị nghị gì. Hoàng đế đã bị lật đổ, dù lão thần của triều đại trước hay những người trẻ còn trung thành với triều đại trước, sau đầu lòng thòng bím tóc, trừ bỏ đám người Mãn Thanh Tác-ta ngoan cố Thiện Kỳ và Thiết Lương ra thì cũng chẳng có ai nghĩ đến việc khôi phục ngai vàng.

Kết cấu chính quyền Trung ương và địa phương cũng như các vấn đề về quyền hạn chính phủ mới là trọng điểm tranh luận của cuộc hòa đàm lần này. Ngay cả mấy vị công sứ của các nước cũng có phần quan tâm quá mức đối với việc này. Khi đề cập đến thu nhập từ thuế của quốc gia, ví dụ như các vấn đề về thuế xuất nhập khẩu, bọn họ cũng sẽ “tạm thời quên mất” bản thân chỉ là tới dự thính, thỉnh thoảng còn muốn đế thêm vài câu.

“Chuyện của bổn quốc, lại phải để bọn người nước ngoài trộn lẫn xen vào…”

Lâu Thịnh Phong mang một thân lễ phục Đại soái, mũ đặt trước mặt trên chiếc bàn dài, bên cạnh là Đại soái tỉnh Hồ Bắc Tống Kỳ Ninh, bên kia là Đường Quảng Nhân của Quảng Tây.

“Quốc gia kém phát triển, có thể làm sao được?” Tống Kỳ Ninh thở dài, “Lại nói tiếp, Trường Phong ở Sơn Đông vậy mà lại làm ra vài chuyện khá khủng, ông đã biết chưa?”

“Có thể không biết sao?” Lâu Thịnh Phong liếc người ngồi bên cạnh, thái độ hướng về phía Đường Quảng Nhân, “Nhìn thấy không? Tròng mắt sắp trừng đến lòi luôn rồi.”

Tống Kỳ Ninh trộm cười, “Chả trách hắn ta tức giận, Trường Phong nuốt gọn hai Sư đoàn của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây, dù là ai cũng đều nuốt không được cái khẩu khí này. Tiết Định Châu bị bệnh không tới, nếu như hắn tới đây, chỉ sợ sẽ động thủ động cước với ông mất.”

“Lời này không đúng rồi.” Lâu Thịnh Phong nói: “Là Bàng Thiên Dật và Đường Ngọc Hoàng tự mình mang theo huynh đệ thủ hạ tìm tới chỗ con tôi nương tựa, con tôi cái gì cũng chưa làm.”

“Lời này của ông không gạt được tôi đâu.” Tống Kỳ Ninh cười, lắc đầu, “Nếu con tôi được bằng nửa Trường Phong, tôi đã thấy đủ rồi.”

“Dẹp ông đi.” Lâu Thịnh Phong xem thường nguýt Tống Kỳ Ninh, “Ai chả biết thằng nhóc kia nhà ông 3 tuổi đã có thể làm thơ, 10 tuổi có thể đọc binh pháp Tôn Tử? Nghe nói cuối năm nay còn định đi Đức?”

“Ừ, tôi tính như vậy…”

Lâu Thịnh Phong và Tống Kỳ Ninh đè ép thanh âm đến thấp vô cùng, nhưng hai Đại soái ghé vào một chỗ thì thầm rỉ tai nhau vẫn khiến những kẻ khác chú ý tới. Trên thực tế, người trong phòng giống hai ông cũng không phải ít, tuy nhân viên đàm phán của hai bên ở trước bàn đàm phán tranh luận đến hăng say, nước miếng tung bay, chỉ còn kém xắn tay áo lên trình diễn một màn võ tuồng. Thế nhưng, những vị Đại soái này lại tựa như không thèm đếm xỉa đến.

Người mang binh đều có một niềm tin, thắng thua trên phương diện mồm mép chả tính là gì, chỉ cần trong tay có súng có binh, địa bàn mình chiếm được có ai dám cướp đi?

Đương nhiên, Hàn Am Sơn của Sơn Đông có súng có binh mà vẫn đánh mất địa bàn, chỉ có thể xem như là hắn ta xui xẻo, ai bảo hắn không đánh mà chạy đến Thanh Đảo chứ? Về phần hắn nói rằng bị người ta trùm bao tải uy hiếp rời đi, mọi người ở đây đều không hẹn mà lờ đi. Gạt bỏ họ Hàn ra bên ngoài, bọn họ mới có cớ chia cắt Sơn Đông, nếu không thì đánh một hồi lại không vớt được chút nước luộc nào, chuyện này tính làm sao đây?

Sự tình phát triển y như Tư Mã Quân dự đoán trước đây, mặc dù những tên chúa đất đều gửi điện tán thành tổ kiến lại chính phủ, nhưng riêng phần mình lại tính toán nhỏ nhặt, hoàn toàn không để chính phủ trung ương vào mắt.

Chính phủ liên hiệp dù có thành lập thì sợ cũng chỉ là một con dấu cọ xát với cục tẩy mà thôi.

Tư Mã Quân nâng tách trà lên, cách cái bàn thoáng ra dấu với Tống Chu, Tống Chu cười cười, hai người tựa như chưa từng chú ý tới đại biểu đàm phán hai bên đang tranh cãi kịch liệt cũng như thái độ ngạo mạn của Đại soái các tỉnh.

Tống Chu hiểu rõ Tư Mã Quân đang suy nghĩ cái gì, nhưng ông không phải là Trịnh Hoài Ân mất đi thực quyền, một khi chính phủ liên hiệp được thành lập, cái ông ta muốn tranh đoạt chính là vị trí cao nhất, dù có thực quyền hay không, chung quy vẫn chiếm được đại nghĩa.

Tào Tháo vì sao phải ép vua để sai khiến các nước chư hầu? Chỉ vì trong tay có đại nghĩa, một phong chiếu thư thảo nghịch ban ra, còn không phải là muốn đánh kẻ nào thì đánh kẻ đó sao?

Dám phản kháng? Vậy ông chính là nghịch tặc! Cho dù là hoàng thúc bện giày cỏ cũng vậy thôi!

Hội nghị hòa đàm ngày đầu tiên tiến hành đến chạng vạng, đối với một số “đề tài thảo luận quan trọng” căn bản là không thảo luận được đến đâu. Các Đại soái lục tục ra khỏi phòng nghị chính, nhưng cũng không rời đi liền, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ nói chuyện, lúc này ai có quan hệ mật thiết với ai, ai không hợp ai, ai là phái thực quyền, ai là phái trung gian, ai là người qua đường khắp chốn, tất cả vừa nhìn liền biết ngay. Người đứng bên cạnh Lâu Thịnh Phong là nhiều nhất, ngay cả công sứ nước Anh Jordan và công sứ Đức Hak Shaw Gentry cũng đến gần tụ tập náo nhiệt.

Tống Chu và Tư Mã Quân vừa lúc thấy được một màn này, ánh mắt hai người đều có chút phức tạp.

Lâu Thịnh Phong, cũng thấy Tư Mã Quân và Tống Chu, chắp tay hướng về phía hai người, ha hả cười, trước sau vẫn là bộ dáng một mãng phu. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, nếu ông ta là mãng phu, trên đời này sẽ chẳng có nổi một kẻ thông minh.

Ngày 26 tháng 7 năm Dân quốc thứ tư, ngày thứ hai của buổi hòa đàm Nam Bắc, một đoàn xe lửa từ Sơn Đông đi tới cảnh nội Hà Bắc dừng lại ở nhà ga Thiên Tân, cảnh vệ ở sân ga bày sẵn trận địa đón địch, cửa tàu vừa mở, một đám binh lính cao to vạm vỡ mang quân phục sáu tỉnh Bắc Kỳ từ trên tàu đi xuống.

“Thiếu soái, đến Thiên Tân rồi.”

Sĩ quan Quý kéo cửa tàu, Lâu Thiếu soái xuất hiện trước mặt đám binh lính đang tập hợp thành hàng.

Đội trưởng đội cảnh vệ sân ga lập tức tiến lên cúi chào, Lâu Thiếu soái trả lễ. Lúc này, lại một đoàn xe lửa tiến vào trạm, người từ trên xe đi xuống cũng đồng dạng mang quân phục sáu tỉnh Bắc Kỳ, nhưng nhìn từ đầu tóc cho tới tướng mạo thì rõ ràng là người của Nam Kỳ.

Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đi ra từ trong toa tàu, cúi mình biểu thị chào hỏi Lâu Thiếu soái, đội trưởng đội cảnh vệ sân ga cũng không nắm rõ thân phận hai người này, chỉ cảm thấy mới mẻ khi nhìn thấy hai người đeo quân hàm Trung tướng lại cúi chào một Thiếu tướng.

Binh lính trên sân ga từng đoàn tập hợp chỉnh đốn đội ngũ, sau khi nghỉ ngơi hồi sức một chút, bọn họ đổi sang tuyến Bắc Kinh – Cáp Nhĩ Tân, tiến vào sáu tỉnh Bắc Kỳ.

Mấy hôm trước, Đại soái của các tỉnh cùng với đại diện đàm phán hai bên Nam Bắc sôi nổi đến kinh đô, không ít người đón xe đến Thiên Tân sau lại chuyển sang đến kinh đô. Người ở sân ga đối với những vị Đại soái, các nhân viên quan trọng của chính phủ đã là kiến quái bất quái. Nhưng trước đây, những người gặp được đều là trên dưới bốn mươi năm mươi, hôm nay bỗng xuất hiện một người trẻ tuổi, thật đúng là chói mù mắt người ta.

“Thiếu phu nhân, đi nhanh đi, ngũ thiếu gia đang chờ ở phía trước.”

Đoàn người bên ngoài, một cô gái mang âu phục khoảng 20 tuổi đang dừng chân trông ngóng, khi cô nhìn thấy Lâu Thiếu soái một thân quân trang Thiếu tướng, ánh mắt liền sáng lên, vẻ mặt mơ hồ có chút ửng đỏ. Phản ứng của cô ta cũng không lộ ra quá đột ngột, trên sân ga, hễ là các cô gái trẻ tuổi khi nhìn thấy Lâu Thiếu soái mang bộ quân phục của Thiếu tướng thì đều không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần. Mấy nữ sinh trẻ tuổi nhận ra Lâu Thiếu soái chính là vị tướng lĩnh trẻ tuổi trước đây đã từng xuất hiện trên báo chí khi đánh thắng trận ở Mãn Châu Lý liền líu ríu thảo luận. Hai người có diện mạo thanh tú đánh bạo tiến lên muốn nói vài câu liền bị cảnh vệ nhà ga cùng với mấy anh lính đồng loạt ngăn cản. Nhưng các cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang nói gì đấy.

Chứng kiến một màn trước mắt, vẻ mặt cô gái trở nên lạnh lẽo. Lại một lát sau, thấy mấy nữ sinh kia vẫn như trước bị ngăn lại, còn Lâu Tiêu đã đi xa, cô ta mới xoay người rời đi.

Hình ngũ thiếu gia trông thấy chủ tớ Lý Cẩm Cầm đi đến đây thì cười nhạo một tiếng, “Sao nào, phu nhân là bị thứ gì mê hoặc níu chân lại à?”

Cô gái mang âu phục đúng là Lý Cẩm Cầm vừa mới theo Lý Cẩn Thừa rời khỏi Lý gia, trở lại Hình gia. Nghe được câu trào phúng của Hình ngũ thiếu gia, Lý Cẩm Cầm ngoài ý muốn không hề cáu giận, trên mặt lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, “Ngũ thiếu gia cho là thế nào?”

“Hừ!” Hình ngũ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, đảo qua nha đầu đi theo Lý Cẩm Cầm, nha đầu kia lập tức cúi đầu, bàn tay dìu Lý Cẩm Cầm run rẩy đến nỗi không ra hình ra dạng.

Hình ngũ thiếu gia lần này đến Thiên Tân kiểm tra sản nghiệp trên danh nghĩa, mang theo Lý Cẩm Cầm là do đại phu nhân Hình gia giao phó. Lý Cẩm Cầm sau khi trở lại Hình gia, người Hình gia tựa như không biết trước đây cô ta đã trốn ra khỏi nhà, ngược lại đối với cô ta tốt hơn vài phần so với trước đây. Bà vú già và nha đầu cô ta mang từ nhà đến cũng lần lượt được trả về, chỉ có Trương mụ trước đây đi tìm hiểu tin tức vẫn luôn không thấy tung tích. Lý Cẩm Cầm dò hỏi vài lần thì đều bị hàm hồ cho qua, cô ta cũng lờ mờ đoán được, chỉ e rằng Trương Mụ đã không còn.

Tịch Mai cũng rời khỏi Lý gia cùng bọn họ, không, giờ phải gọi là Mai nhi, tới kinh đô không tới vài ngày liền biến mất không thấy tăm hơi. Là đã chết hay như thế nào, Lý Cẩm Cầm cũng chẳng quan tâm, cô ta thầm nghĩ, hóa ra trên đời này cũng không phải chỉ có mỗi mình là kẻ ngu.

Khi Hình ngũ thiếu gia và Lý Cẩm Cầm lên xe ngựa, trong nhà ga lại vang lên tiếng còi hơi. Lý Cẩm Cầm không nhịn được ngoảnh lại nhìn về phía phương hướng kia, hung hăng cắn môi một cái.

Sáu tỉnh Bắc Kỳ, thành Quan Bắc.

Lâu Đại soái đi kinh đô, Lâu phu nhân thân thể không thoải mái, sự tình lớn nhỏ của Lâu gia lập tức đều đặt trên vai Lý Cẩn Ngôn. Trong nhà ngoài ngõ bận rộn cả hai bên, không tới vài ngày cả người Lý Cẩn Ngôn đều gầy đi một vòng. Lâu phu nhân cảm thấy đau lòng, phái người đưa nhị phu nhân vào trong nhà, hai vị phu nhân châu đầu lại bàn bạc với nhau, mỗi ngày bồi bổ cho Lý Cẩn Ngôn. Nào là canh sâm, canh gà, canh phi long (*), Lý Cẩn Ngôn bị tẩm bổ đến nóng cả người, buổi tối không ngủ yên được. Mấy lần nói thân thể hắn đã tốt rồi, không cần phải bồi bổ thêm nữa đều bị Lâu phu nhân và nhị phu nhân ngăn về, mỗi ngày rót cho hắn một chén canh. Lý tam thiếu giờ đã sinh ra bóng ma tâm lý với nha đầu đang bưng bát canh luôn rồi.

(*) Phi long: tên gọi khác của giống chim Bonasa bonasia sinh sản ở vùng núi Stanovoy nước Nga.



“Ngôn thiếu gia, nhị quản gia cầu kiến.”

Lý Cẩn Ngôn đang vùi đầu xem sổ sách, nghe thấy tiếng nói của nha đầu thì ngẩng đầu lên, ánh mắt trước tiên quan sát một vòng trước người cô. Nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, Lý tam thiếu tuyệt đối không có hoa tâm gì, hắn chỉ là theo phản xạ nhìn xem nha đầu có bưng chén canh đến hay không thôi, hắn đã uống canh đến sợ luôn rồi.

Nha đầu rõ ràng biết Lý Cẩn Ngôn đang nhìn cái gì, cười khẽ một tiếng, “Ngôn thiếu gia, ngài yên tâm đi, phu nhân hôm nay không để phòng bếp hầm canh cho ngài nữa đâu.”

“À, tôi được giải thoát… Nói cái gì chứ! Mẹ có lòng tốt, sao tôi lại không biết hưởng phúc như vậy.” Lý Cẩn Ngôn cố tình xụ mặt nói một câu, “Để nhị quản gia vào đi.”

“Vâng.” Thấy Lý Cẩn Ngôn xụ mặt, nha đầu kia cũng không sợ hãi. Hầu hạ Ngôn thiếu gia một thời gian dài như vậy, bọn nha đầu đã nhìn thấu tính tình Ngôn thiếu gia. Chỉ cần làm việc thật tốt, đừng có nảy sinh tâm tư không đứng đắn gì, Ngôn thiếu gia cũng không dễ dàng xử phạt người, tính tình rất tốt luôn nha.

Quả nhiên quân phiệt bị đả đảo cũng không phải là không có đạo lý đi? Thân là đối tượng cũng bị nhân sĩ tiến bộ đả đảo, Lý tam thiếu bày tỏ áp lực lớn vô cùng.

“Nhị quản gia, mấy khoản phí tổn này tôi thấy có thể giảm được thì giảm một chút đi.” Lý Cẩn Ngôn tuy có thể kiếm tiền, nhưng hắn cũng không muốn khoe khoang lãng phí tiền của vào những chỗ không cần thiết. Chỉ là một cái sinh nhật, cần gì mà phải tốn nhiều tiền làm lớn như vậy?

“Ngôn thiếu gia, điều này là không thể.” Quản gia lắc đầu, “Tiệc sinh nhật nào mà không mời gánh hát?”

“Mời gì mà mời chứ.” Lý Cẩn Ngôn trừng mắt, “Hiện giờ mẹ không nghe được thứ gì ồn ào, tôi cũng không quá thích những thứ này, thật muốn nghe kịch thì đi nhà hát cũng giống vậy thôi, đúng không? Huống hồ Đại soái đi kinh đô, Thiếu soái còn chưa trở về, ngoại trừ tôi ra, trong phủ này phần lớn là nữ quyến. Người ngoài trong nhà lắm lời hỗn tạp, ngộ nhỡ có chút nhẫm lẫn gì thì ai chịu trách nhiệm đây? Không mời! Còn có tiệc rượu ở Hối Phong Lâu và điểm tâm ở Hòa Phong Lâu, tốn tiền vào những thứ này làm gì? Phòng bếp nhà mình để trưng bày à?”

Nhị quản gia rụt cổ lại, lời Ngôn thiếu gia quả thực có lý, nhưng bình thường người trong gia đình giàu có ở thành Quan Bắc tổ chức sinh nhật không phải đều làm như vậy sao?

Lúc Lý Cẩn Ngôn đang lật xem danh sách tân khách để mở tiệc chiêu đãi, nha đầu bỗng nhiên vẻ mặt vui mừng chạy vào báo tin, “Ngôn thiếu gia, Thiếu soái đã về!”

Lý Cẩn Ngôn thoắt một cái đứng lên, “Ngươi nói ai đã trở về?”

“Thiếu soái ạ!” Nha đầu nói: “Đội ngũ vừa tiến vào thành, dân chúng trong thành đều chạy đến bên đường vây xem.”

Lý Cẩn Ngôn đứng tại chỗ một lúc lâu không có phản ứng, nha đầu và nhị quản gia cũng khó hiểu nhìn hắn, Ngôn thiếu gia sao không nói gì, không phải là vui quá nói không nên lời đấy chứ?

Lâu phu nhân cũng nhận được tin Lâu Thiếu soái trở về, cười nói với nhị phu nhân: “Thế thì tốt rồi, Tiêu nhi đã trở lại, Ngôn nhi cũng không cần phải mệt nhọc như vậy nữa.”

Nhị phu nhân cười nói, “Đây là phu nhân yêu quý nó, không phải là chuyện nó nên làm sao?”

“Nói thì nói như vậy, chung quy nó vẫn còn là một đứa nhỏ a.”

Hai người đang nói chuyện, nha đầu báo tin Thiếu soái đã sắp về đến cửa rồi. Lâu phu nhân muốn ngồi dậy đi đón hắn, nhị phu nhân và nha đầu khuyên cũng không khuyên được.

“Tôi tự biết thân thể mình thế nào, không có việc gì đâu. Tiêu nhi vừa đi hơn một tháng, trong lòng tôi rất lo lắng.”

Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, dù có rối rắm đi nữa cũng phải đến cửa chính đón người. Đứng một hồi bỗng nhớ đến một chuyện, Lý Cẩn Ngôn quay lại nói với nha đầu: “Đi nói với nhà bếp, dùng canh gà làm một nồi mì, bỏ thêm mấy quả trứng chần nước sôi, nhớ dùng nồi lớn, làm đủ cho ít nhất hai mươi người ăn.

“Vâng!”

Phương Bắc có tập tục, đi ăn bánh chẻo về ăn mì, trước kia việc này đều do Lâu phu nhân bố trí, hiện tại chuyện trong nhà đều do Lý Cẩn Ngôn quản, suýt nữa bị hắn quên mất. Nấu mì cho Lâu Thiếu soái, một chén tuyệt đối không đủ, phải dùng tới nồi. Hơn nữa còn có hộ vệ theo hắn trở về, vậy thì phải dùng nồi thật lớn.

Khi Lâu phu nhân đi tới đúng lúc nghe được lời này của Lý Cẩn Ngôn, bà lập tức thêm một câu, “Phân lượng cho hai mươi người cũng không đủ, mấy cậu trai kia đều có sức ăn khủng giống Tiêu nhi, làm hai nồi, ít nhất cũng phải đủ cho ba mươi người ăn mới được.

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Thời điểm hai người đang nói chuyện, đoàn ngựa của Lâu Thiếu soái đã tới nơi. Hơn một tháng không gặp, Lý Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy khí chất của Lâu Tiêu ngày càng lộ vẻ sắc bén. Nếu Lâu Thiếu soái trước đây là một thanh chiến đao vừa ra khỏi vỏ thì hiện giờ thanh chiến đao này đã vung đao nhiễm máu.

Đoàn ngựa càng lúc càng tới gần, khi còn cách khoảng vài chục bước, Lâu Thiếu soái liền nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đám binh lính phía sau cũng nhao nhao xuống ngựa, trong đó có mấy gương mặt xa lạ. Không đợi Lý Cẩn Ngôn tỉ mỉ đánh giá, Lâu Thiếu soái đã bước đến trước mặt hắn, trước tiên là chào hỏi Lâu phu nhân, sau đó đưa một tay nâng cằm hắn lên, bình tĩnh nhìn hắn một hồi rồi bất thình lình phun ra một câu: “Gầy.”

“Hả?”

Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái, Lâu Thiếu soái đã buông cằm hắn ra, cầm lấy cổ tay hắn, “Đi thôi.”

Mặc dù cách một lớp bao tay và ống tay áo, nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn có thể cảm thụ được nhiệt độ từ lòng bàn tay to lớn của hắn, nóng đến độ có chút bỏng người.

Bình luận

Truyện đang đọc