CẨN NGÔN

Lâu Đại soái “chết đi sống lại”, hiển nhiên tang sự không thành.

Quản gia Lâu phủ mang theo người hầu kẻ hạ thu dọn vòng hoa cùng câu đối phúng điếu trong linh đường với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau khi trải qua một phen kinh ngạc, người đến viếng lập tức chắp tay với Lâu Đại soái, nói: “Đại soái thật là có phúc!”

Trước đó tất cả đều cho rằng Lâu Đại soái chết chắc rồi, nhưng bây giờ ông ta lại đột ngột xông ra, trên người còn không thương không tổn, vậy chẳng phải phúc lớn ngang trời đó sao?

Nhóm phu nhân cũng sôi nổi vây quanh Lâu phu nhân nói bà có phúc, lại khen vận mệnh Lâu gia thật tốt. Lý Cẩn Ngôn nghe mà không khỏi líu lưỡi, khả năng thay đổi sắc mặt của mấy vị phu nhân này quả thực là quá tuyệt vời!

Lâu phu nhân mỉm cười, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay lau lau khóe mắt rồi đáp một câu “ông trời phù hộ”. Cũng có người hỏi bóng gió rốt cuộc là Lâu Đại soái gặp phải chuyện gì, song lại bị Lâu phu nhân lảng tránh vô cùng khéo léo. Sau mấy lượt thăm dò, duy chỉ có Yada – phu nhân của Tổng Lãnh sự Nhật Bản là chưa từ bỏ ý định. Nhưng Lâu phu nhân lại cảm thấy phiền, dứt khoát mượn cớ cơ thể không thoải mái, sai nha đầu đỡ mình ra hậu đường nghỉ ngơi. Bà gọi Lý Cẩn Ngôn theo cùng, để lại một mình Triển phu nhân ở lại tiếp khách.

Đến khi Triển phu nhân cũng bực tới mức chẳng buồn nói chuyện, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ cực kỳ.

Yada phu nhân nổi giận cho rằng mình bị người khác phớt lờ, mà căn bản chẳng một ai để ý đến bà ta cả. Vợ chồng Tổng Lãnh sự Nhật Bản trú tại thành Quan Bắc không mời mà tới, cho bọn họ bước vào cửa lớn của Lâu gia đã là lịch sự lắm rồi. Ngay cả Công sứ Ijuin và Thư ký ủy quyền Honda Kumataro cũng chẳng có khả năng chiếm lợi của người nhà họ Lâu chứ nói gì bà ta!

Lý Cẩn Ngôn đỡ Lâu phu nhân vào hậu đường, hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không việc gì. Không đủ kiên nhẫn đối phó với người phụ nữ Nhật Bản kia thôi.” Lâu phu nhân ngồi dựa vào ghế sa lông, ra hiệu cho Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống cùng mình, lại sai nha đầu đi ra canh cửa rồi mới thấp giọng nói: “Nếu có ai hỏi về chuyện của Đại soái, nhất định con phải bảo con không biết.”

Lý Cẩn Ngôn gật đầu. Nhớ tới phản ứng của mình ở trong linh đường lúc trước, hắn không khỏi đỏ mặt. So với đám phu nhân viên chức có thể giành cúp vàng diễn xuất ở ngoài kia, chỉ e hắn chẳng khác gì một diễn viên quần chúng. Bởi vậy Lâu phu nhân với cố ý nhắc nhở hắn.

“Mẹ, có phải vừa rồi con đã lòi đuôi không?”

Không ngờ lời này dứt lời, Lâu phu nhân đã vỗ vào má hắn một cái, sau đó ra sức mà véo véo.

Nhìn vào bộ dáng nhe răng nhếch miệng của Lý Cẩn Ngôn, bà chỉ thấy thật buồn cười: “Con còn nhỏ, có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.” Nói xong bà mới gọi nha đầu đang đứng ngoài cửa lại đây: “Tới phòng bếp một chuyến, bảo đầu bếp nấu một bát mì, cho nhiều dưa chua một chút. Ngôn nhi, con có muốn ăn không?”

Lý Cẩn Ngôn vội lắc đầu. Lâu phu nhân mới vừa ăn xong hai đĩa điểm tâm giờ lại muốn ăn mì? Trong bụng bà sẽ không phải lại có một Lâu Thiếu soái nữa đấy chứ?

Trong sảnh chính, Lâu Đại soái hàn huyên với mọi người xong liền chuyển ánh mắt về phía Mạnh Phục và Mạnh Trù vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất.

Mạnh Phục biết mình chắc chắn phải chết nên không mở miệng nói thêm gì nữa. Mạnh Trù thì vẫn ôm một tia hy vọng. Dù sao hắn cũng khai ra người nhiều như vậy, lại còn chứng thực tội trạng của Hình Trường Canh, kiểu gì cũng đáng được tha cho một mạng chứ?

“Đại soái, việc này ngài xem nên xử trí thế nào?”

“Xử lý thế nào à?” Lâu Đại soái ngồi vào vị trí đặt quan tài ban nãy nhưng không thèm để tâm một chút nào, lại càng không thấy có gì xui xẻo: “Tiêu nhi, vừa rồi con định làm gì?”

“Giết.”

“Đại soái, xin tha mạng!” Mạnh Trù kêu lên một lần nữa: “Thiếu soái, tôi đã nói tất cả những gì mình biết, thật đấy!”

Lâu Đại soái nhìn sang Tư Mã Quân đang ngồi ở một bên, hỏi: “Tổng thống, ngài cảm thấy hai tên kia có đáng chết hay không?”

Tư Mã Quân do dự trong chốc lát mới mở miệng: “Đáng!”

“Được, nếu Tổng thống cũng nói là đáng chết, vậy có lý do nào để tha cho bọn hắn nữa đâu!”

Lâu Đại soái vừa định phất tay sai người lôi bọn hắn xuống thì Lâu Thiếu soái đột nhiên lên tiếng: “Cha, giữ Mạnh Trù.”

“Sao?”

“Lời khai của hắn còn cần xác minh.” Giọng nói của Lâu Thiếu soái vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mang theo hơi thở đầy trang nghiêm: “Nếu lời hắn nói là thật, có người còn đáng chết hơn hắn cả vạn lần!”

Ánh mắt Lâu Thiếu soái lạnh như băng, những kẻ bị hắn nhìn qua đều không nhịn được mà run rẩy cả da đầu.

“Cũng được, cứ theo ý con đi.” Lâu Đại soái giải quyết dứt khoát, trực tiếp sai người lôi Mạnh Phục ra ngoài xử bắn. Mạnh Trù tạm giam, có giết hay không về sau sẽ tính.

Mạnh Phục và Mạnh Trù đều bị dẫn đi. Mấy phút đồng hồ sau, sân trước của phủ Đại soái vang lên một tiếng súng nổ.

Mọi người đồng loạt lộp độp trong lòng, xem ra nhà họ Lâu thật sự không thể chọc. Những kẻ có mưu đồ mà chưa bị Mạnh Trù vạch mặt cũng liền để cho tâm tư bất chính của mình đi về nơi an nghỉ cuối cùng. May mắn bọn họ mới chỉ nghĩ thôi chứ không to gan lớn mật mà bắt tay vào hành động giống như Mạnh Phục.

Đừng nói Lâu Đại soái còn sống, dù Đại soái có thật sự chết đi thì Lâu Thiếu soái cũng chẳng phải loại người dễ chọc vào. Lúc trước chỉ thấy người này bản tính lạnh lùng, có thể đánh trận đều nhờ vào tuổi trẻ, lại không biết rằng lòng dạ của hắn cũng đủ bạo tàn!

Giải quyết xong chuyện của Mạnh Phục và Mạnh Trù, Lâu Đại soái liền quay sang hỏi Tư Mã Quân: “Tổng thống, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài, cũng có hai người muốn cho ngài gặp mặt, hay là hôm nay ngài ở lại đây đi?”

Tư Mã Quân muốn từ chối nhưng lại lo Lâu Thịnh Phong sẽ nói ra chuyện bất lợi với mình ở trước mặt mọi người nên đành phải đồng ý.

“Nếu hiền đệ có chuyện muốn nói riêng, người làm đại ca đây đương nhiên không có lý do từ chối.” Tư Mã Quân thở dài một hơi, tiếp lời: “Hơn nữa cũng là đại ca sơ suất cho nên thuộc hạ mới cả gan làm ra chuyện lớn thế này, hiện giờ cũng muốn mượn cơ hội để nhận lỗi với hiền đệ.”

“Nhận lỗi?” Lâu Đại soái cười ha ha, xong không nói thêm gì nữa.

Khách khứa lục tục xin phép ra về. Tống Kỳ Ninh định ở lại nhưng bị Đỗ Dự Chương lôi đi, Hàn Am Sơn cũng đi theo bọn họ. Chưa đến nửa tiếng sau, sảnh chính chỉ còn lại cha con Lâu Đại soái và Tư Mã Quân.

Lâu Đại soái không vòng vo, lập tức vỗ tay mấy cái. Ngay sau đó, hai người đàn ông mặc quần áo ngắn cúi đầu đi vào sảnh chính. Chờ khi bọn họ ngẩng đầu, bàn tay đặt trên mặt bàn của Tư Mã Quân liền xiết chặt lại ngay trong nhát mắt.

“Tổng thống, ngài biết hai người kia chứ?” Lâu Đại soái ngồi dựa vào lưng ghế: “Nếu tôi nhớ không lầm, bọn họ chính là vệ binh thuộc đội cảnh vệ của phủ Tổng thống.”

“… Đúng.”

“Vậy Tổng thống có biết bọn họ làm việc dưới trướng Hình Trường Canh không?”

“Biết.” Tư Mã Quân đáp.

“Như vậy,” Lâu Đại soái thu lại ý cười trên mặt, nói rành rọt từng tiếng một: “Tổng thống có biết mấy người này đều làm việc cho đám Nhật lùn hay không?”

“Cái gì?!”

“Vụ nổ kia là tác phẩm của người Nhật. May là tôi tốt số, nhờ đổi xe giữa đường mà tránh được một kiếp. Sau đó tôi cho người điều tra, mới phát hiện thì ra Hình Trường Canh đã mua chuộc được một cấp dưới đi cùng với tôi, chính tên này đã gián tiếp cung cấp hành trình của tôi cho bọn Nhật.”

Vẻ kinh ngạc trên mặt Tư Mã Quân không giống giả vờ. Lâu Đại soái bình tĩnh nhìn đối phương, nói: “Đại ca, bây giờ đại ca đã biết vì sao tôi lại muốn nói chuyện riêng với đại ca rồi chứ?”

“Tôi…”

“Nếu tin tức đội phó và đội trưởng đội cảnh vệ của phủ Tổng thống làm việc cho người Nhật bị truyền ra, không những thế bọn hắn lại còn có liên quan đến vụ ám sát chấn động cả nước, đại ca nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?” Lâu Đại soái dừng một chút mới nói tiếp: “Kết cục của Trịnh Hoài Ân hẳn là đại ca đã thấy rồi, đúng không?”

Đương nhiên Tổng thống Tư Mã thấy. Tiếng tăm của Trịnh Hoài Ân bị quét sạch chỉ trong một đêm là do đối phương bị quy chụp tội danh b*n n**c. Hiện giờ sự việc tương tự lại rơi xuống đầu của Tư Mã Quân ông! Ông rất hiểu Lâu Thịnh Phong, nếu người kia đã dám khẳng định Hình Trường Canh làm việc cho đám Nhật lùn, vậy thì trong tay chắc chắn đã có bằng chứng xác thực.

Hiện giờ Lâu Thịnh Phong nói chuyện này với riêng một mình ông là muốn giữ thể diện cho ông. Nếu người ngoài biết thân tín của ông là một gã Hán gian, chắc chắn ông sẽ không thoát khỏi liên quan! Nói chung, dù không hề muốn nhưng phần ân tình này ông cũng phải nhận, hơn nữa còn không thể chỉ nhận không được.

“Việc này… đại ca cảm tạ hiền đệ!” Mặt Tư Mã Quân trầm như nước đọng ao tù. Ông cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Đợi khi Chính phủ Liên hiệp được thành lập, đại ca sẽ tuyên bố không tham gia tranh cử Tổng thống ở trước mặt mọi người.”

Màn đêm buông xuống, Tư Mã Quân không ở lại phủ Đại soái mà chạy suốt đêm để trở về kinh đô.

Lâu Đại soái tiễn chân Tư Mã Quân xong lại lầm bầm nói: “Hình gia, một người cũng không thể giữ lại được.”

Dứt lời, Lâu Đại soái xoay người vỗ vỗ bả vai Lâu Thiếu soái: “Mấy ngày nay con làm rất tốt, dù cha có thật sự chết đi cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi.”

Lâu Thiếu soái: “…”

“Hợp đồng vay tiền người Đức cha đã bảo Triển Trường Thanh mang tới, lát nữa con đến thư phòng rồi cha con chúng ta bàn bạc thêm một chút đi.”

Lâu Thiếu soái: “…”

“Tại sao không nói gì?”

“Cha, thay vì bàn chuyện hợp đồng, con nghĩ cha nên đi gặp mẹ thì hơn.”

Lâu Đại soái: “…”

Lâu Đại soái cười khẩy hai tiếng, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình. Tuy đã nói với Triển Trường Thanh rằng sẽ tới trước mặt phu nhân chịu đòn nhận tội, nhưng lúc sự việc sắp diễn ra, ông vẫn cảm thấy khá bồn chồn. Lâu phu nhân ít khi tức giận, song một khi nổi nóng lên thì đúng là…

Ông thở dài một tiếng. Dù sao thì ngẩng đầu cũng là một đao mà cúi đầu cũng gặp phải một đao, cửa này kiểu gì cũng phải đi qua!

Thế nhưng, điều khiến Lâu Đại soái ngạc nhiên chính là, Lâu phu nhân chẳng những không lạnh mặt với ông mà ngược lại còn tươi cười chào đón, thậm chí mở miệng sai nha đầu đi chuẩn bị bữa ăn khuya.

Nghe được hai tiếng “ăn khuya”, Lâu Thiếu soái lập tức kéo Lý Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế sa lông dậy: “Cha, mẹ, chúng con về phòng trước.”

“Ừ, đi đi.” Lâu Đại soái phất tay. Chờ bọn hắn rời đi mới quay sang cười với Lâu phu nhân: “Phu nhân, lần này là tôi không đúng, bà có giận không?”

“Đương nhiên không giận, sao tôi lại giận Đại soái được? Mừng còn không kịp nữa là! Chỉ cần Đại soái bình an thì tất cả đều không quan trọng.”

“Phu nhân, thật sự là tôi…” Lâu phu nhân càng nói như vậy, Lâu Đại soái càng cảm thấy áy náy. Ông kéo tay Lâu phu nhân một cái, tiếp tục nói: “Phu nhân, tôi đảm bảo không có lần sau!”

“Ừm, tôi tin Đại soái.”

Khi hai người nói chuyện, nha đầu đã bưng bữa ăn khuya do nhà bếp chuẩn bị lên. Vừa nhìn thoáng qua, Lâu Đại soái đã tái cả mặt rồi.

Mướp đắng ướp lạnh, mướp đắng xào trứng gà, mướp đắng xào thịt. Mấy món ăn, món nào món nấy đều là mướp đắng! Ngoài mướp đắng ra cũng chỉ có một đĩa củ cải muối nhìn đã thấy răng buốt lợi ê!

“Phu nhân, cái này…”

Lâu phu nhân cầm đũa, gắp một miếng mướp đắng ướp lạnh bỏ vào bát của Lâu Đại soái. Bà cười hết sức dịu dàng: “Đại soái, tôi đã hỏi thầy thuốc rồi, mướp đắng tốt cho thân thể. Mau ăn đi, tôi cố ý bảo nhà bếp chuẩn bị đấy.”

Lâu Đại soái: “…”

Lý Cẩn Ngôn bị Lâu Thiếu soái kéo về phòng, vừa vào cửa liền không nhịn được mà hỏi: “Thiếu soái, sao lại vội vàng như vậy?”

“Mẹ bảo nhà bếp làm mướp đắng.”

“… Anh không thích à?”

“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, giơ tay cởi nút áo quân phục: “Cha lại càng không thích.”

Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái. Vì sao hắn lại cảm giác được một chút ý vị không bình thường trong lời nói của Lâu Thiếu soái vậy? Hình như đối phương đang vui sướng khi người gặp họa phải không?

Thế nhưng sau khi quan sát Lâu Thiếu soái, phát hiện vẻ mặt người kia không có bất cứ biểu cảm gì, Lý tam thiếu gia lập tức lắc đầu, ảo giác, nhất định là ảo giác!

Bình luận

Truyện đang đọc