CẨN NGÔN

Ngày 26 tháng 11 năm 1912, tức năm Dân Quốc thứ tư, ngân hàng nhà nước chính thức của sáu tỉnh Bắc Kỳ chuẩn bị được mở.

Nguyên Bộ trưởng(1) bộ Tài chính – Triển Trường Thanh bị điều sang bộ Ngoại giao của sáu tỉnh Bắc Kỳ. Anh cả của Lâu phu nhân là Bạch Bảo Kỳ tiếp nhận chức vụ Bộ trưởng Bộ Tài chính. Nguyên Phó bộ trưởng bộ Tài chính – Nhâm Ngọ Sơ được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc của ngân hàng nhà nước sáu tỉnh Bắc Kỳ. Ông ta sẽ cùng Bạch Bảo Kỳ và các cán bộ trong bộ Tài chính lập kế hoạch chuẩn bị việc mở ngân hàng.

(1) Nguyên Bộ trưởng: là người đã từng làm Bộ trưởng nhưng nay chuyển sang công tác ở một cơ quan khác chứ chưa về nghỉ hưu.

Tất cả lệnh bổ nhiệm đều do Lâu Thiếu soái ban hành. Lâu Đại soái xem qua cũng không nói gì, trực tiếp lấy con dấu Đại soái ở trong ngăn kéo ra, giao cho Lâu Thiếu soái.

“Từ hôm nay trở đi, nó là của con.” Lâu Đại soái mở hộp đựng dấu ra, bên trong có một con dấu đầu hổ có vẻ không bắt mắt, nhưng lại đại diện cho quyền lực cao nhất trên địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ: “Cha đã già rồi, thiên hạ ngày sau là của thế hệ trẻ các con.”

Lâu Thiếu soái xoay gót chân khép hai đầu gối lại, kính chào Lâu Đại soái theo nghi thức quân đội: “Cha, con tuyệt đối sẽ không khiến cha thất vọng!”

“Tốt lắm!” Lâu Đại soái cười ha hả: “Đây mới là con trai ngoan của Lâu Thịnh Phong này!”

Mới đầu Bạch Bảo Kỳ không muốn tới bộ Tài chính. Dù sao ông cũng là anh trai của Lâu phu nhân, quan hệ mà dính đến ích lợi thì rất khó nói cho rõ ràng. Nhưng sau khi nói chuyện với Lâu phu nhân, Bạch Bảo Kỳ đã thay đổi suy nghĩ.

Lâu Tiêu gần như là lớn lên ở Bạch gia, tính cách cũng như lối hành xử của hắn khác hẳn Lâu Thịnh Phong. Lâu Đại soái giành được sáu tỉnh Bắc Kỳ từ hai bàn tay trắng. Cấp dưới của ông ta kính phục, trung thành, tận tâm với ông ta, nhưng chưa chắc sẽ dành hết những thứ đó cho Lâu Tiêu.

Kể cả hiện giờ Lâu Thiếu soái có được khá nhiều chiến công hiển hách, tài cán hoàn toàn không thua kém Lâu Đại soái, thậm chí còn vượt trội hơn, nhưng hắn vẫn quá trẻ tuổi.

“Cho nên mới nhờ đại ca hỗ trợ.” Lâu phu nhân rất ít dùng giọng điệu khẩn cầu để nói chuyện với anh trai, nhưng vì con trai của mình, bà cam tâm tình nguyện.

“Thanh Mai, họ ngoại nắm chức to là tối kỵ của kẻ cầm quyền, chẳng lẽ em không hiểu rõ hay sao.”

“Em hiểu.” Lâu phu nhân gật đầu: “Chỉ cần năm năm, em chỉ xin đại ca giúp đỡ năm năm thôi.”

“Em nghĩ xong rồi?”

“Xong rồi.” Lâu phu nhân ôm Lâu nhị thiếu, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Đại ca là người thế nào, em biết. Lâu Thịnh Phong và cấp dưới của ông ấy là dạng người gì, em cũng rõ ràng. Tiêu nhi ra sao, em lại càng hiểu thấu. Ngôn nhi cũng tốt, nhưng nó giống hệt Tiêu nhi, vẫn còn quá trẻ. Người khác phục nó nhưng chưa chắc đã kính nó. Cái kiểu ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, đại ca còn gặp chưa đủ nhiều sao?”

Bạch Bảo Kỳ im lặng một lúc lâu, sau mới thở dài: “Em đặc biệt viết thư mời anh tới thăm cháu trai, ngay từ đầu đã vì chuyện này phải không?”

“Đại ca hãy hiểu cho em, em cũng không còn cách khác. Thực sự không thể dựa vào chính bản thân mình.”

“Tiêu nhi có biết không?”

“Biết.” Lâu phu nhân nở nụ cười: “Việc này là Tiêu nhi chủ động nói với em.”

“Phải không?”

Bạch Bảo Kỳ không bình luận gì thêm, cũng không cố từ chối như trước nữa. Sau khi lần lượt nói chuyện riêng với Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái, ông mới tiếp nhận chức Bộ trưởng bộ Tài chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ, trở thành đồng nghiệp với một em rể khác của mình.

Một khi tin tức sáu tỉnh Bắc Kỳ chuẩn bị mở ngân hàng nhà nước được truyền ra, chắc chắn trong nước sẽ nổi lên rất nhiều sóng gió.

Hiện giờ nền Tài chính của Hoa Hạ gần như bị khống chế bởi các nhà đầu tư nước ngoài. Vì vấn đề mà Thanh triều để lại, đến nay thuế nhập khẩu vẫn luôn bị các nước Anh, Pháp nắm giữ. Thuế suất cực thấp khiến cho hàng hóa nước ngoài ồ ạt tràn vào Hoa Hạ, gây thiệt hại không kể xiết cho nền công nghiệp nước nhà. Không phải Chính phủ hai miền Nam – Bắc không muốn giành lại quyền khống chế thuế nhập khẩu, nhưng quốc gia kém phát triển, người nước ngoài lại ngang ngược kiêu căng. Mặt khác, nội bộ Chính phủ còn đấu đá lẫn nhau, rất khó đồng tâm hợp lực. Nói chung, muốn giành lại quyền khống chế thuế nhập khẩu từ tay các cường quốc châu Âu, đích thực là đã khó lại càng thêm khó.

Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ lần lượt đánh bại Nga và Nhật, hủy bỏ quyền bất khả xâm phạm của hai nước này ở địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ, thiết lập lại biên giới Trung – Nga, thu lại quyền kinh doanh trên đoạn đường sắt từ Khoan Thành tới Đại Thạch Kiều thuộc tuyến đường sắt Nam Mãn Châu. Nhiêu đó đã làm người dân trong nước sôi sục cả tinh thần. Hiện giờ sáu tỉnh Bắc Kỳ lại chuẩn bị mở ngân hàng đầu tiên của người Hoa, hiển nhiên càng được nhiều người chú mục.

Lý Cẩn Ngôn không ngờ đại ca của Lâu phu nhân sẽ trở thành Bộ trưởng bộ Tài chính. Tổng giám đốc đương nhiệm của ngân hàng nhà nước sáu tỉnh Bắc Kỳ – Nhâm Ngọ Sơ, hắn cũng chưa từng nghe nói tới. Sau khi hỏi Tiêu Hữu Đức, Lý Cẩn Ngôn mới biết, Bạch Bảo Kỳ và Nhâm Ngọ Sơ đều từng du học ở nước ngoài. Bạch Bảo Kỳ tốt nghiệp đại học Berlin. Nhâm Ngọ Sơ là cử nhân học viện Thương Mại trực thuộc đại học Colombia – nước Mỹ. Đáng tiếc, lúc đang phấn đấu trở thành thạc sĩ thì ông ta gặp rắc rối và bị trục xuất về nước.

“Rắc rối?” Lý Cẩn Ngôn trầm ngâm một lát, lại nhìn tư liệu trên tay, lập tức hiểu ra được một điều gì đó.

Trong khoảng thời gian cuối thế kỷ mươi chín đến đầu thế kỷ hai mươi, nước Mỹ nổi lên một làn sóng bài xích người Hoa cực kỳ mạnh mẽ. Dự luật(2) bài xích Trung Quốc kéo dài suốt từ năm 1882, theo đó người Hoa sống trên đất Mỹ đã phải chịu những đãi ngộ rất không công bằng. Cũng vì cái dự luật này mà rất nhiều người Hoa buộc phải chia lìa thân nhân vĩnh viễn, hoặc bị cưỡng chế về nước. Nói chung, bọn họ không thể có được quyền công dân tại Mỹ, hơn nữa còn thường xuyên bị nhục mạ, bắt bớ và đánh đập.

(2) Dự luật/ Pháp án còn gọi là hồ sơ dự thảo luật pháp, hồ sơ dự thảo điều lệ, là luật pháp trước khi thông qua các hình thức chuyển giao nghị viện xem xét thảo luận, sau khi thông qua cuộc họp lần 3 liền trở thành một phần của luật pháp.

Ngày ấy triều đình nhà Thanh yếu đuối vô năng, nhiều lần đề xuất kháng nghị song lại không dám dùng thủ đoạn để trả thù. Điều đó khiến Chính phủ Mỹ lại càng không thèm kiêng nể, thậm chí Quốc hội còn thông qua dự luật bài xích Trung Hoa vô thời hạn.

Khi Nhâm Ngọ Sơ du học ở Mỹ, Quốc hội Mỹ chính thức thông qua dự luật này. Vì thế cho nên ông và rất nhiều du học sinh người Hoa cùng gửi điện cho đại sứ quán của triều đình nhà Thanh trên đất Mỹ, xin quốc gia ra mặt che chở cho đồng bào sinh hoạt ở nước ngoài, đồng thời lên tiếng kháng nghị với Chính phủ Mỹ.

Đáng tiếc, lúc ấy thế lực nhà Thanh đã lung lay sắp đổ, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, căn bản không thể lo lắng cho người dân sống ở nước ngoài. Sau đó Chính phủ Mỹ lại dùng tội danh làm loạn trật tự trị an để tống cổ đám người Nhâm Ngọ Sơ về nước.

Thầy giáo của Nhâm Ngọ Sơ, một giảng viên Kinh tế học của học viện Thương Mại đại học Colombia, vì giúp Nhâm Ngọ Sơ được ở lại Mỹ để tiếp tục việc học đã phải chạy vạy khắp nơi. Thậm chí ông còn trực tiếp viết thư cho Thống đốc bang New York, nói Nhâm Ngọ Sơ là một nhân tài ưu tú vô cùng, nếu người này phải bỏ dở việc học chỉ vì vấn đề chủng tộc thì đúng là đáng tiếc!

Thế nhưng làn sóng bài xích người Hoa khi đó quá mạnh, phong thư của vị giảng viên này đã bị người ta vò nát rồi ném vào thùng rác.

“Cho nên Nhâm tiên sinh về nước?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Hữu Đức đưa một phần tư liệu chi tiết hơn về Nhâm Ngọ Sơ cho Lý Cẩn Ngôn: “Sau khi về nước, Nhâm tiên sinh từng xây dựng sự nghiệp, cũng từng góp sức trong cuộc cách mạng của Trịnh Hoài Ân. Khởi nghĩa An Khánh thành công, công lao của Nhâm Ngọ Sơ không thể không nhắc tới. Ông ta từng là Bộ trưởng bộ Tài chính đầu tiên của Chính phủ Nam Kỳ, là cộng sự của cha cậu. Chỉ tiếc nội bộ Chính phủ niềm Nam đấu đá lẫn nhau, tham ô cùng với tranh quyền đoạt lợi đã trở thành phong trào, Nhâm tiên sinh nản lòng thoái chí nên mới từ chức rồi ra Bắc ở ẩn. Nhờ có Bộ trưởng Triển lấy thân phận bạn bè đi mời mọc, còn nói rõ cán bộ trong phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ tuyệt đối không giống người ở phương Nam, lại thêm Thiếu soái nhiều lần đánh thắng giặc ngoài, Nhâm tiên sinh mới đồng ý đến bộ Tài chính làm việc.”

“Nói cách khác, việc xin mở ngân hàng nhà nước lần này và những sự vụ của bộ Tài chính lúc trước, thật ra đều là ý tưởng của Nhâm tiên sinh?”

“Đúng vậy.” Tiêu Hữu Đức gật đầu.

Cuối cùng Lý Cẩn Ngôn cũng hiểu rõ sự tình. Lúc trước hắn cứ cảm thấy thật là kỳ lạ. Việc Bộ trưởng Triển Trường Thanh chạy từ Bộ Giao thông của Chính phủ phương Bắc về bộ Tài chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ, vốn đã là một sự phát triển “trái ngành”. Sau đó người này còn nhận thêm chức “Bộ trưởng bộ Tài chính” nữa. Có một Bộ trưởng không chuyên như thế, ấy vậy mà công tác tài chính của phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ vẫn được xử lý đâu ra đấy, thì ra trong bộ còn có cao nhân tọa trấn!

“Đến bây giờ Nhâm tiên sinh vẫn chưa lấy vợ à?” Lật vài trang tư liệu, Lý Cẩn Ngôn phát hiện, Nhâm tiên sinh năm nay đã gần bốn mươi, gia đình giàu có, cha mẹ đều mất hết, song vẫn từng chưa lập gia đình. Ở thời hiện đại, người này chính là một viên kim cương được chị em giành giật, nhưng ở niên đại hiện giờ lại rất không bình thường. Đàn ông ngoài ba mươi vẫn độc thân lại còn giữ mình trong sạch như một nhà sư khổ hạnh, nếu không phải có bệnh không tiện nói ra, thì chính là có nỗi khổ không cách nào kể được.

“Việc này…” Tiêu Hữu Đức cũng không rõ lắm: “Không phải không ai làm mối cho Nhâm tiên sinh, đáng tiếc đều bị từ chối, nguyên nhân cụ thể không ai biết được.”

“Vậy à.” Lý Cẩn Ngôn sờ cằm, chủ nghĩa độc thân sao? Hay còn có nguyên nhân khác? Nhưng đây là chuyện riêng của Nhâm Ngọ Sơ, nên Lý Cẩn Ngôn không bận tâm lắm. Chẳng qua hắn rất có hứng thú với người này, có lẽ nên tìm cơ hội gặp mặt đối phương một lần cho biết.

“Ngôn thiếu gia, cậu còn chuyện gì căn dặn không?”

“Không có, làm phiền Tiêu tiên sinh rồi.” Lý Cẩn Ngôn cất tư liệu về Nhâm Ngọ Sơ đi, lại lấy một cái hộp được gói tỉ mỉ ở trong ngăn kéo ra: “Đây là sản phẩm mới của nhà máy hóa chất, còn chưa bán ra thị trường, Tiêu tiên sinh có thể đưa cho phụ nữ trong nhà, xem như một phần tâm ý của tôi.”

Tiêu Hữu Đức nhận lấy cái hộp, đột nhiên nhíu chặt lông mày. Căn cứ vào hình dáng của chiếc hộp, rõ ràng đây là quà tặng dành cho phụ nữ trẻ tuổi. Ngoại trừ hai người con trai, ông không có đứa con gái nào, phu nhân cũng đã qua đời từ năm Dân Quốc thứ nhất. Tuy ông mới cưới một người vợ bé, song chuyện này lại không có bao nhiêu người biết đến.

Hành động này Ngôn thiếu gia, rốt cuộc là…

“Tiêu tiên sinh, ông làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Tiêu Hữu Đức chỉ giật mình trong chốc lát, mà vẻ mặt cũng không biến hóa quá lớn. Sau khi cảm ơn Lý Cẩn Ngôn ông liền lấy cớ có việc rồi rời đi.

Đợi khi cửa phòng đóng lại, Lý Cẩn Ngôn mới chậm rãi thu lại ý cười trên mặt. Hắn không biết mình làm vậy có đúng không. Nhưng hắn không phải Lâu Đại soái, cũng chẳng phải Lâu Thiếu soái, muốn khiến Tiêu Hữu Đức và đám thuộc hạ phục mình, không thể cứ một mực khoan dung, ngược lại phải làm cho bọn họ kiêng dè đôi chút. Chẳng qua, làm như vậy thật sự là… Cười khổ một tiếng, quả nhiên hắn không với âm mưu quỷ kế.

Lý Cẩn Ngôn mải suy nghĩ nên không phát hiện Lâu Thiếu soái đã vào phòng. Mãi đến khi cả người được ôm chặt từ đằng sau, hắn mới khôi phục tinh thần.

“Đang nghĩ cái gì?” Lâu Thiếu soái cắn nhẹ một cái lên vành tai của Lý Cẩn Ngôn.

Lý Cẩn Ngôn nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của người nọ: “Thiếu soái, em không biết mình làm có đúng hay không…”

Kể lại chuyện đã xảy ra cho Lâu Thiếu soái nghe, Lý Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Không tin Tiêu Hữu Đức?”

“Không phải.” Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, gãi gãi đầu: “Chỉ cảm thấy nên làm như vậy mà thôi.”

“Em muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Một bàn tay to đeo găng trắng vuốt nhẹ mái tóc Lý Cẩn Ngôn, cuối cùng hơi đè lên đỉnh đầu hắn. Lâu Thiếu soái nói: “Có tôi ở đây.”

“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Lâu Thiếu soái. Quân hàm cọ vào mặt làm hắn hơi khó chịu, thế nhưng hắn vẫn không muốn dịch đi.

Lý tam thiếu gia hoàn toàn không ý thức được, giờ phút này bộ dáng của hắn giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

Có lẽ bị bộ dáng của Lý Cẩn Ngôn làm cho tâm tư xao động, Lâu Thiếu soái đỡ gáy đối phương, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Khác với sự nóng bỏng và vội vàng mọi khi, nụ hôn này mang theo một loại cẩn thận cùng chở che hiếm thấy.

Lý Cẩn Ngôn bắt đầu cảm thấy mơ hồ, vươn cánh tay ôm lấy Lâu Thiếu soái, chủ động làm nụ hôn này sâu thêm.

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang mấy tiếng. Giọng nói của Sĩ quan phụ tá Quý truyền vào từ phía bên ngoài: “Thiếu soái, đến giờ họp rồi.”

“Họp?” Lý Cẩn Ngôn vẫn còn đang mơ màng.

“Ừ.” Lâu Thiếu soái ngẩng đầu, dùng mu bàn tay sát qua khóe miệng Lý Cẩn Ngôn. Nhìn một vệt nước thấm vào bao tay trắng tinh, hắn nói: “Chuyện ngân hàng nhà nước, còn có chuyện của tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, tiền người Nhật Bản phải đền bù sau chiến tranh vẫn chưa có tin tức, ý kiến của người trong phủ Quân – Chính lại không thống nhất.”

Vừa nhắc tới tiền, đầu óc Lý Cẩn Ngôn lập tức trở nên tỉnh táo.

“Thiếu soái, anh nói người Nhật định quỵt nợ?”

“Có thể.”

Lý Cẩn Ngôn hơi híp mắt. Hắn đã biết đám người lùn kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì, giấy trắng mực đen viết mà còn có thể lật lọng được. Cũng giống như việc bọn chúng vô liêm sỉ không chịu thừa nhận cuộc thảm sát ở Nam Kinh, còn bóp méo sách giáo khoa linh tinh này nọ. Đối phó với những thứ không phải người như vậy, chắc chắn không thể nói chuyện ôn tồn, chỉ có tay đấm, chân đá mới khiến bọn chúng trở nên thành thật!

“Thiếu soái, nếu người Nhật thật sự muốn quỵt nợ thì phải làm thế nào?” Lý Cẩn Ngôn giữ chặt cánh tay Lâu Thiếu soái: “Lại đánh nhau nữa hay sao?”

Lâu Thiếu soái không gật đầu, nhưng cũng không phủ định. Thực hiển nhiên, phủ Quân – Chính cũng đang bất đồng quan điểm vì vấn đề này. Lúc trước bọn họ có thể đánh cho người Nhật Bản sứt đầu mẻ trán, một phần cũng nhờ yếu tố bất ngờ. Hiện tại Nhật Bản đã có phòng bị, muốn giành được thắng lợi vẻ vang như lần đầu, khẳng định là chẳng dễ dàng. Hơn nữa Đại Liên với Lữ Thuận đều gần biển, tàu chiến Nhật Bản lúc nào cũng có thể nã pháo hỗ trợ. Ở Bắc Triều Tiên, Nhật cũng có khoảng hai Sư đoàn. Nếu trong một thời gian ngắn lại tiếp tục phát động chiến tranh với người Nhật, xem ra cũng không phải là sáng suốt.

Nhưng để mặc người Nhật quỵt nợ, ai cũng không nuốt nổi cục tức này.

“Thiếu soái, em có một ý.” Lý Cẩn Ngôn đảo đảo con mắt: “Năm đó liên quân Anh – Phát hỏa thiêu vườn Viên Minh(3), liên quân tám nước(4) tiến vào Bắc Kinh, đã làm gì?”

(3) Vườn Viên Minh thuộc tỉnh Hải Điến, Trung Quốc, ban đầu được gọi là Ngự Viên, là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8 km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính.

(4) Liên quân tám nước hay Bát Quốc Liên Quân là liên minh của tám quốc gia đế quốc nhằm chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc.

“Cướp?”

Lâu Thiếu soái chỉ nói một tiếng nhưng đã trúng ngay trọng điểm. Lý Cẩn Ngôn cười tủm tỉm, gật gật đầu.

“Chúng ta không cướp kho bạc nhà nước của người Nhật được, nhưng trên sáu tỉnh Bắc Kỳ lại có không ít ngân hàng Nhật Bản nha, nhất là ngân hàng Chính Kim, hẳn có rất nhiều tiền!”

“Cướp ngân hàng?”

“Hự…” Nhìn Lâu Thiếu soái toàn thân phát ra khí thế của một quân nhân khát máu, lại dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc để nói ra ba tiếng “cướp ngân hàng”, Lý Cẩn Ngôn đột nhiên có một loại cảm giác rất là kỳ diệu. Tuy nhiên, hắn lập tức đè nén cảm giác lạ đó xuống, nói: “Không phải cướp, mà là tạm thời tiếp quản.”

Cướp và tiếp quản, tuy rằng việc làm giống hệt như nhau, nhưng ý trên mặt chữ lại khác rất nhiều.

“Người Nhật không chịu đền tiền, chúng ta liền tiếp quản ngân hàng bọn chúng đặt tại sáu tỉnh Bắc Kỳ coi như thế chấp.”

Thực ra trong số tài sản Nhật Bản đặt tại Hoa Hạ hiện nay, có giá trị nhất chính là công ty cổ phần đường sắt Nam Mãn Châu. Nhưng công ty này có Hoàng tộc Nhật Bản chống lưng, Thiên hoàng và vài Thân vương đều có cổ phần trong đó. Ngoài ra nso còn được quan chức, quân phiệt và thương gia Nhật Bản góp vốn vào. Tổng tài sản đạt tới trên hai tỷ Yên. Hiện tại tỉ giá hối đoái của đồng Yên và đồng Đô la Mỹ là 2:1, mười Yên có thể đổi lấy một Bảng Anh! Đáng tiếc chính là, trụ sở của công ty cổ phẩn đường sắt Nam Mãn Châu lại đặt tại Đại Liên. Người Nhật vẫn sống chết không chịu rời khỏi khu vực ấy. Tuy nhiên có thể nhắm vào các chi nhánh khác.

Chẳng phải Lâu Thiếu soái đang chuẩn bị mở ngân hàng nhà nước sáu tỉnh Bắc Kỳ sao? Tiếp quản mấy cái ngân hàng Nhật Bản, ngay cả tài chính để quay vòng cũng không cần phải gom góp từ mối khác. Về phần dân chúng Hoa Hạ đang gửi tiền ở ngân hàng của Nhật, có thể đối chiếu biên lai để tiếp tục gửi tiền ở ngân hàng nhà nước, hoặc trực tiếp rút tiền mặt ra, không vấn đề gì.

Dù người Nhật Bản kháng nghị, phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng hoàn toàn không cần để ý tới. Ai bảo người Nhật quỵt nợ chứ, người Hoa cũng chỉ làm chuyện phải làm mà thôi.

Lý Cẩn Ngôn nói cho Lâu Thiếu soái suy nghĩ của mình. Lúc ấy, đối phương không hề đáp lại. Thế nhưng ngay khi hội nghị các Bộ thuộc phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ kết thúc vào ngày hôm sau, Bộ trưởng bộ Ngoại giao – Triển Trường Thanh liền gửi cho Tổng lãnh sự – Yada một lá thư. Trong thư nói rõ, nếu Nhật Bản không trả tiền đền bù chiến tranh, bọn họ sẽ không thể không dùng thủ đoạn.

Lá thư này được gửi đi, cũng như đá chìm đáy biển. Người Nhật thực sự muốn quỵt nợ. Rất hiển nhiên, phải vứt bỏ phần lớn tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, đường sắt An Phụng lại không cách nào đi vào hoạt động, người Nhật đã nghẹn một cục tức rất to rồi. Từ khi đánh bại Thanh triều trong chiến tranh Giáp Ngọ, trong mắt người Nhật Bản, Hoa Hạ chính là một con dê béo có thể mặc sức uống máu ăn thịt. Hiện giờ thế sự đã xoay vần, vị trí hai bên hoán đổi. Con dê non chỉ biết kêu be be năm nào đột nhiên dùng cặp sừng sắc nhọn chọc thủng một lỗ to tướng trên người bọn chúng. Vết thương đau, toàn bộ cõi lòng cũng nhức nhối vô cùng! Dưới tình huống ấy, muốn bọn chúng ngoan ngoãn đưa tiền, chẳng dễ dàng đâu.

“Nếu người Nhật đã không biết tốt xấu như vậy, chúng ta liền cướp đi!”

Đương nhiên, Lâu Thiếu soái tuyệt không nói thế, trên thực tế, hắn chỉ nói hai tiếng: “Ra tay.”

Trong vòng hai ngày, tất cả những ngân hàng tư nhân Nhật Bản nằm trên địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ đều bị binh lính bao vây. Phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ tuyên bố: bởi vì Nhật Bản không chịu đền bù phí tổn chiến tranh đúng thời hạn, nên phủ Quân – Chính sẽ tạm thời tiếp quản những ngân hàng này theo hiệp định đình chiến đã ký kết lúc trước. Việc tiếp quản sẽ được duy trì đến khi Nhật Bản chịu trả tiền!

“Nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên thôi.” Triển Trường Thanh tìm tới cửa Lãnh sự quán Nhật Bản và nói với Yada rằng: “Nếu phía các ngài không đồng ý trả tiền, chúng tôi cũng đành chịu thiệt một chút, kiếm ít lợi tức tạm thời vậy. Nhưng mà xin ngài hãy yên tâm, một khi tiền đền bù chiến tranh được chuyển tới, chúng tôi sẽ lập tức rút quân, tuyệt đối không khiến phía ngài bị tổn thất một chút nào.”

Triển Trường Thanh cười hệt như một con cáo già. Yada thì suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Sẽ không khiến phía ngài bị tổn thất một chút nào? Tưởng hắn không nhìn thấy những tên lính hung hăng đập két bạc để dọn tiền đi sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc