CẨN NGÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ tuần tháng 1 năm 1912, Sa Hoàng Nicholas đệ nhị và Hoàng hậu Alexandra cùng với bốn cô con gái và cậu con trai nhỏ nhất là Hoàng thái tử Aleksei từ Mat-xcơ-va trở về St.Petersburg (một thành phố của Nga).

Xe ngựa vừa mới đến Cung điện Mùa Đông, Nicholas liền nhận được tin thua trận từ biên cảnh truyền tới, kèm theo đó là chuyện quân đội Trung Quốc tiến vào biên giới nước Nga. Tổng chỉ huy quân biên cảnh – Michalov không được tích sự gì, hắn cùng đám binh lính dưới quyền tựa như một đám chó nhà có tang, bị lũ người Trung Quốc đuổi chạy từ Mãn Châu Lý về thẳng nội quốc!

Nicholas đệ nhị nổi trận lôi đình, tuyên bố sẽ treo cổ Michalov. Trong khi đó Hoàng hậu Alexandra hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, điều này khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Phải gia tăng binh lực! Phải dạy cho đám người Trung Quốc kia một bài học ra trò!”

Đại công tước Dmitry và chú của Sa Hoàng là Đại công tước Nicholas đại diện cho phe ủng hộ việc tiếp tục phái binh ra biên cảnh, mà Đại thần phụ trách ngoại giao Sazonov và Đại thần phụ trách bộ binh Sukhomlinov thì kiên quyết phản đối đến cùng. Sazonov chỉ ra, nước Nga không nên để phần lớn tinh lực chết dí ở Mãn Châu Lý, mà trái lại, phải càng để ý tới thế cục của châu Âu hơn.

“Hắn chỉ là một tên quân phiệt,” Đại thần phụ trách ngoại giao Sazonov lộ ra một nụ cười cổ quái: “Hắn cũng chả phải là người thống trị Trung Hoa.”

Một tên quân phiệt tay nắm lượng lớn binh lực lại còn đạt được sự ủng hộ của nhân dân, thế nào cũng sẽ đón lấy hiềm nghi của kẻ thống trị.

Thân là những nhân vật phụ trách công tác ngoại giao, Đại công tước Dmitry và Đại công tước Nicholas khinh bỉ nói, một chính phủ Bắc Kì hèn yếu không làm được nên trò trống gì thật sự có khả năng kiềm hãm được đám quân phiệt dã tâm bừng bừng đó hay sao?

Bên trong cung điện chia làm hai phái, một phái ủng hộ ý kiến của Đại công tước Dmitry và Đại công tước Nicholas, đó là phải tiếp tục tăng binh ở vùng biên cảnh; mà một phái khác đứng đầu là Đại thần phụ trách ngoại giao Sazonov và Đại thần phụ trách bộ binh Sukhomlinov, bọn họ khăng khăng phải nhanh chóng chấm dứt xung đột với quân Trung Quốc ở biên giới, đem tinh lực đổ dồn vào châu Âu.

“Chiến tranh mà không đạt được lợi ích gì, vì sao còn muốn tiếp tục kéo dài?”

Hai phái giằng co căng thẳng, nếu nói trận tranh luận này là vì bảo vệ quyền lợi của nước Nga, chẳng thà bảo nó là cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa các thành viên thuộc hoàng thất cùng với các vị đại thần.

Ý kiến của hạ viện Quốc hội Nga nêu ra không có bao nhiêu hiệu quả, kể từ sau khi bị Stolypin giải tán, thành viên được triệu tập vào hạ viện Quốc hội Nga đều là những kẻ hiền lành, nhu nhược, vô năng, gió chiều nào theo chiều nấy.

Cho dù là Đại công tước hoàng thất hay Đại thần cung đình, những người hiền lành này đều không muốn đắc tội với bất kỳ ai, do đó, chỉ đành ba phải, thế nào cũng được.

Lúc này, mặt trái trong tính cách của Nicholas đệ nhị đã lộ ra không sót một chút gì, suy nghĩ của hắn luôn luôn dao động chỉ trong khắc trước khắc sau. Đại công tước Nicholas là chú ruột của Nicholas đệ nhị, lão hiểu rõ cháu trai mình, mà Đại công tước Dmitry cũng là em họ Sa Hoàng, dù đã mất đi tín nhiệm của kẻ thống trị vì vài lời đồn đại trước đó song quyền lên tiếng của hắn đối với việc trong cung và quốc gia đại sự vẫn chưa hề giảm sút.

Hai thành viên hoàng thất đó hết lần này đến lần khác trình bày tầm quan trọng của việc tăng binh trước mặt Sa Hoàng. Trong đó, yếu tố quan trọng nhất là nếu người Nhật thấy được biểu hiện nhu nhược của nước Nga trước đám quân phiệt Trung Quốc, vậy thì những con khỉ đảo ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách lật đổ thế lực của Nga ở phía Bắc dải đất Trung Nguyên màu mỡ này!

“Bệ hạ, nhất định phải sớm đưa ra quyết định!”

Nicholas đệ nhị thoạt nhìn giống như đã bị thuyết phục, nhưng ngay sau khi Đại công tước Dmitry và Đại công tước Nicholas rời đi không lâu, Đại thần phụ trách ngoại giao xin yết kiến thì vị Sa Hoàng vừa mới hạ quyết tâm kia lại bắt đầu dao động.

Hoàng thái hậu Maria cũng có vẻ để ý tới vụ việc này, theo đó, Hoàng hậu Alexandra cũng không đứng bên ngoài cuộc.

Rasputin lại góp lời với Hoàng hậu: “Tuyệt đối không thể để cho Đại công tước Dmitry nắm giữ quyền lực một lần nữa, đây chính là tai họa của hoàng thất nước Nga!”

Hoàng hậu nghe theo lời của Rasputin, đứng về phía đối lập với Đại công tước Dmitry. Đây quả thực là một đả kích nặng nề đối với phe chủ chiến.

Ngay khi cung điện nước Nga đang rơi vào tình cảnh giằng co quyết liệt giữa việc nên hòa hay nên chiến thì sư đoàn một và sư đoàn hai ở Mãn Châu Lý đã có hành động tiếp theo.

Bởi vì viên chỉ huy quân biên cảnh – Michalov và binh lính dưới quyền hắn đã bị đánh cho tơi bời mà chạy trốn không còn một mống nào ở trận chiến trước, cho nên một vùng giáp ranh giữa biên cảnh nước Nga và Mãn Châu Lý đã biến thành khu vực không có chút lực lượng phòng ngự nào.

Đây chính là một sai lầm chí mạng.

Lâu Tiêu dẫn đầu đoàn quân Độc Lập, cùng với một đoàn bộ binh vượt qua biên giới, xông vào từ phía Zabaikalsk.

Nhờ vào việc đường sắt Siberia được khởi công xây dựng mà Zabaikalsk mới bắt đầu phát triển, hiện tại, người ở đây chủ yếu là công nhân đường sắt và một số ít thương nhân.

Từ sáng tinh mơ, binh lính Trung Quốc đã tiến vào thị trấn, người trong trấn còn đang say giấc, mãi đến khi tiếng súng nổ giòn như tiếng đậu rang vang lên, họ mới hoảng hốt bật dậy khỏi giường.

Nhà cửa ở Zabaikalsk đa phần được làm bằng gỗ, cũng chính là loại ‘nhà gỗ Nga(*)’ điển hình ở các vùng nông thôn. Lâu Tiêu lệnh cho một kỵ binh biết tiếng Nga lớn giọng kêu gọi đầu hàng: “Trong vòng mười lăm phút, nếu người trong nhà không đi ra hoặc có ý định phản kháng, sẽ phóng hỏa ngay lập tức!”

(*) Nhà gỗ Nga: xem ở đây và hình minh họa như thế này nà:



Lời này được lặp lại ba lần liên tiếp, mãi đến khi Lâu Tiêu hạ lệnh châm đuốc, người Nga mới lục tục đi ra khỏi nhà. Bọn họ nhìn quân Trung Quốc với ánh mắt rất không hữu hảo, thậm chí còn mang theo vài phần thù hận.

Lâu Tiêu không quan tâm đến điều này, dứt khoát lệnh cho binh lính tập trung toàn bộ người Nga, bất kể nam nữ trẻ già lại, đồng thời phái thuộc cấp đi lục soát mọi ngõ ngách trong thị trấn, sau khi xác định không còn người ẩn núp mới gằn từng tiếng nói: “Bảo với bọn chúng, cho phép bọn chúng mang theo một phần ba của cải, rời khỏi nơi này. Từ giờ trở đi, nơi này, thuộc về Trung Quốc.”

Người Nga gần như không tin vào tai mình, bọn họ nhìn Lâu Tiêu tựa như đang nhìn một tên điên.

Cái con khỉ da vàng này nhất định là bị điên rồi, sao hắn dám làm như vậy? Hắn dám ở trên đất đai của đế quốc Nga vĩ đại đuổi nhân dân của đế quốc đi!

Kỵ binh hô to nguyên văn lời nói của Lâu Tiêu ba lượt, sau ba lượt, Lâu Tiêu nói: “Nếu có người không muốn rời đi, ta không ngại cho tái diễn chuyện xảy ra ở Blagoveshchensk và đồn 64 ở Giang Đông cách đây mười mấy năm. Mặc dù sông Argun đã kết băng, nhưng muốn đục vỡ mặt băng thì cũng không phải là chuyện gì khó.”

Có một số người Nga lập tức thay đổi sắc mặt, rất dễ nhận ra bọn họ đúng là có biết về cuộc thảm sát mười hai năm trước.

“Năm đó, người Trung Quốc bị lừa gạt, bị xua đuổi, bị tước đoạt mạng sống.” Lâu Tiêu ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống đám người Nga đang biểu lộ sự hoảng sợ cùng với căm phẫn trên mặt: “Ta, đã nhân từ lắm rồi.”

Lời nói này của Lâu Tiêu chính là dùng tiếng Nga để truyền ra, gằn từng chữ một, rõ ràng rành mạch.

Người Nga mặc dù không muốn, nhưng dưới uy hiếp của súng trường và lưỡi lê thì cũng chỉ có thể về nhà thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi cư trú của mình.

Vài tiếng sau, người Nga đều đã rời đi, Zabaikalsk trở nên vắng vẻ đìu hiu.

Lâu Tiêu xuống ngựa, giày cao cổ giẫm trên lớp tuyết đọng, tiếng răng rắc rung lên, “Nơi này, là đất của Trung Quốc.” Hắn đứng yên, khoanh tay nhìn về phía Khabarovsk và Vladivostok, ánh mắt lạnh xuống: “Đất của Trung Quốc, nên thuộc về người Trung Quốc!”

Sau khi xảy ra chuyện ở Zabaikalsk, Sa Hoàng Nicholas đệ nhị nổi giận đùng đùng, Rasputin lần thứ hai tung ra tin đồn, Hoàng hậu Alexandra tận lực khuyên nhủ Sa Hoàng, nhất định phải nhanh chóng chấm dứt chuyện này. Phía Châu Âu truyền đến tin tức, vùng Prussia của Đông Đức đang có quân đội tập kết, hoàng đế Đức là Wilhelm đệ nhị dường như đang tính toán nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Sa Hoàng Nicholas đệ nhị bị Hoàng hậu Alexandra thuyết phục, hắn cự tuyệt gặp đại công tước Dmitry và đại công tước Nicholas, triệu kiến đại thần phụ trách ngoại giao và đại thần phụ trách bộ binh, ra lệnh cho đại thần phụ trách ngoại giao Sazonov được toàn quyền xử lý việc này. Vô cùng không khéo chính là, Sazonov lúc này đang bị bệnh truyền nhiễm, Nicholas chỉ có thể bổ nhiệm Neratov do Sazonov tiến cử với tư cách đại diện cho đại thần ngoại giao, thương lượng chuyện Mãn Châu Lý với người Trung Quốc.

Các nước Anh, Pháp nhận được thông tin cũng nhao nhao hành động. Anh, Pháp và Nga đã âm thầm đạt thành hiệp ước, việc cộng đồng nước Đức và đế quốc Áo Hung phòng ngự châu Âu và nước Đức điều động quân đội hiển nhiên là không thể gạt được ánh mắt của bọn họ. Hoàng đế Đức Wilhelm đệ nhị hành sự luôn nằm ngoài dự đoán, ai cũng không thể xác định được rằng rốt cuộc là ông ta có thật muốn thừa nước đục thả câu hay không, hay lại có mưu đồ gì khác.

Anh và Pháp không tán thành việc Nga đặt phần lớn tinh lực vào vùng Viễn Đông, bọn họ lại càng hy vọng Nicholas đệ nhị có thể để ý hơn tới từng động tĩnh của nước Đức.

Dưới loại tình huống này, Nicholas đệ nhị dù có muốn thay đổi chủ kiến cũng không còn được nữa.

Lựa chọn duy nhất của hắn chính là thỏa hiệp, đàm phán hòa bình với người Trung Quốc.

Công sứ toàn quyền của nước Nga đóng tại Trung Hoa Silvitz chiếu theo mệnh lệnh của Sa Hoàng liền gửi công hàm đến chính phủ Bắc Kì. Tin tức này một khi được công bố, khắp cả nước đều vui mừng.

“Đám giặc Tây đây là nhận thua rồi!”

Lâu Đại soái đặt bức điện báo tổng thống Tư Mã phát tới, cười đến vô cùng hả hê: “Ông đây đã sớm nói, nên mạnh tay với đám giặc Tây kia một chút! Có tên nào mọc được hai cái đầu đâu chứ, ai sợ ai!”

Phụ tá của Lâu đại soái có chút không yên tâm, “Đại soái, cử động này của quân Nga, có vẻ không được thích hợp.”

“Không thích hợp như thế nào?”

“Đánh thắng quân Nga chính là quân đội của Đại soái, thế nhưng bọn họ lại trực tiếp tìm Bắc Kì nghị hòa. Hơn nữa, vì sao trong bức điện của tổng thống lại không đề cập đến việc sáu tỉnh Bắc Kì phái người đến tham dự hòa đàm? Về tình về lý đều không thể chấp nhận được.”

Vẻ mặt Lâu đại soái trở nên âm trầm.

Muốn hái quả ngọt sao? Lâu Đại soái lạnh lùng cười một tiếng, thực sự cho rằng Lâu Thịnh Phong ông vài năm không đánh giặc thì sẽ không giết người sao?

Nhận được tin Trung Quốc sắp hòa đàm với Nga, Lý Cẩn Ngôn lập tức gửi cho Lâu Thiếu soái một phong điện báo. Biết được đây là bức điện do Thiếu soái Phu nhân gửi tới, tiếp báo viên đều mở to hai mắt nhìn, mong đợi phong điện báo này có thể cho bọn họ thêm một phần “kinh hỉ” nữa. Đáng tiếc chính là, bức điện này của Lý Cẩn Ngôn thật bình thường, thật sự là quá bình thường, trên điện báo chỉ có sáu chữ: Thiếu soái, đòi tiền, đòi đất!

Sĩ quan đưa bức điện báo của Lý Cẩn Ngôn cho Lâu Tiêu, bức điện trả lời của Lâu Tiêu vẫn như cũ chỉ có một chữ trên điện báo: Được.

Lúc này, Lý Cẩn Ngôn không còn cảm thấy buồn bực bởi những bức điện lời ít ý nhiều của Lâu Thiếu soái nữa, một chữ này cũng đủ khiến cho Lý tam thiếu vui vẻ cả buổi sáng.

Nhưng cậu vừa vui vẻ không được bao lâu, chú câm đã đi vào, giao cho cậu một tờ giấy. Lý Cẩn Ngôn sau khi xem qua, chân mày nhăn lại đến mức có thể kẹp chết ruồi.

“Chú câm, tin tức này chính xác không?”

Chú câm gật đầu.

Lý Cẩn Ngôn thoáng cái từ trên ghế đứng lên, gọi Quý sĩ quan tới, lập tức đi đến nhà máy xà phòng.

Phan Quảng Hưng không nghĩ tới Lý Cẩn Ngôn sẽ bất thình lình tới nhà máy xà phòng, ngay chả một câu hỏi thăm cũng chưa từng nói qua. Thấy sắc mặt Lý Cẩn Ngôn không tốt lắm, trong lòng hắn cũng hơi bất an. Cậu ấy sẽ không phải là, biết được chuyện kia rồi?

Lý Cẩn Ngôn nghiêm mặt, đi một mạch vào văn phòng của Phan Quảng Hưng, vừa đóng cửa liền không nói một lời, trực tiếp đưa tờ giấy mà chú câm giao cho cậu tới trước mặt Phan Quảng Hưng.

Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, trán Phan Quảng Hưng lập tức đổ mồ hôi như mưa.

Lý Cẩn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Phan quản sự, cậu em vợ này của ông, thật sự không tầm thường a.”

“Ngôn thiếu gia,” Mồ hôi lạnh trên trán Phan Quoảng Hưng ngày càng nhiều, “Ngôn thiếu gia, tên kia cũng chỉ là nhất thời bị quỷ ám thôi.”

“Nhất thời bị quỷ ám?” Lý Cẩn Ngôn nhìn Phan Quảng Hưng: “Nhất thời bị quỷ ám là có thể bắt tay với công nhân bán cách điều chế xà phòng cho người Nhật Bản?”

“Ngôn thiếu gia, cậu tạm tha cho hắn lần này đi! Tôi đã dạy dỗ qua hắn rồi, hơn nữa hắn cũng chỉ cầm một công thức, tôi……”

Lý Cẩn Ngôn vỗ bàn, lửa giận tích lũy từ nãy giờ cuối cùng cũng bạo phát: “Dạy dỗ của ông, chính là cho hắn năm mươi đồng bạc, tống hắn ra khỏi thành Quan Bắc?! Dạy dỗ của ông, chính là làm cho những người biết rõ sự tình phải câm miệng?! Dạy dỗ của ông, chính là gán cho công nhân nhà máy xà phòng phát hiện ra chuyện này một tội danh, khai trừ cho xong chuyện?!”

“Tôi……”

“Quản lý Phan, tôi còn chưa đi tố giác chuyện này cho đại soái, ông có biết vì sao không?”

“Tôi, Ngôn thiếu gia, tôi……”

“Chính là vì tôi muốn cho ông một cơ hội, đáng tiếc, ông làm cho tôi thất vọng rồi.” Sắc mặt Lý Cẩn Ngôn rất khó coi, ấn tượng của cậu về Phan Quảng Hưng rất không tồi, cũng rất bội phục mánh khóe làm ăn của hắn ta. Nhà máy xà phòng của Lâu gia trong một thời gian ngắn như vậy có thể phát triển quy mô đến bây giờ, tiếng lành đồn xa ở sáu tỉnh Bắc Kì thậm chí là toàn quốc, Phan Quảng Hưng đúng là đã góp một phần không nhỏ.

Nhưng chuyện này đã động chạm đến điểm mấu chốt của Lý Cẩn Ngôn. Dù cho em vợ của Phan Quảng Hưng đem công thức bán cho bất kì người nào của Trung Quốc, cậu cũng sẽ không tức giận đến như vậy.

Thế nhưng, người Nhật Bản!

Lý Cẩn Ngôn thật muốn chộp tên em vợ của Phan Quảng Hưng tới, giáp mặt hỏi hắn một chút, vì một trăm đồng bạc, có đáng không?! Chẳng lẽ tên đó chưa từng nghĩ qua, một khi chuyện này bại lộ, anh rể mà hắn dựa vào cùng với mấy người cháu ngoại trai, đều có thể có kết cục tốt sao?

Cái này gọi là gì? Cái này gọi là ăn cây táo rào cây sung!

Nếu Lâu đại soái mà biết, người nhà họ Phan ngay cả mệnh e rằng cũng không giữ nổi!

Phan Quảng Hưng bị Lý Cẩn Ngôn răn dạy như vậy, trên mặt cũng có chút không nén được giận. Hắn biết rõ, chuyện này là cậu em vợ nhà mình làm sai, nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Giết người sao? Sau khi chuyện phát sinh, hắn chỉ có thể tận lực bình ổn xuống. Vợ hắn đã sinh con dưỡng cái cho hắn, để em trai duy nhất của cô ấy quỳ trước mặt hắn khóc lóc, hắn thực sự không thể nhẫn tâm được.

Lý Cẩn Ngôn trầm mặc một hồi, thở dài, “Chuyện này, ta sẽ không nói cho Đại soái.”

“Ngôn thiếu gia?”

“Nhưng tôi không dám cam đoan đại soái sẽ không nghe được từ miệng của những người khác.” Lý Cẩn Ngôn ngừng một chút, lại nói tiếp: “Đại soái hiện đang bị chuyện ở biên giới làm vướng bận tay chân, chờ ông ấy giải quyết xong, lại từ miệng người khác biết rõ chuyện này……Quản lí Phan, ông đi theo bên người Đại soái mười mấy năm, hẳn là so với tôi thì càng biết rõ thái độ làm người của Đại soái. Bây giờ nên làm cái gì, chính ông tự suy nghĩ đi.”

Lý Cẩn Ngôn đứng lên: “Còn có, người công nhân trước đây bị ông đuổi đi, ông không cần xen vào, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ta tới một nhà máy khác làm công. Cũng đừng nên nổi lên tâm tư diệt khẩu gì đó, quản lý Phan, ông là người thông minh, nhưng ngàn vạn lần đừng tự cho mình là thông minh.”

Phan Quảng Hưng vâng dạ không ngớt, vẻ mặt đầy hổ thẹn.

Lý Cẩn Ngôn ra khỏi nhà máy xà phòng, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, Phan Quảng Hưng này là người của Lâu Đại soái, con trai của hắn còn đang thuộc quân đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái, cho nên cậu không tiện xử trí hắn, chỉ hy vọng hắn có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận. Nếu hắn có thể chủ động đi gặp Lâu Đại soái, chuyện cứ như vậy cho qua đi. Một tờ công thức điều chế mà thôi, người Nhật Bản có thể dùng tiền chiếm đoạt thì cậu cũng có thể sáng tạo ra càng nhiều cái hơn! Nếu Phan Quảng Hưng u mê không chịu tỉnh ngộ……Lý Cẩn Ngôn thở dài, thế thì mình sẽ không thể không nghĩ ra biện pháp khác.

Năm thứ tư Dân quốc, ngày 26 tháng 1 năm 1912 Dương lịch.

Sa Hoàng nước Nga và chính phủ Bắc Kì cuối cùng cũng đã thương nghị và quyết định tiến hành hòa đàm hai bên ở một thành phố vùng biên cảnh của Mãn Châu Lý. Anh, Pháp, Đức và Mỹ không phân trần gì mà chen một chân vào.

Lý Cẩn Ngôn thông qua người của cửa tiệm Tây, nói với công sứ Mỹ Carvo, nếu lần hòa đàm này ông có thể đứng về phía Trung Quốc, cậu sẽ đem đơn đặt hàng trị giá một trăm vạn đồng bạc giao cho Mỹ, sau đó còn có thể có thêm nhiều đơn hàng nữa.

Lâu đại soái trước đây vẫn luôn mua máy móc với vũ khí từ trong tay người Anh và người Đức, người Mỹ nhìn mà thèm rõ dãi, thế nhưng chỉ có thể đứng ngoài cửa nhòm vào. Bây giờ Lý Cẩn Ngôn vung tiền mặt, mở ra cánh cửa này cho bọn họ, Carvo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Suy cho cùng, đứng phía sau chính khách đều là bọn tài phiệt, đối với đám tài phiệt mà nói, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất.

Anh và Pháp tuyên bố họ sẽ bảo trì thế trung lập, thái độ của bọn họ rõ ràng là nghiêng về nước Nga. Công sứ Đức Hak Shaw Gentry biểu hiện hoàn toàn đối lập với hai nước Anh Pháp, nếu có thể thông qua lần đàm phán này khiến cho người Nga ăn mệt một phen, Đức Hoàng bệ hạ chắc hẳn sẽ càng thêm cao hứng.

Vì thế, Anh Pháp với Đức Mỹ, hai đối hai, trận đàm phán này đã được định trước là sẽ không yên ả.

Đáng nhắc tới là, Lâu Tiêu cũng lấy tư cách là nhân viên đàm phán của chính phủ Bắc Kì xuất hiện ngay trước mặt người Nga. Đối với tên quân nhân Trung Quốc liên tiếp kiến cho quân Nga bị tổn thất nghiêm trọng lại còn cưỡng ép trục xuất người Nga ra khỏi Zabaikalsk này, người Nga không hiểu biết quá nhiều, điều duy nhất bọn họ nắm được là hắn chính là người thừa kế của tên quân phiệt lớn nhất Bắc Kì.

Lấy tư cách đại biểu đàm phán, đại thần ngoại gia của ngước Nga Neratov nghe một ít chuyện của Lâu Tiêu từ miệng của công sứ toàn quyền Silvitz, hắn ta rất khó tin tưởng, người thanh niên thoạt nhìn vô cùng tuấn mỹ an tĩnh này lại là một quân nhân dũng mãnh giết người không chớp mắt.

Hắn còn tưởng rằng Silvitz đang thổi phồng lên.

Rất nhanh, hắn sẽ biết rõ rằng bản thân có bao nhiêu sai lầm.

Tuy rằng người Nga chủ động đề cập đến đàm phán hòa bình, nhưng trên bàn đàm phán vẫn giữ nguyên tư thái ngạo mạn, công khai đề xuất đòi đem Mãn Châu Lý sát nhật vào nước Nga, đồng thời yêu cầu lấy dòng chảy nhỏ của sông Argun làm căn cứ nhằm sửa lại một vài cột mốc từ tháp Alba Uganda đến đảo Abagaitu. Điều kiện trao đổi là, người Nga sẽ không tiếp tục tăng binh ở vùng biên giới.

Trên lịch sử, người Nga từng lợi dụng loại thủ đoạn này để chiếm lấy phần lớn lãnh thổ Trung Quốc không chỉ một lần, nếu để người Nga thực hiện được ý đồ, Trung Quốc sẽ lại mất đi mấy trăm kilomet đất đai.

Đối mặt với đám người Nga đang đắc chí và ngạo mạn, nhân viên đàm phán của chính phủ Bắc Kì cũng dùng lý lẽ để tranh biện, một bước cũng không nhường, về sau thương lượng lại, người Nga đề xuất, có thể không cần Mãn Châu Lý, nhưng nhất định phải phân chia biên giới thủy bộ một lần nữa. Nếu không, chiến tranh sẽ một lần nữa bắt đầu!

“Quân đội của Sa Hoàng vĩ đại, sẽ dùng bước chân san bằng mỗi một tấc đất đoạt được!”

Giữa chính phủ Bắc Kì có một số người nảy sinh dao động. Lâu Tiêu vẫn không hề lên tiếng, gần như khiến cho người ta quên mất hắn đang tồn tại lại đột nhiên đứng lên, rút ra bội kiếm giắt bên hông, vung tay đâm vào bàn dài trước mặt công sứ nước Nga.

Lâu thiếu soái tay cầm chuôi kiếm, hai mắt đen bóng, như một con sói xám nhìn chằm chằm vào con mồi: “Ông muốn chiến, vậy liền chiến!”

Mấy trăm năm trước, Thành Cát Tư Hãn cũng đã từng nói như vậy, ngay sau đó gót sắt Mông Cổ càn quét đất trời Châu Âu.

Mấy trăm năm sau, thanh niên hiên ngang này cũng nói ra một câu y hệt, tất cả những người ngồi ngay trước mặt hắn, dường như đều có thể thấy được hàn quang sắc bén lóe ra từ lưỡi kiếm cũng như ngửi được mùi máu nồng của nó khi chuôi kiếm khe khẽ nhích lên.

Toàn thể nhân viên đàm phán của nước Nga đều không lên tiếng. Người Trung Quốc lập tức có một loại cảm giác hãnh diện.

Lâu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn người Nga, vài tên võ quan của nước Nga sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu cũng đặt tay lên chuôi kiếm. Mắt thấy một cuộc đàm phán sẽ biến thành một trận đấu võ, công sứ các nước Anh Pháp Đức có mặt ở đây đều lên tiếng can ngăn, nói rằng mời đôi bên kiềm chế, bình tĩnh trở lại.

Người Nga hết sức phẫn nộ, nhưng rốt cuộc cũng bị hành động bất thình lình của Lâu Tiêu làm cho hoảng sợ, biết tới sự cường ngạnh của hắn nên không ai còn dám giữ thái độ ngạo mạn như trước nữa.

Khi nhân viên đàm phán của chính phủ Bắc Kì đề xuất điều kiện của phía Trung Quốc, họ đều theo bản năng nhìn Lâu Tiêu.

Lâu Tiêu đang tra thanh kiếm vào lại vỏ, mũi kiếm cọ xát qua thành vỏ phát ra một hồi âm thanh khiến cho người ta dựng cả tóc gáy.

“Thiếu soái, ngài cảm thấy được chứ?”

Lâu Tiêu ngẩng đầu nhìn lướt qua Lục bộ trưởng của bộ ngoại giao chính phủ Bắc Kì, lại chuyển hướng tầm mắt sang đại biểu đàm phán phía nước Nga: “Nước Nga phải công khai nhận lỗi, bồi thường chiến tranh một triệu đồng bạc, lấy sông Argun làm ranh giới, toàn bộ cù lao giữa sông đều thuộc sở hữu của Trung Quốc, từ Uganda tới Abagaitu, toàn bộ các điểm giới hạn đều di chuyển xuống phía Bắc 10km, cắt Zabaikalsk nhường cho Trung Quốc.”

Lời này vừa dứt, Lục bộ trưởng thoáng sửng sốt, theo sau đó thu lại những điều kiện đàm phán trước đây, để cho nhân viên đi theo tỉ mỉ ghi chép lại những điều kiện mà Lâu Tiêu đã đưa ra, trình bày ngay trên bàn đàm phán.

Người Nga không nói gì, bởi vì bọn họ đã bị tức đến không nói thành lời.

Bình luận

Truyện đang đọc