CẨN NGÔN

Trong phòng họp, một tấm bản đồ quân sự chiếm nửa mặt tường, toàn bộ cán bộ cao tầng của sáu tỉnh Bắc Kỳ đều tập trung ở đây.

Không ai đoán được rằng Hàn Am Sơn sẽ ra tay đột ngột như vậy. Cho dù Sơn Đông và sáu tỉnh Nam Kỳ đã sớm có xung đột, tiếng súng giữa hai bên cũng chưa từng ngừng, nhưng chỉ là gióng trống khua chiêng vậy thôi. Trước đó, Tống Chu gặp chuyện, sau lại là Hàn Am Sơn, chứng cứ lại quá mức rõ ràng, hiện nhiên trong chuyện này có nhiều điều mờ ám. Thế mà khi sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, Hàn Am Sơn đã bắt đầu ra tay!

“Huyện Phi(*)?” Đỗ Dự Chương nhìn vị trí mà viên Tham mưu đánh dấu trên bản đồ, “Sao lại đi huyện Phi?”

(*) Huyện Phi: 1 địa danh ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

Tiền Bá Hỉ cũng nhíu mày, nếu muốn chiếm các khu vực giao tranh thì thường sẽ chọn Giang Tô, Từ Châu và Túc Thiên, quân đội Hàn Am Sơn không đi nơi nào mà lại đi thẳng tới huyện Phi! Đánh hạ huyện Phi rồi, lại nhìn tuyến đường tiến quân, rõ ràng là hướng về phía Tuy Ninh!

“Tên họ Hàn này định giở trò quỷ gì đây?” Sư đoàn trưởng của Sư đoàn 3 – Hạ Vân nói: “Cứ đi thẳng về phía trước là có thể đến Giang Tô. Hay là, hắn muốn đi một vòng lớn để đến Dương Châu?”

Mọi người ở đây ai cũng thắc mắc nhìn tuyến đường hành quân mà Tham mưu vạch ra trên bản đồ. Hàn Am Sơn dẫn binh hơn hai mươi năm, trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, đánh lũ tóc dài(*), trấn áp loạn dân, chiến đấu chống lại bọn giặc nước ngoài, cho dù cách làm việc có phần lỗ mãng, song cũng là kẻ biết dụng binh, hắn sẽ không vô cớ mắc phải loại sai lầm này. Hai cánh sườn đều để lộ ra như vậy, nếu quân phòng thủ vùng phụ cận dốc toàn lực thì hai Sư đoàn tiến vào Giang Tô sẽ có thể gặp nguy hiểm.

(*) tóc dài: từ khinh miệt của giai cấp thống trị nhà Thanh gọi quân đội Thái Bình Thiên Quốc

Tham mưu căn cứ theo điện báo mang về đánh dấu toàn bộ hướng đi của Lỗ quân (quân Sơn Đông) cho đến hiện tại, sau đó buông bút chì xuống, chỉ vào bản đồ nói: “Theo tình báo, Sư đoàn 17 và Sư đoàn 21 của Lỗ quân đang chạy dọc theo huyện Phi – Tuy Dương, quân phòng thủ ở Từ Châu và Túc Thiên là Sư đoàn 9 và Sư đoàn 31 dưới trướng Tống Chu. Hai bên đã giao chiến vài lần, đa phần là để thăm dò khả năng tấn công của nhau.”

“Hừ!” Tiễn Bá Hỉ giật mũ xuống, cầm trong tay, “Mấy tên Sư đoàn trưởng dưới trướng của Tống Chu vẫn luôn bằng mặt mà không bằng lòng. Từ Đức Mậu ở Sư đoàn 9 là theo Tống Chu lập nghiệp, còn Mạnh Phục của Sư đoàn 31 là sau này tìm hắn làm chỗ dựa. Hiện giờ Tống Chu nằm trong bệnh viện sống chết không rõ, Tống Vũ chưa chắc có thể khiến bọn chúng quy phục, nếu lão già Hàn Am Sơn kia muốn tìm ra kẽ hở thì cũng không phải là không thể.”

Mấy vị Sư đoàn trưởng còn lại và viên Tham mưu cũng sôi nổi thảo luận. Lâu Đại soái im lặng suốt từ đầu tới giờ, đột nhiên quay ra hỏi Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh: “Tiêu Nhi, con thấy thế nào?”

Lâu Thiếu soái đi đến trước bản đồ, ngón tay dọc theo hướng nam của huyện Phi – Tuy Dương, dừng lại ở vị trí biên giới giáp nhau của Giang Tô và An Huy, gõ gõ: “Theo con đoán, mục đích thực sự của Lỗ quân không phải Giang Tô, mà là An Huy.”

“An Huy?”

Lâu Đại soái nhanh chóng đứng dậy, Lâu Thiếu soái thấy ánh mắt của mọi người cũng hướng sang đây, bèn nói tiếp: “Tống Chu dựa vào Tô Chiết (Giang Tô & Chiết Giang) mà lập nghiệp, Giang Tô là địa bàn của hắn, lực lượng phòng thủ hùng hậu. Hàn Am Sơn dù sao cũng chỉ có lực lượng quân sự của một tỉnh, lấy trứng chọi đá với Tống Chu là không sáng suốt. Thay vì khiêu chiến lực lượng phòng thủ vững chắc ở Giang Tô và Chiết Giang, còn không bằng quay ra tóm lấy An Huy.”

Nói xong, Lâu Thiếu soái dùng tay chỉ về hai hướng Hàn Nam và Hồ Bắc, lại xuôi Nam theo An Huy, vòng qua Giang Tây và Hồ Nam rồi trở về An Huy một lần nữa, cuối cùng dùng sức gõ mạnh một cái xuống vị trí Túc Châu.

Mọi người im lặng suy tư một hồi, sau đó lập tức bừng tỉnh như được tạt chậu nước lạnh.

Tuy nói đi vòng qua Giang Tô để tấn công An Huy cũng phải mạo hiểm bị Tống Chu cắt đứt đường lui, nhưng Viên Bảo San ở Hàn Nam, Tống Kỳ ở Hồ Bắc cũng không phải kẻ ngu, sao có thể không nhìn ra được điều kì lạ. Một khi Lỗ quân tiến vào An Huy thì tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là một mình đối đầu với ba mặt giáp công! Lưu Phủ Tiêu của Tứ Xuyên đã mắt đi mày lại với Bắc Kỳ từ lâu, Quý Châu cũng chẳng khác gì, cho dù Nam Kỳ có kịp thời phản ứng, An Huy cũng sớm đổi chủ rồi.

Ngoại trừ cha con Lâu Đại soái, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không biết tình hình thương tích của Tống Chu đã tốt hơn đến bảy tám phần, chỉ cho rằng không có Tống Chu ngồi đó trấn thủ, Tống Vũ chưa chắc đã áp chế được một đám quan tướng hung hãn của sáu tỉnh Nam Kỳ, Hàn Am Sơn chỉ sợ là cũng là nhìn ra điểm ấy nên mới dám mạo hiểm. Có điều đám người sáu tỉnh Nam Kỳ kia không phải lũ ngốc, ngày thường dù có bất hoà đến đâu, một khi ý thức được chuyện không ổn sẽ đồng loạt quay đầu lại phản công hoặc là quay ra đánh Sơn Đông, lúc ấy e rằng tính toán của Hàn Am Sơn sẽ thất bại.

Trận này, chỉ có thể đánh!

“Tổng thống có ý gì đây?” Khi đám người quay lại chỉ trỏ vào tấm bản đồ, ông một lời tôi một câu thảo luận, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương nói khẽ với Lâu Đại soái: “Sáu tỉnh Bắc Kỳ phải xuất binh sao?”

“Bây giờ còn chưa có tin tức.” Lâu Đại soái nhíu mày, ngón tay gõ nhịp đều đều trên mặt bàn, “Không quá hai ngày nữa, hẳn là tin báo sẽ đến.”

“Trực tiếp tuyên chiến?”

“Tám chín phần mười.”

“Nếu như thật sự xuất binh, hành động ở biên cảnh sẽ phải dừng lại, tránh kích thích mấy lão giặc Tây kia quá mức, dẫn đến việc chúng thừa dịp ta không đủ người quay ra cắn ngược một cái.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Lâu Đại soái có chút không cam lòng siết chặt nắm tay.

“Cha,” Lâu Thiếu soái bỗng mở miệng: “Một khi sáu tỉnh Bắc Kỳ xuất binh, đường sắt Nam Mãn Châu của người Nhật Bản nhất định phải đề phòng.”

Lời này của Lâu Thiếu soái vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của Lâu Đại soái và hai vị Sư đoàn trưởng lập tức trở nên nghiêm trọng, đám người lùn Nhật Bản kia đã khống chế bán đảo Liêu Đông và đường sắt Nam Mãn Châu, đồn trú gồm một Sư đoàn và sáu Đại đội giữ đường sắt, lại cộng thêm hơn ba vạn người, trong thời gian này lại phải điều động thường xuyên, không thể phòng ngự.

Nhắc tới tin tức Phan Quảng Hưng báo tới, lại thêm phần tài liệu Tống Chu đưa đến kia, đôi mắt hổ của Lâu Đại soái ra lóe lên một tia sắc bén.

Lỗ quân vừa mới kết thúc một trận đánh khốc liệt.

Năm sáu cây số trên trận địa rải rác bom lớn bom nhỏ, khói thuốc súng còn chưa tan hết, thỉnh thoảng có thể nghe được một hai tiếng kêu rên của binh lính bị thương.

Nhìn quân phòng thủ An Huy bị bắt rũ rượi ngồi chồm hổm trên mặt đất, Sư đoàn trưởng của Sư đoàn 17 của Lỗ quân Thái Quang Hỉ mang vẻ mặt đắc ý nói với mấy vị đội trưởng bên cạnh: “May mà nhờ mưu kế thần sầu của Đại soái, nói với các anh em, sung sức lên cho ông! Chờ chiếm được Túc Châu rồi, uống rượu ăn thịt không nói, muốn đàn bà cũng có nốt! Mỗi người được phát thêm mười đồng bạc nữa!”

“Sư đoàn trưởng, bên phía Hồ Bắc và Hồ Nam còn chưa có tin tức, có cần đợi một chút hay không?”

Thái Quang Hỉ cau mày: “Sư đoàn 21 nói thế nào?”

“Sư đoàn trưởng Ngô đang xin chỉ thị từ Đại soái, nhưng thưa Sư đoàn trưởng, dùng binh quan trọng ở tốc độ, nếu thời gian còn kéo dài, chỉ sợ bên phía Tống Chu đã kịp phản ứng lại.”

“Tống Chu? Lão già kia còn đang nằm trong bệnh viện mà. Thằng con của lão ta hiểu rõ, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống liếm đầu ngón chân cho bọn ranh con Nhật Bản nữa thôi,” Thái Quang Hỉ khinh thường bĩu môi: “Phát điện báo cho Đại soái lần nữa, bất kể họ Viên và tên họ Tống ở Hồ Bắc kia tính toán thế nào, chúng ta vẫn phải tiến vào An Huy!”

“Vâng!”

Sư đoàn trưởng Sư đoàn 21 – Ngô Tường Lân nhận được điện tín trả lời của Hàn Am Sơn, lại biết được Thái Quang Hỉ đã mang binh tiến vào An Huy thì ngay lập tức theo sát, không tới mấy ngày đã dẫn quân đến chân thành Túc Châu. Quân Hồ Bắc và Hà Nam cũng xuất hiện ở biên cảnh An Huy, rất có xu thế ba mặt giáp công.

Các nhóm quan to của quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ rốt cuộc cũng ý thức được tình hình không ổn, nhao nhao đề nghị với Tống Vũ là xin đánh. Tống Vũ không dám tự ý quyết định, vội vàng đi xin chỉ thị của Tống Chu, Tống Chu lại nhíu mày khiển trách: “Nhìn dáng vẻ của mày mà xem, hấp ta hấp tấp, chút chuyện này thôi, có gì nghiêm trọng mà coi như đại sự vậy!”

“Nhưng mà, cha…”

“Được rồi, tao đã biết.” Tống Chu khoát tay: “Họ Hàn muốn An Huy thì cho hắn! Cứ cho là cướp được, hắn có thể giữ lấy hay không vẫn chưa nói trước được đâu.”

“Cha, ý ngài là?”

“Mày không biết đạo lý gần quan được ban lộc sao? Hà Nam và Hà Bắc, cái nào gần Sơn Đông hơn?”

Tống Vũ suy nghĩ một hồi, giật mình tỉnh ra, nhất thời cả mặt đầy xấu hổ: “Cha, con sai rồi.”

“Mày vẫn còn non xanh lắm, còn phải tôi luyện nhiều. Vào lúc Lỗ quân tiến công huyện Phi, mày phải phản ứng cho kịp ý định của họ Hàn! Nếu khi đó hắn đến hai mặt giáp công, lại cắt đứt đường lui, bọc hắn thành cái bánh chẻo, người phải khóc chính là hắn!”

Tống Vũ cúi đầu không nói.

“Cha cũng biết mày khó xử, cha vẫn luôn không lộ diện, phía dưới có vài kẻ sẽ không cam lòng để mày sai bảo.” Tống Chu tựa lưng vào đầu giường, hơi nheo mắt: “Nên để bọn họ biết, Tống Chu ta còn chưa có chết đâu!”

Tôn Thanh Tuyền đứng ở cửa, đang muốn gõ cửa đi vào thì cửa bị đẩy ra từ bên trong, Tống Vũ nhìn Tôn Thanh Tuyền, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Dượng, dượng tới rồi?”

“Ừ, dượng đến gặp Đại soái.” Tôn Thanh Tuyền cười nói, ló đầu vào trong phòng bệnh nhìn một chặp: “Đại soái hôm nay vẫn ổn chứ? Dượng ở ngoài cửa cũng nghe được tiếng của Đại soái, đầy sức sống đó!”

“Tốt lắm! Mau vào đây!”

“Dượng, dượng cùng cha nói chuyện, con còn có việc đi trước.”

“Ừ. Dọc đường cẩn thận.”

Nheo mắt nhìn Tống Vũ đi ra khỏi phòng bệnh, Tôn Thanh Tuyền dần dần nhíu mày lại, khoảnh khắc vừa rồi đối mặt Tống Vũ, không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên có chút hoảng sợ.

Tống Vũ rời khỏi bệnh viện liền đi thẳng về biệt thự, nghe hạ nhân báo lại, Kawaguchi Kinzou tiên sinh của tập đoàn Kawaguchi đến thăm.

“Kawaguchi?”

Tống Vũ tháo mũ quân và vũ trang đeo trên người xuống giao cho hạ nhân rồi bước vào phòng khách, quả nhiên Kawaguchi Kinzou đang ngồi trên sô pha chờ hắn.

“Tống-san!”

Kawaguchi Kinzou đứng lên, chào hỏi Tống Vũ, trên mặt Tống Vũ lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Bất chợt, hắn sải bước tới, vụt một cái đá về phía Kawaguchi. Kawaguchi cực kì sợ hãi, theo bản năng né sang một bên, Tống Vũ đá một cú không trúng liền phi người lên trước, khuỷu tay gập lại, cẳng tay dùng sức ép cái cổ của Kawaguchi Kinzou lên tường, con ngươi hẹp dài như mang theo sắc máu đỏ rực: “Kawaguchi Kinzou, mày còn dám chường mặt ra đây à, tao thực sự bội phục dũng khí của mày đấy.”

“Tống-san, khụ khụ! Cậu làm gì vậy?”

“Làm gì ư?” Thanh âm Tống Vũ lạnh lẽo, giống như lưỡi rắn độc, từng chút từng chút quét qua tai Kawaguchi: “Cha tao gặp chuyện không may, mày cho rằng tao không tra ra là ai làm sao?”

Sắc mặt Kawaguchi Kinzou lập tức biến đổi: “Tống-san, sao cậu lại nói vậy?”

“Khỏi cần đóng kịch nữa.” Tay Tống Vũ tăng thêm sức, cơ hồ muốn ép nát cổ Kawaguchi: “Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng tao lại trùng hợp đã gặp một trong những tay súng kia ở Nhật Bản. Tiếc là hắn đã bị đánh chết ngay tại trận.”

Sắc mặt Kawaguchi trở nên rất khó coi. Một lát sau, hắn bỗng nói: “Tống-san, nói ra điều kiện của cậu đi.”

“Điều kiện?” Tống Vũ nhìn Kawaguchi, tựa như đang nhìn một thằng ngốc: “Hiện tại mày không có tư cách nói chuyện điều kiện với tao, Kawaguchi, bất cứ lúc nào tao đều có thể giết mày, hoặc giao mày cho cha tao.”

“Nhưng cậu sẽ không làm như vậy.” Kawaguchi Kinzou nói.

Tống Vũ không nói gì, đột nhiên hung hăng nện một cú thật mạnh vào bụng Kawaguchi. Kawaguchi há to miệng, dồn sức ho khan vài tiếng, giữa đờm dãi nôn ra còn có tơ máu: “Tống Vũ, mày sẽ hối hận! Tao là đang giúp mày!”

“Hối hận?” Tống Vũ nở nụ cười: “Kawaguchi, mày quá coi thường tao. Tao muốn cái gì, tao sẽ tự mình đi chém giết, đi tranh, đi đoạt! Chứ không phải để một tên người ngoài ám sát cha tao, còn trâng tráo bảo là giúp tao.”

Tống Vũ khinh miệt nhìn Kawaguchi: “Tao nghĩ, khác biệt giữa tao và mày chính là, tao là người, mà mày là súc vật!”

Kawaguchi Kinzou không thể tin nổi nhìn Tống Vũ, hắn không rõ, thời gian qua, một Tống Vũ vốn thân Nhật sao lại thay đổi thái độ? Chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ đã bị người này lừa gạt?

“Tống Vũ!”

“Không cần phải gọi lớn tiếng như vậy.” Tống Vũ ngồi trở lại trên ghế sô pha, hai tay giao nhau để trên đầu gối: “Kawaguchi, bàn về việc ngấm ngầm giở trò quỷ, Nhật Bản chỉ đáng xách dép cho Trung Hoa. Trước đó mày mang Imai Ichiro của tổ chức Thái Bình đến gặp Trịnh Hoài Ân phải không?”

“Sao mày biết được?!”

“Muốn biết tự nhiên sẽ biết thôi.” Tống Vũ cười cười, “Imai là một thương nhân, cũng là một đối tác làm ăn rất không tồi.”

“Cái gì?!”

Kawaguchi Kinzou trợn mắt, ngay sau đó liền nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, Imai Ichiro từ ngoài cửa đi vào.

“Imai? Mày?!”

Imai Ichiro đi đến trước mặt Kawaguchi Kinzou, trên mặt mang theo nụ cười mà Kawaguchi vô cùng quen thuộc: “Kawaguchi-san, kẻ hèn này xin được tự giới thiệu lần thứ hai. Kẻ hèn này họ Tiền, tên một chữ Lãng, nguyên quán ở Phúc Kiến, sau đó chuyển tới Đài Loan, từ đời tổ phụ bắt đầu cư trú ở Nhật.”

Kawaguchi Kinzou đột nhiên ngẩng đầu: “Mày?!”

“Kẻ hèn này thật sự là đại diện toàn quyền do tổ chức Thái Bình phái đến Trung Quốc, điểm ấy xin đừng hoài nghi.” Imai Ichiro, hoặc nên gọi là Tiền Lãng cười nói: “Tôi là một thương nhân, mục đích của tổ chức Thái Bình cũng là kiếm tiền, chỉ cần có thể kiếm tiền thì thương nhân có thể bán rẻ linh hồn của chính mình. Không phải tôi đã từng nói với ngài rằng, không có tiền thì sẽ không có chính trị, càng không có tiền đồ sao.”

“Bọn mày đã sớm biết nhau?”

Kawaguchi Kinzou lớn tiếng hỏi, Imai Ichiro cười cười, không nói gì. Tống Vũ lại vỗ vỗ tay, hai người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài cửa phòng bước vào.

“Bắt hắn nói ra tất cả những gì mà hắn biết, sau đó cho hắn chết thoải mái đi.”

“Vâng!”

Ngày hôm sau, Giám đốc Tập đoàn Kawaguchi được phát hiện đã chết trong khu rừng ngoài thành, lốp xe hắn ngồi bị nổ tung, đầu tài xế trúng đạn, toàn bộ những vật đáng giá trên người Kawaguchi đều bị cướp đi hết, bụng và ngực trúng hai viên đạn, đợi đến khi được người ta tìm thấy thì thi thể cũng đã cứng ngắc.

Lúc sau cảnh sát chạy tới, điều tra hiện trường, rồi xếp sự việc vào án giết người cướp của. Về phần hung thủ là ai, căn cứ theo ý tứ của Cục trưởng cục cảnh sát lộ ra thì rất có thể là một đám cướp du thủ du thực, vô cùng khó bắt. Sự việc đi đến hồi kết, cùng lắm là đưa vài tên tử tù trong ngục ra thí mạng là xong.

Công sứ Nhật Bản Ijuin đề xuất kháng nghị với chính phủ Nam Kỳ, rất không vừa lòng với cách làm việc của cục cảnh sát sáu tỉnh Nam Kỳ, yêu cầu phải bắt được hung thủ!

Tư Mã Quân của Bắc Kỳ lại vừa mới tuyên chiến với chính phủ Nam Kỳ! Nội bộ chính phủ Nam Kỳ phát sinh mâu thuẫn, một phe muốn đánh, một phe lại chủ trương bàn hòa. Hết sức trào phúng chính là, phe chủ chiến là quan viên chính phủ chiếm đa số, mà phe nghị hoà phần lớn lại là các đốc soái nắm trong tay thực quyền ở các tỉnh phía nam!

Trịnh Hoài Ân bị sự tình liên tiếp khiến cho sứt đầu mẻ trán, rối tinh rối mù. Hắn đã nhận ra tình thế hết sức bất lợi cho hắn, nhưng lại không có cách nào thực sự tốt.

Đúng lúc này, quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ đột nhiên hành động, trực tiếp chặt đứt đường lui của Lỗ quân tiến công vào An Huy, rất có tư thế chỉ huy quân đội tiến về phía Bắc. Có thể dễ dàng hiệu lệnh hơn hai mươi vạn quân của sáu tỉnh Nam Kỳ, ngoại trừ Tống Chu ra thì không có người thứ hai!

Tống Chu giống như Định Hải Thần Châm, hắn vừa tỏ thái độ, ý kiến muốn bàn hòa lập tức bị đè ép xuống. Giờ phút này, Trịnh Hoài Ân cũng không biết mình nên vui mừng hay nên cảm thấy chán nản.

Sau khi Bắc Kỳ tuyên chiến, chính phủ Nam Kỳ cũng theo đó tỏ rõ thái độ, tuyên chiến với Bắc Kỳ.

Lâu Đại soái nhận được tin tức ngay trong ngày hôm đó, liền hạ lệnh cho hai Sư đoàn hoạt động ở bên ngoài Baikal và ven bờ sông Argun thu lại binh lực, ngừng việc khiêu khích quân Nga. Quân Nhật đóng quân ở vùng phụ cận đường sắt Nam Mãn Châu cũng bị giám thị chặt chẽ hơn. Đồng thời ra một mệnh lệnh bí mật, trước khi điều động quân đội quy mô lớn thì tăng tốc bắt giữ đặc vụ Nhật Bản, nhất là những nhân viên có liên quan đến Kawaguchi Kyoko, một kẻ cũng không tha!

Phan Quảng Hưng và Từ Quảng Trì càng lúc càng thường xuyên tiếp xúc qua lại, cũng thông qua Từ Quảng Trì, hắn biết được Từ Gia Thành là tên giả của Kawaguchi Reiichi.

Trước đó, chuyện Lâu phu nhân và Lý Cẩn Ngôn ngồi xe bị người ném bom, còn làm bị thương người qua đường vô tội ngày hôm sau đã lên báo. Đại đa số báo giấy đều là tiến hành đi thực tế rồi phát tin, chỉ có hai nhà in báo là trắng trợn thổi phồng sự kiện này, trong đó có một nhà còn ám chỉ Lý Cẩn Ngôn diễn kịch để mua chuộc lòng người.

Sau khi đọc bài báo, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy mình rất vô tội. Lúc đó hắn quả thực có tính toán của riêng mình, nhưng cũng không đến mức kinh khủng giống như nhà báo viết như vậy mà? Hắn thông qua chú Câm điều tra ra được hai nhà báo kia đều là người Hoa, không dính dáng gì đến Nhật Bản hay một thế lực của nước Nga. Lý Cẩn Ngôn cũng chỉ có thể lý giải việc này là thủ đoạn để tranh thủ khiến cho công chúng chú ý đến, nên cũng không để chuyện này trong lòng.

Tình hình kế tiếp phát triển ngoài dự đoán của Lý Cẩn Ngôn, trong đó một nhà báo quả thật giống như hắn đoán trước, rất nhanh đã ngừng công kích, nhưng nhà báo kia thì bắt đầu mỗi ngày một tệ hơn, thậm chí đến chuyện hắn xây nhà máy cũng bị nói là “tranh lợi với dân”, “ỷ thế hiếp người”!

“Tranh cái gì mà tranh chứ!” Cho dù tính tình hắn có tốt, nhưng bị người nói như vậy cũng không thể không tức giận,” Mình chẳng qua chỉ xây mấy nhà máy thôi mà, thế quái nào lại biến thành tranh lợi với dân, ỷ thế hiếp người rồi?! Mình đây là chọc đến ai chứ?!”

Càng nghĩ càng tức, Lý Cẩn Ngôn thiếu chút nữa đã gọi người đi kéo sập toà soạn kia!

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao lúc trước tại sao Nguyễn Linh Ngọc lại nói ra bốn chữ “Nhân ngôn khả uý*/Miệng đời đáng sợ”, cho dù phần lớn mọi người đều biết đây chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng cũng không ngăn nổi đám người không hiểu chuyện. Hai ngày này lời đồn nhảm về Lý tam thiếu ở thành Quan Bắc ngày một nhiều, ngay cả Lâu phu nhân cũng nghe được.

*Nhân ngôn khả úy: Ý chỉ lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ

“Việc này thật kỳ lạ.” Lâu phu nhân ngồi trên ghế sô pha, từ sau khi bác sĩ tuyên bố Lâu phu nhân có mang, Lâu phu nhân đã trở thành nhân vật VIP cần được “bảo hộ”, hễ chuyện gì mà phải lao tâm lao lực thì không nhúng tay vào, song việc này lại làm khổ Lý Cẩn Ngôn. Việc nhà việc xưởng bận bịu cả hai bên, hiện giờ lại bị người ta hắt cho một chậu nước bẩn, không cáu kỉnh mới là lạ đó.

Mấy di thái thái và hai tiểu thư trong nhà cũng biết bây giờ Lâu phu nhân không thể chọc vào, Lý Cẩn Ngôn càng không thể dây vào. Các cô đã tận mắt chứng kiến bộ dáng lúc nổi trận lôi đình của Lý Cẩn Ngôn một lần, sau đó đều tự khắc thay đổi ấn tượng, hóa ra “người thành thật” khi bị chọc đến nóng nảy, nổi đóa lên mới thật sự đáng sợ a!

Lý Cẩn Ngôn vốn không nghĩ vì chuyện này mà quấy rầy đến Lâu phu nhân, thế nhưng với Lâu phu nhân thì không phải muốn giấu là giấu được. Bà trực tiếp gọi Lâu Thiếu soái từ quân doanh trở về, bảo: “Vợ con bị ức hiếp, con xem việc này làm thế nào đây. Sắp đi ra ngoài đánh giặc đến nơi rồi, không thể để vợ con ở nhà bị người ta hắt nước bẩn như vậy được!”

Lâu Thiếu soái gật gật đầu, không nói hai lời lập tức mang binh lính quang minh chính đại đến toà soạn, nói thẳng: “Nghi ngờ toà soạn này chứa chấp gián điệp Nam Kỳ!”

Thiếu soái lên tiếng, không ai dám phản đối. Trước quyền thế tuyệt đối, tin tức tự do, ngôn luận vô tội các thứ đều là gió thoảng mây trôi.

Chờ đến khi nhìn thấy vị nhà báo bị người bắt về, tất cả mọi người đều há hốc mồm, tổng biên tập của toà soạn này vậy mà lại là một người phụ nữ!

Những bài báo bôi nhọ Lý Cẩn Ngôn lúc trước cũng là từ tay của người phụ nữ này mà ra!

Càng khiến người ta nhức đầu hơn chính là khi người phụ nữ này bị bắt còn ồn ào kêu gào: “Tôi là vị hôn thê của Lâu Tiêu! Các người không được phép đối xử với tôi như vậy!”

Anh lính đi bắt người và cảnh sát lập tức trợn mắt, quay đầu nhìn Lâu Thiếu soái đang ngồi trên lưng ngựa. Ai ngờ Lâu Thiếu soái chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Vợ tôi đang ở nhà, bắt lại!”

Lý Cẩn Ngôn sau khi thu được tin tức cũng sửng sốt vài giây, nhìn Lâu phu nhân hỏi: “Mẹ, rốt cuộc Thiếu soái có bao nhiêu vị hôn thê? Liệu về sau có thể  có thêm vài vị hôn thê nữa chạy từ chỗ nào đó ra không mẹ?”

Lâu phu nhân chọt chọt lên trán hắn: “Đừng nói bậy, coi chừng Tiêu nhi nghe được lại tức giận. Con và Tiêu nhi sẽ cùng bên nhau một đời.”

Lý Cẩn Ngôn gãi gãi đầu, không nói nữa.

Lâu phu nhân rũ mắt, người đã chết rồi thì sao còn có thể sống lại chứ? Nực cười!

Bình luận

Truyện đang đọc