Hai đội ngũ đưa hôn tách ra ở phố Trường Ninh, những tay kèn Xô-na chia nhau đi ở phía trước nhất của đội ngũ, ra sức thổi kèn. Đội ngũ đã cách xa cả trăm mét mà tiếng cao tiếng thấp vẫn còn vang vọng, tựa như đang phân bì cao thấp, tranh giành nổi bật.
Có mấy kẻ mang một thân áo mũ gọn gàng chen lẫn trong đám người đang xem náo nhiệt, đợi đến khi đoàn đưa hôn thật dài đi qua, hai người mới đưa tay ra dấu cho nhau. Động tác rất nhanh, nhưng vẫn bị mấy người khác chú ý tới. Những kẻ vừa ra dấu cho nhau căn bản vẫn chưa phát giác ra, từ lúc chúng hiện thân thì cũng đã bị theo dõi.
Trong quán trà đối diện phố Trường Ninh, một người đàn ông mang TSm đang an vị ở vị trí cửa sổ lầu hai, từ trên cao nhìn xuống tình huống trong đám người.
Một hỏa kế vóc dáng thấp bé tiến đến bên cạnh người đàn ông, “Ngũ Ca, có cần đi theo không?”
Người đàn ông mang TSm lắc đầu, “Không cần theo.”
“Nhưng lão đại (*) đã phân phó…”
(*) Gốc là Giang bả tử, dùng để chỉ đoàn thể các lão đại trong giới Mafia Hồng Kông.
“Chú Câm!” Người mang TSm trừng mắt với người thấp bé.
“Được rồi, không phải chỉ là nhất thời quên mất sao?” Người thấp bé vả vào miệng mình một cái không nhẹ không nặng, “Không đi theo? Cứ để cho chúng chạy như vậy ư?”
“Phí công quá nhiều với cái thủ đoạn này, không mệt sao?” Người mặc TSm ra hiệu cho người thấp bé nhìn xuống phía dưới, “Mấy người kia, nhìn thấy không? Liếc mắt một cái đã biết là mấy kẻ ăn cơm chính phủ. Có bọn họ ở đó, chúng chạy không được. Vả lại chú Câm phân phó rồi, gặp người của quân đội, chúng ta phải chú ý hành động, không thể rước lấy phiền toái cho tam thiếu gia!”
Người thấp bé xoay chuyển con ngươi, khà khà cười hai tiếng.
“Cười cái gì thế?”
“Không, tôi chỉ nghĩ, hồi xưa Lý nhị lão gia chính là như vậy!” Người thấp bé giơ ngón cái, “Chắc chắn sẽ không tài nào ngờ được, sau khi ông chết thì con trai mình liền bị anh trai ruột đem bán đi! Lý Tam thiếu gia này cũng là người có bản lĩnh, ở phủ Đại soái khuấy loạn đến “gió nổi nước lên”, đám lão đại chúng ta là ai? Mắt cao hơn đầu! Trước kia nếu không phải Lý nhị lão gia cứu mạng của hắn thì đã không thể…”
Bốp!
Người mang TSm hung hăng vỗ xuống đầu người thấp bé một cái, “Câm miệng! Ăn nói ẩu tả! Lời này mà mày cũng tùy tiện nói ra được sao? Còn có, kêu là chú Câm! Lại kêu là lão đại nữa, ông đây sẽ trị mày trước tiên!”
Người thấp bé rụt cái cổ lại, không lên tiếng nữa.
“Đi, mang cho ông một ấm trà ngon, thêm vài chồng điểm tâm nữa, lát nữa nhóm lão đại muốn sang đây!”
“Ngũ Ca, không phải vừa rồi anh nói phải kêu là “chú câm” sao?”
Người mặc TSm bị người thấp bé nghẹn một hơi, giơ nắm tay lên muốn đánh. Người thấp bé hoảng sợ, nhanh như chớp chạy vụt xuống dưới lầu không thấy bóng dáng. Ngay cả nước trà và điểm tâm cũng là một hỏa kế khác đưa lên.
Người đàn ông mang TSm này không phải ai khác, chính là gã mặt sẹo mà Lý Cẩn Ngôn đã gặp lúc cậu đến thôn Lý gia tìm chú Câm.
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy sự tình liên quan đến ả đàn bà Nhật Bản Kawaguchi Kyoko này tuyệt đối không đơn giản. Nếu như không buông tha tiếp tục truy hỏi thì rất có khả năng sẽ mạo phạm đến kiêng kị của mấy vị cao tầng, nên hắn liền phân phó chú Câm không nên tiếp tục điều tra nữa. Chú Câm hiểu được băn khoăn của Lý Cẩn Ngôn, những năm trước đây ông cũng từng ăn mệt của lũ quan phủ, biết cách nghĩ của Lý Cẩn Ngôn là đúng, nhưng vẫn cẩn thận quá mức. Chuyện đã sâu như vậy rồi, chắc chắn không tra ra được, nhưng nếu buông tay tất cả thì lại không phải tác phong của chú Câm.
Vì thế, chú Câm ra lệnh cho thủ hạ, chỉ tìm đúng địa điểm mà những người Nhật Bản kia bàn bạc và liên lạc, tra sâu hơn một chút, ví dụ như bọn họ làm những gì. Chỉ cần nắm giữ được đại khái tình hình, nếu tra sâu hơn thì sẽ tra phải cái không nên đụng đến.
“Đây là tam thiếu gia phân phó.” Từ lúc chú Câm đáp ứng làm việc giúp Lý Cẩn Ngôn, trước mặt thủ hạ cũng sửa lại xưng hô. Ban đầu mấy gia hỏa này còn tưởng lão đại chẳng qua là nhớ kĩ ơn cứu mạng của Lý nhị lão gia, bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. Chí ít, có thể đứng vững ở phủ Đại soái, làm cho Lâu Thiếu soái giết người không chớp mắt, đánh cho lũ giặc Tây sợ đến ướt quần kia coi trọng thì tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản gì.
“Nhị Lão gia đã mất, còn tưởng rằng đám người chúng ta phải quy ẩn nơi núi rừng, không nghĩ tới…” Người mang TSm bóc một củ lạc ném vào miệng, cười nhếch mép nhìn mấy gã đàn ông lần lượt biến mất ở đầu ngõ bên đường, xem ra Lý lão ngũ hắn đây vẫn còn chưa lụt nghề, quả thực là người của mấy tên khoác áo quan lại kia!
Đúng lúc này, bên thang gác vang lên tiếng bước chân, Lý lão ngũ vừa ngoái đầu lại nhìn thì lập tức đứng lên, “Chú Câm!”
Chú Câm để hỏa kế dẫn đường đi xuống, tự mình đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống. Nếu không phải hỏa kế đi trước, hắn căn bản là không phát hiện được chú Câm. Ông bước lại gần mà không hề phát ra một tiếng động nào.
Rót một ly trà, chú Câm chấm nước trà viết ở trên bàn: “Thế nào rồi?”
“Tám phần mười sẽ động thủ vào hôm nay. Có mấy người của lũ quan lại đi theo sau rồi, nên em không để các anh em đi theo, sợ các anh em ngộ nhỡ để lộ dấu vết, khiến người của quan phủ phát hiện ra sẽ lại rước thêm phiền toái cho tam thiếu gia.”
“Cậu làm rất đúng.” Chú Câm tiếp tục viết: “Cha con Lâu gia cũng không phải nhân vật tầm thường, thủ hạ lại càng ngọa hổ tàng long. Nhất là Lâu Thiếu soái, thành tựu sau này tuyệt đối không dưới cha hắn! Tam thiếu gia theo hắn, nếu sau này muốn trải qua những ngày tốt đẹp thì e rằng còn phải tốn chút tâm tư.”
Lý lão ngũ không dám tiếp lời, chỉ khẽ nói cho chú Câm biết về chút chuyện mới tra được về mấy người Nhật Bản bí mật liên lạc.
“Ngài yên tâm, cho dù quan phủ có tiết lộ ra, người của chúng ta cũng có thể…” Nói rồi, hắn đưa tay lên trước cổ dùng sức ra dấu một cái, “Bảo đảm một tên cũng không thoát!”
Ngay lúc Lý lão ngũ và chú Câm nói chuyện, mấy gã đàn ông còn chưa biết chính mình bị nhìn chòng chọc nhanh chóng băng qua mấy ngõ nhỏ nối liền nhau, đi đến trước tòa nhà Kawaguchi Ichiro đang ẩn náu, nhìn xung quanh bốn phía rồi gõ vang cửa viện.
Lại là người phụ nữ trước đây mở cửa, thấy rõ người đứng ở ngoài cửa thì không nói nhiều, trực tiếp để bọn họ vào trong viện.
Kawaguchi Reiichi đang chờ tin tức của bọn chúng, “Thế nào rồi?”
“Hôm nay là thời cơ tốt nhất để xuống tay!” Một gã trong đó mở miệng nói: “Thuộc hạ mua chuộc một tên lính canh ngục, từ trong miệng hắn biết được, tướng mạo của người bị giam giữ không giống với tiểu thư Kyoko. Dựa vào bản đồ địa hình Phan Quảng Hưng cung cấp, nhất định có thể cứu tiểu thư ra ngoài an toàn!”
Gã đàn ông vừa nói, trên mặt lộ ra một tia âm ngoan, qua ngày hôm nay nhất định phải xử lí cái tên canh ngục bị hắn mua chuộc kia.
” Cứu?” Kawaguchi Reiichi lạnh lùng nói: “Ông xác định Kyoko vẫn còn sống?”
“Này…”
“Nếu bọn họ cạy được miệng của Kyoko, thế thì toàn bộ việc này chính là một cái bẫy công phu được chuẩn bị cho chúng ta!”
“Kawaguchi-san!” Gã đàn ông mạnh mẽ ngẩng đầu, “Thuộc hạ tin tưởng lòng trung thành của tiểu thư Kyoko với đế quốc!”
“Chúng thuộc hạ cũng thế!”
Nhìn mấy gã đàn ông trước mắt, vẻ mặt Kawaguchi Reiichi không đổi, gật đầu, “Tình huống mà tôi nói chẳng qua chỉ là trường hợp xấu nhất thôi, tôi cũng tin tưởng lòng trung thành của Kyoko với đế quốc và với Nhật Hoàng bệ hạ. Nhưng người Trung Quốc quỷ kế đa đoan, không thể không phòng. Cho nên, Yamashita-san, việc này kính nhờ các vị! Nhất định phải tìm được Kyoko! Nếu có thể cứu ra được thì tốt nhất, nếu… Sau khi hỏi ra điểm liên lạc bí mật với nhân viên mà chỉ có cô ấy biết thì hãy để cô ấy hy sinh, tỏ rõ lòng trung thành với Nhật Hoàng bệ hạ đi!”
“Vâng!”
Đợi đến khi mấy gã kia rời đi, Kawaguchi Reiichi nói với người phụ nữ đứng ở một bên chưa hề thốt ra lời nào: “Meisei, phái người giám thị chặt chẽ một nhà Phan Quảng Hưng. Nếu tình huống không đúng liền giết chết bọn họ!”
Người phụ nữ trịnh trọng gật đầu, “Vâng!”
Kẻ canh giữ ở bên ngoài tòa nhà nghe được động tĩnh, lập tức ẩn mình, thấy cửa viện mở ra, bảy tám gã đàn ông đi tới, trong đó không có Kawaguchi Reiichi mà bọn họ vẫn luôn quan sát.
“Tình hình không quá thích hợp.” Một người trong đó nói: “Tâm nhãn của đám tiểu Nhật Bản này cũng không nhỏ, cá lớn không dễ bắt.”
“Không bắt được cũng phải bắt!” Một người khác nói: “Mày đi theo những người kia, bọn họ khẳng định là phải đi cứu con ả người Nhật kia, Báo Tử đi tìm người đến bao vây cái viện này. Nếu con cá lớn kia muốn chuồn, chúng ta sẽ động thủ ngay tức khắc!”
“Nhưng Tiêu tiên sinh không phải đã nói, phải đợi bọn họ vào tròng mới dễ gán tội danh cho bọn họ…”
“Mày không thấy tình hình à, con bê héo kia không vào tròng, bộ chúng ta liền trở mắt nhìn hắn chạy sao? Cứ dứt khoát buộc thòng lòng vào cổ hắn, đến lúc đó cho dù không có tội cũng thành có tội!”
“Ngộ nhỡ bên trên trách móc thì sao?”
“Tao gánh cho!”
Báo Tử ngây ngô cười hai tiếng, không nói lời nào liền đứng dậy đi tìm người.
Lâu phủ.
Khách khứa đến chúc mừng lần lượt cáo từ, Lý Cẩn Ngôn mạnh mẽ xốc lại tinh thần, ngoài miệng khách sáo với khách, trong lòng lại thầm nghĩ, chờ đám khách nhân này rời đi hết liền lập tức tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt một hồi.
Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh hắn, cong ngón tay xoa xoa đôi má hắn, cúi đầu, “Mệt mỏi?”
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, Lý Cẩn Ngôn không nhịn được thoáng cứng ngắc, theo bản năng nghiêng đầu qua một bên. Hắn chợt hơi hối hận vì đã đi tìm Kiều Nhạc Sơn, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không mất tự nhiên như vậy.
Thấy Lý Cẩn Ngôn né tránh, ngón tay mạnh mẽ bỗng kìm chặt quai hàm hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu, một đôi mắt đen sâu thẳm khóa trụ hắn, giống như thú dữ tóm được con mồi, hắn bắt được thì chính là của hắn! Cho dù là không tình nguyện thì cũng là của hắn!
Lý Cẩn Ngôn không nhịn được sợ run cả người, hắn muốn nói mình không phải là không tình nguyện, thật đó! Chính là sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn không biết phải ứng đối ra sao. Từ ôm đùi to thăng cấp đến cái gì đấy với tốc độ tên lửa, hắn nhất thời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Lâu Thiếu soái bình tĩnh nhìn Lý Cẩn Ngôn, không buông tha bất kì biểu tình nào trên gương mặt hắn. Lý Cẩn Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh, lại không biết nếu lên tiếng thì giây tiếp theo có thể giáp công hay không, mãi đến lúc phía sau có người ho khan một tiếng, Lý Cẩn Ngôn lập tức mở miệng: “Thiếu soái, có người!”
“Tôi biết.”
“Cái kia, anh có thể buông tôi ra trước được không?”
“Không thể.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Tiêu Hữu Đức ho khan nửa ngày bị chẹn đứng: “…”
Cuối cùng, vẫn là Lâu Đại soái tiến đến giải cứu con thỏ béo Lý Cẩn Ngôn ra khỏi vuốt hổ, nhớ tới cái liếc mắt mà Lâu Thiếu soái quăng sang trước khi rời khỏi, Lý Cẩn Ngôn bắt đầu suy nghĩ, qua buổi tối hôm nay, chắc hắn phải nằm ở trên giường vài ngày chăng?
Tạm gác loại tình huống không được tự nhiên này sang một bên, Lý Cẩn Ngôn cho rằng bản thân thật sự không khỏi quá già mồm cãi láo rồi. Dù sao việc nên làm hay không nên làm gì cũng đã làm hết rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đời này hắn sẽ trải qua cùng với Lâu Thiếu soái. Người kia thích mình, dù sao cũng tốt hơn so với chán ghét mình ha?
Xoa xoa quai hàm, hắn không phải là không có cảm giác với Lâu Thiếu soái, hai người sinh hoạt cùng một chỗ, có chút cảm tình hài hòa thoạt nhìn cũng không sai.
Đương nhiên, yêu đến chết đi sống lại, trong anh có em, trong em có anh (*) gì gì đó, Lý tam thiếu không làm được, đổi thành Lâu Thiếu soái… Vừa nghĩ thôi đã thấy da gà nổi cả lên. Huống chi bất kể là bản thân hắn hay Lâu Thiếu soái, đều có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành, những chuyện kia so với nói chuyện yêu đương thì còn quan trọng hơn nhiều lắm lắm!
(*) “Nhĩ nông ngã nông” là một câu trong bài thơ “Ngã nông từ” do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: “Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa” đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm. (Tham khảo từ chương 34 truyện Hạc Minh Giang Hồ)
Tiễn bước vị khách cuối cùng, Lý Cẩn Ngôn thở phào một hơi, bảo nha đầu báo cho Lâu Phu nhân một tiếng, mình thì về phòng trước. Hai ngày trước, Lý Tam lão gia nói với hắn, đơn đặt hàng son môi xuất khẩu sang nước Mỹ lại tăng thêm một khoản. John cũng rất hứng thú với bút kẻ mi và phấn trang điểm mới được đưa ra tiêu thụ của nhà máy Nhật Hóa, Lý Tam lão gia chớp lấy thời cơ đề cử phấn má hồng với hắn ta. Sau khi John để vợ dùng thử thì lập tức hạ bút xuống ghi đơn đặt hàng. Rất dễ nhận thấy, bất kể là Tam lão gia hay ông già người Mỹ tên John này đều nhận ra được lợi nhuận mà đồ trang điểm mang lại sẽ nhiều đến cỡ nào.
Kiều Nhạc Sơn chạy đi nghiên cứu thuốc nổ, trợ thủ trong phòng thí nghiệm của hắn cũng phân tán. Nhà máy hóa học và nhà máy xà phòng lại đưa ra mấy loại sản phẩm mới, quản lý tiêu thụ của nhà máy xà phòng Lục Hoài Đức còn từng hỏi qua Lý Cẩn Ngôn, có cần phải mở rộng quy mô nhà máy hay không. Căn cứ vào lượng sản phẩm tiêu thụ trước mắt, sản xuất đã có chút theo không kịp, cung không đủ cầu.
Lý Cẩn Ngôn tạm thời chưa đáp ứng, tùy tiện mở rộng quy mô nhà máy cũng không sáng suốt. Bước tiếp theo cụ thể nên đi như thế nào, hắn còn phải suy xét kĩ lưỡng.
Đang nghĩ ngợi, nha đầu bỗng báo lại, nói Bộ trưởng Khương Du Lâm muốn gặp hắn.
“Bộ trưởng Khương?” Lý Cẩn Ngôn thoáng cau mày, “Không phải hắn ta đi rồi sao?”
Lý Cẩn Ngôn thật sự là mệt đến không muốn nhúc nhích, nhưng Khương Du Lâm đặc biệt đến tìm hắn, chung quy cũng không thể gạt người ta sang một bên được ha? Không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng nước lạnh rửa mặt, xốc lại tinh thần, để cho nha đầu mời Khương Du Lâm tiến vào.
Trong thư phòng, Tiêu Hữu Đức bàn bạc với Lâu Đại soái: “Cá bé đã vào rọ, cá lớn lại không có động tĩnh.”
“Phái người nhìn chằm chằm rồi?”
“Đã dán cả mắt vào rồi, nhưng tên Kawaguchi Reiichi này quá mức xảo quyệt, hơn nữa Kawaguchi Kinzou vừa xảy ra chuyện, hắn làm việc càng thêm thận trọng hơn so với trước đây. Muốn túm được cái đuôi của hắn, khó lắm!”
Lâu Đại soái nhăn chặt mày, bắt Kawaguchi Reiichi không khó, mấu chốt là sau khi bắt lại thì xử lý thế nào?
Kawaguchi Kyoko bề ngoài là vợ lẽ của một thương nhân, cho dù mọi chuyện có làm ầm ĩ lên, Lâu Đại soái một ngụm cắn chết, người Nhật Bản cũng không có cách nào khác. Nhưng Kawaguchi Reiichi lại không như thế, thứ hắn biết so với Kawaguchi Kyoko chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, bên ngoài còn có thân phận hợp pháp làm vật che chắn, lại không có nhược điểm rõ ràng. Nếu giải quyết không cẩn thận, đám tiểu Nhật Bản kia nhảy ra, khẳng định sẽ phát sinh ra một trận khẩu chiến. Trừ phi không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cùng, thẳng tay làm thịt! Nhưng muốn bắt được con cá lớn như vậy cũng không phải chuyện đơn giản, không moi được tin tức gì từ trong bụng hắn ra, Lâu Đại soái thực sự không cam lòng.
“Cha,” Lâu Thiếu soái nói: “Chuyện này rất dễ giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?”
“Bắt, giết!” Lâu Thiếu soái nhấn mạnh từng chữ, truyền vào tai Lâu Đại soái và Tiêu Hữu Đức đặc biệt rõ ràng, “Hễ là người có tên trong danh sách, một kẻ cũng không để lại!
“Thiếu soái, cho dù không có chứng cớ, bọn Nhật Bản cũng có thể kiên quyết tìm tới.”
Lâu Thiếu soái thẳng sống lưng, lời nói thốt ra dường như mang theo những mảnh băng vụn sắc bén và lạnh lẽo, “Vậy trước đó, tôi sẽ khiến hắn ta mở miệng.”
Một câu nói quyết định số phận của tất cả đặc vụ Nhật Bản ẩn nấp trong thành Quan Bắc cùng với những kẻ bị chúng mua chuộc.
Tám tên người Nhật xông vào nhà riêng của Lâu gia bỗng phát hiện ra tình huống khác thường, bốn phía quá mức yên tĩnh rồi! Không chờ bọn chúng kịp phản ứng lại, những nơi bí mật ở trên tường, trên nóc nhà lộ ra vô số khẩu súng.
Kẻ canh giữ tiếp ứng ở bên ngoài nghe được một hồi súng vang lên, tưởng rằng đám người Yamashita lẻn vào không cẩn thận bị thủ vệ phát hiện, miệng mắng: “Baka! (*) Tên Yamashita này đúng là đồ ngu!”
(*) Baka = đồ ngu, cái này ai xem anime hay phim Nhật nhiều là biết nè:3
“Matsumoto-san, tình huống không hợp lý!”
“Cái gì?”
“Tiếng súng quá mức dày đặc rồi!”
“Lập tức rút lui!” Matsumoto lập tức nói: “Sợ rằng bị Kawaguchi Reiichi nói đúng rồi, đó là một cái bẫy!”
Thế nhưng, sau khi bọn họ đi ra từ chỗ ẩn nấp mới phát hiện, bọn họ không đi được nữa rồi…
Kawaguchi Reiichi vẫn luôn lo lắng chờ tin tức cũng không tránh được “vận rủi”.
“Lũ người Trung Quốc hèn hạ!”
Kawaguchi chỉ kịp thốt ra một câu thì đã bị nện một báng súng ở sau gáy, té xỉu trên mặt đất.
Cùng lúc đó, các đặc vụ lấy đủ loại thân phận để che giấu đang ẩn nấp khắp nơi trong thành Quan Bắc cùng với bọn Hán gian cũng lần lượt bị binh lính và cảnh sát xông vào cửa bắt giữ. Hễ tên nào chống cự hoặc có ý đồ bỏ chạy đều bị giết ngay tại chỗ.
Đợi đến khi bộ tình báo dưới trướng của phủ đô đốc Quan Đông ở đường ray Nam Mãn cảm thấy sự tình không đúng, bọn họ đã mất liên lạc với toàn bộ đặc vụ Nhật Bản và lũ Hán gian ở trong thành.